Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
- --------------------------------
Uỳnh!
Cường giả Địa Cương tầng hai của nhà họ Vương, xong!
- Giờ thì người có tiềm năng chạy trốn để uy hiếp đã biến mất, các ngươi còn lời nào uy hiếp được ta thì mời tiếp tục.
Bang lên một tiếng, Lang Nha Bổng dựng đứng trên mặt đất.
Lâm Phàm cười đầy nguy hiểm, nhìn chăm chú hai người này. Hai người nay ở nhà họ Vương có địa vị không thấp, ăn trắng mặc trơn, tài phú kinh người, đáng để người khác nổi ý đồ.
Lúc trước đòi lấy vật chất đổi mạng sống thì không cần, cứ đòi uy hiếp mình cơ. Giờ thì hay rồi, ai bảo tự cái mồm hại cái thân, không thể trách mình được.
Hơn nữa, bản thân mình rất ghét bị người khác uy hiếp.
Nôn mửa!
Vương Tử Yên sắc mặt trắng bệch, máu thịt lẫn lộn trên mặt đất khiến nàng buồn nôn. Thân là thiên kim tiểu thư của họ Vương, là hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ nàng gặp phải thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Nhất thời, nàng cảm thấy hối hận.
- Lâm huynh hiểu lầm rồi, thật sự là hiểu lầm. Chúng ta nguyện ý tặng tất cả của cải vật chất cho Lâm huynh, chỉ hy vọng Lâm huynh có thể cứu chúng ta ra ngoài. - Vương Thư Phong vội la lên, hắn không ngờ đệ tử Viêm Hoa tông lại có thủ đoạn cay nghiệt như thế, đụng một cái đã đại khai sát giới.
Hiện tại sau lưng có đàn tê giác Phần Thiên bao vây, trước mặt có sát thần. Nếu muốn sống đương nhiên là chỉ còn cách dựa vào vị trước mặt.
Hắn hận Vương Tử Yên chết đi được, đàn bà đúng là thành sự không có bại sự có thừa. Nếu không phải vì lời nói của nàng mách lối cho mình, sao mình lại có thể nói ra những lời kia.
Chỉ hi vọng giờ cúi đầu khuất phục vẫn còn kịp khiến đối phương tha thứ cho mình.
Đàn Tê giác Phần Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, chúng nó không biết những con người này muốn gì, tại sao lại đột nhiên quay sang giết hại lẫn nhau?
Cảm giác con người quả nhiên là thứ tồn tại nguy hiểm nhất, đâu có giống bọn chúng, đoàn kết như thế, không bao giờ giết đồng loại.
Có điều tên loài người này lại cho chúng cảm giác nguy hiểm rất lớn, thuộc loại vô cùng nguy hiểm.
Lâm Phàm cảm giác được tên gia hỏa này đang bỡn cợt trí thông minh của mình, lúc trước còn không muốn giờ lại đồng ý.
- Các ngươi làm ta hoang mang vãi. - Lâm Phàm cảm thấy giao tiếp bằng ngôn ngữ thật tốn sức lực, cúi gằm mặt xuống, vẫn cứ xài Lang nha Bổng thì hơn, đập cho chết luôn thì sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.
Vương Thư Phong đã sớm bị dọa hết hồn, nhưng đối phương tạm thời vẫn chưa động thủ, trong lòng hắn vẫn dâng lên hi vọng, ít nhất đối phương không có ý định giết hắn.
- Lâm huynh, có gì mà hoang mang, mời nói thẳng. Chỉ cần Vương Thư Phong ta biết, nhất định sẽ nói cho huynh.
Lâm Phàm cười, nhấc Lang Nha bổng lên, khiêng lên vai:
- Các ngươi nói thật nói điêu lẫn lộn khiến ta hoang mang chứ còn gì nữa, rốt cục ta nên tin vào câu nào đây?
- Lâm huynh, nói thật đó, tất cả đều là thật hết. Bây giờ ta sẽ giao tất cả đồ đạc cho Lâm huynh ngay lập tức để bày tỏ thành ý. - Vương Thư Phong vội vàng tháo nhẫn trữ vật ra, dâng lên bằng hai tay.
Vương Thư Phong thấy Lâm Phàm nhận lấy nhẫn trữ vật, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội bước lên:
- Lâm huynh, cứu ta, chỉ cần ta có thể trở về, nhất định sẽ hậu tạ lớn.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Nếu ban đầu các ngươi phối hợp với ta, ta khẳng định sẽ cứu các ngươi. Nhưng câu nói kế tiếp của các ngươi đã nhắc nhở ta, cứ cho là bây giờ các ngươi đưa đồ cho ta, nhưng khi trở về lại đi tố cáo ta với tông môn, thì chẳng phải ta xúi quẩy rồi sao?
- Nếu đã như vậy, thì tốt nhất là im cmn đi.
Trong phút chốc.
Lang Nha Bổng lướt gió nện về phía Vương Thư Phong.
Vương Thư Phong tức thời kinh hãi, trừng mắt hét lớn:
- Không…
Ầm!
Một chùy hạ xuống, tức thì nát bét.
Lâm Phàm tự nhận lúc trước không hỏi chu đáo, bản thân lại chủ quan, nhưng hai vị kia thật là hảo tâm, có ý tốt nhắc nhở mình, cứ cho là lấy được đồ đạc của họ mà để họ trở về thì mình cũng gặp phiền toái.
Một khi đã như vậy, không bằng xử lý gọn gàng sạch sẽ, giải quyết hết tất cả phiền toái.
Một xập tiền thật dày từ trong tay áo của nửa thân người còn lại của Vương Thư Phong lộ ra.
- Biết ngay tên gia hỏa ngươi không thành thật mà. - Lâm Phàm nhặt hết đống tiền lên, thỏa mãn bỏ vào trong nhẫn trữ đồ, sau đó ánh mắt tập trung vào người cuối cùng còn lại.
Vương Tử Yên thiên kim của nhà họ Vương, có mỹ mạo khuynh thành. Lại là một nữ nhân tư lợi.
Vương Tử Yên trợn tròn mắt, đứng ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng.
Tất cả mọi người đều chết rồi, chết trong tay gia hỏa này.
Mà bản thân mình lại là thiên kim của nhà họ Vương, con đường tương lai còn rất dài, vinh hoa phú quý hưởng không hết, sao lại có thể chết ở nơi này.
Không thể, tuyệt đối không thể.
- Ngươi muốn làm gì? - Vương Tử Yên hoảng sợ nói, lui về phía sau, nhưng sau lưng nàng lại có đàn Tê giác Phần Thiên nguy hiểm.
Giờ khắc này, nàng bị ép đến tuyệt vọng, thật sự không biết làm như thế nào.
Tên gia hỏa trước mắt này nhất định sẽ giết chết mình, khẳng định mình sẽ chết.
Lâm Phàm cười:
- Còn làm gì nữa, đương nhiên là tiễu trừ phiền toái rồi.
Vương Tử Yên không dám tưởng tượng khi người kia ra tay mình sẽ biến thành bộ dạng gì, chẳng lẽ cũng là máu thịt lẫn lộn?
Bản thân mình có sắc đẹp như này, làm sao có thể làm như vậy.
- Tha cho ta, chỉ cần ngươi tha cho ta, chuyện gì ta cũng đồng ý. Tiền tài, địa vi, kể cả ta, ta đều có thể cho ngươi. - Vương Tử Yên đối với dung mạo của mình rất tự tin, nàng tin tưởng không có bất cứ người đàn ông nào có thể thoát khỏi ải mỹ nhân.
Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng, chỉ cần sống trở lại dòng tộc, nhất định sẽ khiến tên kia bị phân thây thành nghìn mảnh, chết không có chỗ chôn.
Đột nhiên!
Ngay lúc Vương Tử Yên còn đang suy tư về vấn đề này, lại phát hiện một luồng sức mạnh hung ác đánh tới.
Lúc nàng ngẩng đầu, trong nháy mắt hoa dung thất sắc.
Sau đó, dĩ nhiên là không có sau đó.
Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, mình lại không muốn làm nhân vật phản diện.
Một chùy hạ xuống, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
- Thoải mái. - Lâm phàm cảm thán, thấy mình cũng hơi thô bạo quá thật, một cô nàng xinh đẹp như thế mà cũng nỡ giết, xem ra đích xác là mình có tư tưởng của một cường giả.
Thu vét một đợt, kể cả vài tên đệ tử đã bị yêu thú giết chết cũng không bỏ qua.
- Chuyến đi xa này thu hoạch quả là phong phú, đường làm giàu đúng là nhặt xác nhanh nhất. - Lâm Phàm trong lòng cảm thán, vốn nghèo kiết xác giờ lại trở nên giàu có, đúng là khó tin.
- Chờ đã, có gì đó không đúng lắm, còn có chuyện quan trọng chưa làm. - Cẩn thận suy xét, hủy thi diệt tích cũng tất yếu phải làm đến cảnh giới cao nhất mới được.
Xử lý xong tất cả, hắn nhìn thoáng qua đàn Tê giác Phần Thiên ở xung quanh, sau đó không hề nghĩ ngợi, lập tức cuốn gói khỏi chỗ này.
Đàn Tê giác Phần Thiên nhìn về bóng người rời đi kia, tức thì tràn ngập nghi hoặc, không biết con người này có ý gì.
Dựa trên tính cách hung tàn của chúng nó, cứ cho là cảm thấy con người trước mắt này rất nguy hiểm, chúng cũng tuyệt đối không hề sợ hãi. Nhưng con người này lại chạy quá nhanh, căn bản không kịp đuổi theo.
Phía xa, phía sau một gốc cổ thụ, Lâm Phàm ló ra một mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn đang chờ đàn Tê giác Phần Thiên thanh lý hiện trường.
Mấy gia hỏa này bị mình dã cho nát nhừ, máu thịt bấy hầy khó thanh lý phết. Nhưng nếu giao cho đàn Tê giác Phần Thiên thì không thành vấn đề.
Hơn nữa sau đó mình lại dọn sạch cả đàn Tê giác Phần Thiên, không phải là cách giải quyết hoàn mỹ sao?
Đúng là khôn vcđ.
Ta không thành cường giả thì ai có thể trở thành cường giả?