Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 58: Hãy để chúng ta đấu một trận thỏa thích đi




Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
- ---------------------------------------
- Sư đệ mạnh thật. - Lã Khải Minh há hốc mồm, cảm giác như mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Hết thảy mọi việc xảy ra ảo quá thể.
Hoàng Phú Quý nhìn thấy Lâm sư đệ như bước ra từ trong biển máu, cả người đều đơ ra. Hắn không ngờ rằng thực lực của Lâm sư đệ lại mạnh đến như vậy. Xem ra, Lâm sư đệ thường ngày vốn chính là đang che giấu đi thực lực mạnh nhất của mình.
Dưới ánh mặt trời chói chang gay gắt, thân thể nhuốm máu của Lâm Phàm làm cho người ta cảm giác vô cùng nhức mắt.
Những nữ đệ tử vô cùng hưng phấn.
- A! Ngầu quá! Ta phải làm sao bây giờ, sư huynh thật quá anh tuấn!
- Sư huynh cố lên, muội yêu huynh…
Giờ phút này, không chỉ các đệ tử nữ điên cuồng gào thét, mà cả các nam đệ tử, cũng phấn khích điên cuồng.
Triển Vân Thiên bọn chúng thì hoảng hốt, không ngờ tên này lại mạnh đến thế.
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm phía trên hắn. Hắn ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào tên đó đã xuất hiện trên không trung. Còn cây Lang Nha Bổng mang gai sắc nhọn nhuốm đầy máu tươi kia hoàn toàn làm người ta kinh khiếp.
- Không hay rồi, mau tránh đi.
- Đại bạo tạc. - Lâm Phàm quát lớn một tiếng, Lang Nha Bổng trong tay kéo ra một đường máu, lập tức oanh kích lên mặt đất.
Đám người Triển Vân Thiên dùng hết sức nghiêng một bên né tránh, nhìn thấy lực bạo phát mà Lang Nha Bổng tạo ra, đồng tử co rút kịch liệt, sự kinh hãi trong đáy mắt càng thêm nặng nề.
Vèo vèo!
Đá vụn bay bắn tứ tung, một viên đá giống như sao băng cắt qua má Triển Vân Thiên, kéo ra một vệt máu.
Lâm Phàm hơi nghiêng đầu, nhe hàm răng trắng như tuyết, cười hê hê:
- Ngươi chạy không thoát đâu.
Âm vang!
Tiếng nổ vang vọng toàn bộ tông môn, tro bụi mù mịt bao phủ lấy Lâm Phàm.
Mà đám người Triển Vân Thiên dùng tốc độ cao nhất tránh được một kích này, nhưng cũng bị sức mạnh bạo phát này làm cho chấn động.
Sau khi đứng ổn định lại, trên trán Triển Vân Thiên dần dần đổ mồ hôi hột, thần kinh căng thẳng, đề phòng tứ phía. Hắn đâu rồi, rốt cục ở đâu rồi.
Đột nhiên, một đệ tử trên đài bỗng hét lên:
- Hắn ở đằng sau huynh..
- He he, muộn rồi…- Thân thể Lâm Phàm nháy mắt xuất hiện đằng sau Triển Vân Thiên, mùi máu nồng đậm bao trùm khắp người hắn.
Triển Khinh Vân đổ mồ hôi trán như mưa, hắn cảm nhận được hàn ý bạo phát ra từ sau lưng mình, thần kinh căng như dây đàn. Rồi hắn chầm chậm quay người lại, trong đáy mắt càng chất chồng thêm sự hoang mang và kinh hãi.
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt kia, trái tim đập kịch liệt:
- Không thể nào… - Hắn không tin tình thế lại biến thành thế này, khi hắn đang muốn phản công, lại phát hiện tất cả đều muộn rồi.
- Yếu, quá yếu! Nói ta nghe, ngươi có thể mạnh hơn chút được không. - Lâm Phàm giơ cao Lang Nha Bổng, tức giận rít gào, dồn sức tấn công.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đặc tính tầng chín hoàn toàn bạo phát ra, một kích nện xuống nhanh như chớp.
Phụt!
Triển Vân Thiên mí mắt hấp háy, thấy thân thể bị tấn công cực mạnh, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt tan tành, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn bộ trên dưới võ đài một mảnh im lặng.
Tất cả mọi người mở to mắt, đều đã bị chấn động vì những gì vừa xảy ra.
Máu chảy tràn lan, thật là kinh khủng.
Triển Vân Thiên còn chẳng kịp biết mình chết như thế nào.
Lâm Phàm nhìn Triển Vân Thiên bị gai nhọn của Lang Nha Bổng cắm trên người, lắc đầu, rồi đưa bàn tay đầy máu túm lấy đầu của tên kia, gỡ thân thể mềm nhũn ấy ra ném thẳng xuống đất.
- Đáng giận, Lang Nha Bổng của ta bị làm bẩn rồi, các ngươi phải bồi thường…- Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào mười tên đệ tử còn sót lại, hậm hực khó chịu.
Mười đệ tử còn lại kinh hãi tột độ nhìn Lâm Phàm, bọn chúng bị cảnh tượng đẫm máu tên này vừa gây ra dọa sợ rồi. Trúng một gậy của hắn là căn bản không thể toàn thây.
Rắc rắc!
Âm thanh xương cốt bị lệch vang lên răng rắc, khiến mọi người ở đó kinh ngạc.
Lâm Phàm có chút câm nín, tác dụng phụ thật làm cho người ta bất lực. Hắn lấy tay nắn lại chỗ xương cốt bị lệch kia:
- Thật ngại quá, làm tốn chút thời gian của mọi người. Xương cốt của ta lệch rồi, để ta nắn lại một chút.
Rắc!
Sắc mặt Lâm Phàm điềm tĩnh, không chút biểu cảm.
- Được rồi, có thể tiếp tục bắt đầu.
Ực ực!
Các đệ tử quan sát dưới đài hoang mang nuốt nước bọt, vị sư huynh này thật làm bọn họ có chút sợ hãi.
Đệ tử nội môn trên đài thì...
- Lục sư huynh, đệ tử này hắn…- Bọn họ thân là đệ tử nội môn, vốn dĩ coi thường đệ tử ngoại môn. Thế nhưng tình cảnh thế này đã gây chấn động mạnh lên thần kinh của bọn họ.
Không nói đệ tử này mạnh đến đâu, làm cho bọn họ khiếp sợ, mà hơn cả là hắn đối với chính mình cũng thật độc ác quá đi.
Rốt cục phải có được ý chí lớn thế nào, mới có thế mặt không biến sắc mà chữa lại xương cốt bị lệch như thế.
Lục Đạo Thăng trong lòng dậy sóng, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
...
- Được rồi, được rồi, các người đã không động thủ, vậy thì để ta. - Lâm Phàm cười, lắc lắc Lang Nha Bổng, sau đó chỉ vào các đệ tử còn lại, chầm chậm bước, cuối cùng dừng lại trước một đệ tử: - Hình như lúc này ngươi rất kiêu ngạo, vậy bây giờ, ta sẽ tặng cho ngươi một chùy.
Đệ tử kia của Nhật Chiếu tông phát hiện bản thân bị đối phương ngắm trúng tức thời chết đứng, thần kinh hoàn toàn căng thẳng, bèn tức giận gào lên:
- Ngươi muốn hù dọa ai, ta phải giết ngươi.
- Kinh phủ!
Tên đệ tử Nhật Chiếu tông quát lớn một tiếng, hai lưỡi rìu trong tay bạo phát ra khí tức sắc bén, giống như khai thiên lập địa mà bổ thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vươn tay vung Lang Nha Bổng lên cao, nhắm tên đệ tử đang đánh tới, sau đó lập tức giáng xuống.
- Ngươi yếu lắm đấy, biết không?
Rầm!
Lang Nha Bổng và song rìu va chạm nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rắc một tiếng, song rìu nứt toác, tên đệ tử tay cầm rìu tức thời cảm thấy cánh tay vừa hứng chịu một kích vô cùng mạnh mẽ.
Rồi hắn phun máu dữ dội như sông cuộn biển gầm.
- Còn chưa kết thúc đâu.- Lâm Phàm quát to một tiếng, cánh tay vung rộng lên, sức mạnh của Lang Nha Bổng càng lớn hơn đánh thẳng vào lồng ngực đối phương, lập tức đè bẹp hắn ta trên mặt đất.
Ầm!
Mặt đất hõm sâu, vết rạn lan ra bốn phương tám hướng, sức mạnh oanh tạc ấy làm mọi người kinh sợ trợn mắt há mồm.
Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ tất cả.
Mùi máu tươi nồng đậm làm người ta buồn nôn.
- Sao có thể thế này, sức lực này, cho dù là Địa Cương cảnh e là cũng không thể mạnh như vậy. - Đệ tử nội môn khiếp hãi, quá mạnh, thực sự là quá mạnh.
Tôi Thể cảnh mà lại có sức mạnh như vậy, e rằng chỉ có thể là thần lực trời ban.
- Đã, thật sự là quá sảng khoái.- Lâm Phàm hét trong lòng, đây chính là va chạm lực lượng. Bình thường ông mày tuy thích lầy lội, nhưng khi thật sự động thủ, sức mạnh bạo phát hết ra thì không thể đùa được đâu.
Ta muốn đánh bại tất cả những kẻ dưới Địa Cương cảnh.
Không đúng, cho dù là kẻ Địa Cương cảnh tầng 1, ta cũng không hề sợ.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” cấp cao nhất, cùng “Bạo huyết” cấp cao nhất, khi dung hợp lại tạo ra sức mạnh không ai có thể ngăn cản lại được.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nâng Lang Nha Bổng lên, bơ luôn cái tên máu thịt xương cốt đã lấp đầu hố sâu vừa rồi, mà quay sang nhìn chín tên còn lại, thất vọng thốt lên một câu:
- Đệ tử Nhật chiếu tông các người, sao không bằng rác rưởi như vậy? Nhìn đồng môn của mình bị đập chết mà vẫn thờ ơ. Nào, chúng ta làm trận nữa, đàn ông với nhau, lấy hết sức lực, dồn hết mồ hôi máu thịt ra đấu với ta một trận. Để ta được tận hưởng cảm giác thú vị khi chiến đấu...
- Đến đây, đừng làm ta quá thật vọng. Hãy dùng khí phách ngạo nghễ của các ngươi, chúng ta đấu một trận, một trận lẫm liệt thỏa chí.
Lâm Phàm thét vang một hơi, nét mặt dào dạt chiến ý, làm chấn động tất cả mọi người.
Đệ tử Nhật Chiếu tông trên đài, lùi về sau một bước, bọn chúng đã sợ chết khiếp.
Tên này không phải người.
Quá hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.