Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 55: Sao lại thành thế này?




Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
- -----------------------------------------
Việc đọ sức giữa các đệ tử nội môn coi như cũng tạm, nhưng bên đệ tử ngoại môn lại bị Nhật Chiếu tông chèn ép.
Chênh lệch giữa đệ tử ngoại môn của hai tông dần dần hiện rõ.
- Có nhận thua không. - Đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông Triển Vân Thiên vẻ mặt điên cuồng, đạp một cước vào cằm Trương Long. Lực đá mạnh mẽ trực tiếp khiến cằm Trương Long biến dạng, máu chảy không ngừng.
- Nằm... mơ. - Trương Long đầu lưỡi đã tê liệt, phun ra lời cự tuyệt khiến người nghe khó hiểu. Nhưng bảo hắn nhận thua trước Nhật Chiếu tông, thì cho dù chết, cũng tuyệt đối không có khả năng.
Khóe mắt Hoàng Phú Quý như sắp nứt ra, hận không thể lập tức vọt lên trên đài:
- Sư huynh, nhận thua đi...
- Ngươi rốt cuộc có nhận thua hay không? - Triển Vân Thiên trở lên cuồng bạo, đạp từng cước một. Đầu Trương Long đã bị vùi vào trong hố sâu, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
Hắn căn bản không muốn cho đối phương nhận thua, trước tiên đạp vỡ cằm Trương Long.
Trên khán đài.
Trưởng lão Nhật Chiếu tông Huyền Khôn hưng trí xem trận tỷ thí giữa đệ tử ngoại môn. Nhất là khi đệ tử tông môn của hắn Triển Vân Thiên đang ngược đãi đệ tử Viêm Hoa tông, hắn lại cảm thấy có chút thú vị.
- Thiên Tu, đệ tử ngoại môn này của ngươi cũng rất kiên cường đó. Nhưng kiên cường thì kiên cường, mạng nhỏ sợ là vẫn không giữ được. - Huyền Khôn cười nói.
Bề ngoài thì sắc mặt Thiên Tu trưởng lão rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không bình tĩnh tí nào. Đối với việc đệ tử tông môn kiên cường như thế, hắn rất vui mừng, nhưng cũng không thể chết trong tay đệ tử Nhật Chiếu tông một cách phí hoài như vậy.
Dưới đài, Triển Vân Thiên dừng động tác lại, vẻ mặt cao ngạo, tràn ngập khinh thường:
- Các vị trưởng lão, tên đối thủ này không nhận thua, ta nên xử lý như thế nào? Có phải nếu ta đánh chết hắn cũng không có việc gì?
- Đương nhiên, tỷ thí không chịu nhận thua, đó chính là sinh tử do trời, chẳng trách được người khác. Không nhận thua thì tiếp tục đánh, còn hỏi cái gì? - Huyền Khôn cất tiếng.
- Đủ rồi, đã không có sức đánh trả thì coi như nhận thua. - Thiên Tu trầm giọng nói.
- Ha ha... - Huyền Khôn nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Tu: - Ngươi muốn nhận thua ư?
Bọn Hoàng Phú Quý vốn cho rằng như vậy là kết thúc, nhưng là khi nhìn thấy động tác của Trương sư huynh, bọn họ lập tức hoảng sợ:
- Đừng…
Trương Long vẫn nằm không nhúc nhích trên mặt đất, cả người toàn là máu, ngón tay hắn sờ soạng trên mặt đất nhặt lấy một khối đá vụn, dùng hết sức ném về phía Triển Vân Thiên:
- Nằm… mơ.
Đá vụn bay vào đầu Triển Vân Thiên. Triển Vân Thiên đang quay lưng, vẻ mặt dữ tợn như một con sư tử đang nổi giận, quay phắt đầu, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, nói từng từ:
- Ngươi, muốn, chết...
- Đủ rồi.
Giờ phút này, Thiên Tu trưởng lão đứng lên, nhìn chằm chằm Triển Vân Thiên:
- Đến đây chấm dứt.
Triển Vân Thiên nhìn về phía Huyền Khôn trưởng lão, sau đó nói:
- Thiên Tu trưởng lão, đệ tử quý tông vẫn không nhận thua, trận tỷ thí này khó có thể chấm dứt. Ngược lại, nếu hắn nhận thua thì có thể chấm dứt ngay.
- Lão phu nhận thua thay hắn. - Thiên Tu trầm giọng nói.
Lời vừa nói ra, cả đám đệ tử Viêm Hoa tông ồ lên, bọn họ không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại chủ động nhận thua.
- Ha ha... - Huyền Khôn trưởng lão đứng dậy nói - Được rồi, trận này tỷ thí đến đây là chấm dứt. Nếu Thiên Tu trưởng lão đã thay vị đệ tử này nhận thua thì lập tức có hiệu lực. Còn không mau lui ra.
Triển Vân Thiên hai tay ôm quyền:
- Vâng, trưởng lão.
Đám người Hoàng Phú Quý nhanh chóng lên đài xem xét tình hình Trương sư huynh:
- Ai có đan dược chữa thương...
Những đệ tử vây xem thi đấu thấy tình cảnh ấy cũng tiến lên nói:
- Chỗ ta có đan dược chữa thương Hạ phẩm Huyền Giai...
Hoàng Phú Quý cảm kích nhìn vị đệ tử này:
- Đa tạ, chúng ta sẽ trả lại cho ngươi.
- Không vội, thương thế của Trương sư huynh quan trọng hơn.
Hôm sau!
Lâm Phàm tâm tình vui sướng, đi một mạch về cũng không cảm thấy mệt. Khoảng cách với tông môn càng ngày càng gần, trái trym nhỏ cũng thấy kích động.
Không biết các sư huynh có nhớ mình không.
Hẳn là phải nhớ chứ, mình phong độ thế này, bọn họ sao có thể không nhớ nhung.
Rất nhanh đã về đến tông môn.
- Ây ya, sao hôm nay trong tông môn đến một cái bóng quỷ cũng không có vậy? - Lâm Phàm cảm thấy hơi lạ, bình thường đến gần tông môn có khá nhiều đệ tử hoạt động, mà hôm nay thật kỳ lạ, chẳng có lấy một ai.
Hắn không nghĩ nhiều liền chạy nhanh vào bên trong.
- Lã sư huynh, có ở trong phòng không? - Gõ cửa phòng Lã sư huynh nhưng thật lâu sau vẫn không có hồi âm, hắn bèn đẩy cửa đi vào. Bên trong chẳng có bóng dáng ai, thật kì con mẹ nó quái, tên này chạy đi đâu mất rồi?
- Đệt mợ, vốn muốn cho các người một chuyện kinh hỉ. Các người lại đều không có ở đây, bảo ta cho các người kinh hỉ kiểu gì.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói khiến hắn kinh ngạc:
- Haizz! Thật quá thảm, hôm qua Trương Long bị đánh như vậy, cũng không biết còn sống được không.
- Không biết nữa, dù sao cũng thảm quá đi.
Tiếng nói xa dần.
Lâm Phàm đứng đờ ra tại chỗ.
Chuyện quái gì vậy?
Trương sư huynh bị người ta đánh? Lại còn rất thảm.
Đờ mờ!
Không chút do dự, hắn bay thẳng đến chỗ ở của Trương Long.
Còn chưa tới nơi đã ngửi thấy được mùi thuốc nồng đậm.
Trong lòng hắn cả kinh, nhất thời có cảm giác không ổn, liền nhanh chóng đẩy cửa vào:
- Trương sư huynh, huynh đâu rồi?
Vừa tiến vào trong phòng, Lâm Phàm nhìn thấy tình cảnh trước mặt tức thời dụi mắt liên tục, người này là ai vậy?
Mặt sưng to như cái bánh chưng, mắt mũi thì bầm dập, trông còn chả giống con người.
- Xin lỗi, đi nhầm. - Nhất định là mình đi nhầm, đây sao có thể là các sư huynh anh tuấn đẹp trai mà mình quen biết được?
Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị đóng cửa rời đi, Lã Khải Minh với khuôn mặt bị bao kín mở miệng gọi:
- Sư đệ, đi theo chúng ta.
Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, mặt dại ra, nâng tay lên, không dám tin.
- Huynh... Các huynh... Sao lại…
- Ngươi là Lã sư huynh, vậy kia là... - Lâm Phàm hơi không dám nhận, nhưng khi nhìn thấy chiều cao của đối phương, nghi ngờ hỏi - Đại Tráng...
Lã Khải Minh rất thảm, mặt bị người ta đánh sưng hết cả:
- Sư đệ, đệ đã trở lại, chúng ta đều không có việc gì. Đệ đi gặp Trương sư huynh đi, hắn mới thảm nhất.
Theo hướng chỉ của Lã Khải Minh, Lâm Phàm thấy một người bị quấn thành bánh chưng trên giường, từ đầu đến chân, không có một chỗ nào có thể nhìn ra được đó là một người.
- Trương sư huynh, huynh làm sao vậy. - Lâm Phàm vội vàng tiến lên, nhìn bộ dáng này của Trương Long thấy rất đau lòng.
- Ôi, ta từ bên ngoài trở về, chuẩn bị cho các huynh một kinh hỉ, thế mà các huynh lại cho ta kinh hách.
Hắn rất đau lòng, mình không phải chỉ ra ngoài một thời gian ngắn thôi sao, thế nào lại xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy.
Trương Long nằm đó chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, khi nhìn thấy Lâm Phàm hốc mắt cũng ẩm ướt, giống như trong lòng rất ấm ức, mà lại không tìm thấy ai để tố khổ.
- Sư huynh, đừng khóc, đừng tủi thân, sư đệ sẽ báo thù cho huynh. - Lâm Phàm nhìn tình cảnh này chịu thế nào được. Khổ sở tu luyện là vì cái gì, còn không phải là để người khác không dám ức hiếp chính mình ư.
Hiện tại người trong nhà bị người đánh thành dạng này, người khác nhịn được cơn tức này, hắn thì không nhịn được.
- Lã sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì? Các huynh sao lại bị người đánh thành như vậy.
Lâm Phàm còn không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng giờ khắc này, hắn đã hạ lệnh tử hình với tên dám động thủ với người của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.