Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 49: Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta




Nhóm dịch: Ẩn Môn
Ôm số tiền vất vả một ngày kiếm được, trong lòng hắn có phần mỹ mãn, cuối cùng cũng nhờ vào năng lực bản thân mà kiếm được số tiền này.
Sau đó hắn liền đến Luyện Đan đường, vô cùng phong độ mua đan dược thượng phẩm Huyền giai.
Tuy rằng khi dùng có tác dụng phụ rất mạnh, nhưng có liên quan gì đến mình?
Đừng có kể lể với ta nữa, gì mà cực kì đau đớn, tra tấn, những cảm giác đau này đều không là vấn đề.
Châm ngôn của ông mày chính là, chỉ cần không nổ tan xác thì không thành vấn đề.
Số tiền còn lại hắn chưa động tới, giờ thì hắn đã hiểu rõ, muốn tu luyện đến cảnh giới cao thì cần phải có tiền.
Tu vi thấp thì bần cùng là lẽ đương nhiên.
Tu vi cao thì tiền tài không phải vấn đề.
Hầu hết của cải đều nằm trong tay một số ít người, phần còn lại trong tay một đám nghèo loz, hơn nữa còn đang làm việc cho những có kẻ tu vi cao, đem lại càng nhiều lợi lộc cho chúng.
Cũng giống như xã hội ở kiếp trước.
Trong phòng.
Hắn ngắm nghía viên đan dược màu đỏ trong tay, không chút do dự nuốt xuống, sau đó lập tức vận công, bắt đầu luyện hóa.
Rắc!
Lâm Phàm cảm giác xương cốt đang biến chuyển, giống như muốn nổ tung ra vậy, đương nhiên cũng chỉ là cảm nhận, hoàn toàn không thấy khó chịu.
Điểm khổ tu không ngừng tăng lên.
Đan dược sức mạnh vô cùng lớn, được tích hợp vào cơ thể càng thêm phần gia tăng tu vi.
Nếu người khác chứng kiển cảnh này nhất định sẽ bị dọa tới trợn mắt há mồm, tên này tởm vãi đái, dùng loại đan được này mà không có chút khó chịu nào sao?
Đương nhiên, chẳng ai ngờ được Lâm Phàm sở hữu “Thân bất tử”, hơn nữa còn vô cảm với sự đau đớn.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm mở mắt, nở nụ cười đắc ý.
- Tu vi của ta hãy bùng nổ đi.
- Thăng cấp.
Hắn ấn vào dấu (+), tiêu hao 128000 điểm khổ tu.
Tu vi: Tôi Thể tầng chín (+).
Đúng thời khắc đột phá ấy, cơ thể Lâm Phàm có sự thay đổi vô cùng lớn, toàn thân bên trong như muốn nổ tung ra, tất cả xương cốt, nội tạng, tủy xương đều đạt đến đỉnh điểm.
So với tôi thể tầng tám lúc trước, quả thực có sự khác biệt quá lớn, chính là sự thay đổi về sức mạnh.
Tên Thanh Manh hồi trước chính là Tôi Thể tầng chín, hoàn toàn dựa vào hình thức cấp bậc để chèn ép các huynh đệ của ta.
Nếu không phải nhờ bản thân tu luyện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến cảnh giới cao như vậy, e rằng cũng khó mà chèn ép được Thanh Manh.
Kiểm tra bảng điều khiển.
“Tính danh: Lâm Phàm.
Tu vi: Tôi Thể tầng chín (+)
Điểm khổ tu: 58654
Điểm tích lũy: 340”
“Thiên phú: Thân bất tử”
“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
Tu luyện liên tục từ tối đến sáng quả thực không lãng phí một giây phút nào, hơn nữa kết hợp với đan dược còn tích lũy được đủ điểm khổ tu trị, một bước đột phá đến Tôi Thể tầng chín.
Còn chuyện tiến vào Địa Cương cảnh đã nằm trong tầm với rồi, chỉ cần thêm chút thời gian mà thôi.
Mục tiêu hiện tại chính là kiếm thêm điểm tích lũy để nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến cấp chín, lên cấp chín cần 2600 điểm tích lũy, cũng không quá nhiều, đi đánh một đám yêu thú là được.
Tinh thần sảng khoái, toàn thân dễ chịu.
Lúc Lâm Phàm bước ra thì phát hiện bên ngoài có không ít các đệ tử mặc áo giáp, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Các đệ tử Chấp Pháp đường đang làm gì vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Phàm thầm nghĩ.
Và rồi hắn nhìn thấy Lã Khải Minh đang đứng quan sát đằng xa, lập tức tiến đến.
- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy? - Lâm Phàm hỏi.
Lã Khải Minh nhỏ giọng đáp:
- Nghe nói hôm qua có đệ tử lén lút bán trộm công pháp, người của Chấp Pháp đường liền bắt đầu đi kiểm tra rồi.
Lâm Phàm nghe thấy lời này liền giật mình, chẳng phải là đang nói chính mình sao.
- Vậy có phát hiện được manh mối gì không? - Lâm Phàm hỏi nhỏ, nếu bị phát hiện thì sẽ phải rời khỏi đây, mà hiện tại hắn vẫn chưa muốn đi lắm.
Nơi này mọi người đều biết đối nhân xử thế, nói chuyện lại dễ nghe, vô cùng thích nơi đây, mà còn chưa hưởng thụ đủ nữa.
- Không có, chỉ là có đệ tử báo cáo, Chấp Pháp đường liền tới điều tra một chút. Cũng không biết vị huynh đệ nào lại to gan như vậy. Trước đây những môn đệ lén lút buôn bán công pháp đều bị bắt quy án chịu phạt rồi, không ngờ vẫn còn có kẻ dám làm. - Lã Khải Minh cảm thán, vẻ mặt có chút bối rối, có lẽ bởi vì bản thân chưa từng gặp phải kẻ buôn bán trộm công pháp như này.
Nói chung là kiểu buôn bán công pháp chui như này rẻ hơn rất nhiều so với tông môn.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị phát hiện, nhưng trong lòng cũng thầm rủa không biết là kẻ nào tố giác, thực khốn nạn.
- Ấy, sư đệ, sao ta cảm thấy hôm nay đệ có gì đó không giống với thường ngày? - Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm, thực sự cảm thấy có chỗ không giống, nhưng mà không giống ở điểm nào thì nhất thời không nói ra được.
Lâm Phàm ngó trên ngó dưới, bản thân thay đổi sao?
Xem ra là do tu vi thăng cấp, toàn thân đều phát ra sinh lực.
- Chắc là trở nên đẹp trai hơn rồi. - Lâm Phàm tự đắc đáp.
Lã Khải Minh không còn lời nào để nói, sư đệ thực quá tự luyến, thôi tốt nhất là không nên vạch trần ra.
Không còn chuyện gì nữa, Lâm Phàm liền chào tạm biệt Lã Khải Minh. Hắn còn bận làm việc lớn, cần phải đi kiếm nguyên liệu chế tạo lựu đạn, thế là liền lập tức xuất phát.
Vài ngày sau.
Lâm Phàm nhìn nhẫn trữ vật có hàng trăm quả lựu đạn, không khỏi nở nụ cười sung sướng.
Lần này đã chuẩn bị ổn thỏa, có thể thỏa sức làm càn rồi.
Lũ yêu thú, ta đến đây, hi vọng các ngươi đừng quá đau buồn, ta sẽ nhẹ nhàng với các ngươi.
Sáng sớm, hắn sắp xếp thu gọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi tông môn.
- Sư đệ, đệ đi đâu vậy? - Âm Tiểu Thiên và Cao Đại Tráng lúc nào cũng ở cùng nhau, cứ mỗi lần xuất hiện đều có mặt cả hai người.
Lâm Phàm cứ thắc mắc trong lòng, có khi nào hai người này có gì đó thiệt không.
Nhưng đành phải tạm gác lại vấn đề này, dù sao thì nói thẳng ra cũng khiến người khác khó lòng chấp nhận, vậy quả thực không ổn.
- Đệ ra ngoài có chút chuyện, Âm sư huynh, các huynh tới làm gì vậy? - Lâm Phàm hỏi ngược lại.
Âm Tiểu Thiên cười đáp:
- Ta cùng Cao sư huynh của đệ gần đây ở tông môn hoài có chút buồn phiền nên định đi dạo qua thành Vân Lạc giải sầu chút, sư đệ có cùng đường không?
Hắn đương nhiên không muốn đi cùng với hai người này. Muốn làm chuyện đại sự mà lại có người bên cạnh thì thực vướng chân vướng tay, bèn đáp:
- Sư huynh, không cùng đường rồi, đệ đi ngược đường với các huynh.
- Thôi được, sư đệ, vậy hai huynh đi trước đây, đi ra ngoài nên chú ý an toàn.
Âm Tiểu Thiên và Cao Đại Tráng vẫy tay chào.
- Được.
Lúc này, Lâm Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức rời tông. Lần này không cày đủ điểm tích lũy hắn tuyệt đối sẽ không quay về.
Và hắn gấp rút lên đường, kể cả đêm khuya cũng không nghỉ ngơi.
Ba ngày sau.
Lâm Phàm nhìn rừng cây um tùm trước mắt, khuôn mặt lập tức lộ vẻ tươi cười.
Lũ yêu thú, ta đến rồi đây.
Rừng Tê Hà.
Đây là nơi lũ yêu thú sinh sống, phạm vi cả khu rừng rất rộng. Bọn yêu thú phía ngoài bìa rừng thì không đáng nhắc tới, nhưng nếu tiến vào sâu trong rừng sẽ gặp phải yêu thú cấp Địa Cương cảnh, thậm chí còn có cả yêu thú Thiên Cương cảnh, vô cùng nguy hiểm.
Đối với Lâm Phàm mà nói, mục đích chính là cày điểm tích lũy, chẳng hề nghĩ tới đi gây hấn với loại đại yêu thú đáng sợ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.