Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 169:




Mười hai bóng người lả lướt xuất hiện làm cho rừng cây tĩnh lặng có thêm vào phần diễm lệ. Nhưng ở trong mắt Lâm Phàm, những bóng người này lại khiến trời hơi đen 
- Khí tức của các ngươi khiến cho ta có cảm giác chán ghét. 
Lâm Phàm vẫn nhàn nhã ngâm mình ở trong Thiên Hà Vương Đỉnh. Đưa mắt 
nhìn về phía đứa trẻ ở trên vai của những nữ tử này, hắn nói: 
- Các ngươi thật đúng là có nhã hứng, không ngờ lại đưa trẻ con vào tận đây để tản bộ? 
Mười hai nữ tử kia trông thấy có người ngâm mình, tắm rửa ở trong một cái đỉnh, cũng đã cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ quái dị, hơn nữa cái đỉnh kia còn tản ra uy thế nhàn nhạt, hiển nhiên không phải thứ bình thường. 
Thậm chí ngọn lửa không có gì đốt mà vẫn cháy ở phía dưới cái đỉnh kia, tất cả mọi chuyện đều khiến cho các nàng phải đề cao cảnh giác. 
Lúc này, đứa trẻ ở trên bờ vai của một nữ tử đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình 
đang ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không khỏi khóc rống lên. 
- Đây là đâu? Ta muốn về nhà, ta muốn mẹ của ta... 
Rồi theo đó lại có mấy đứa trẻ nữa tỉnh dậy, nhìn quanh rồi khóc rống theo 
- Thủy Hạt, chú ý những đứa bé này. 
Nữ tử đầu lĩnh nghiêm nghị nói. 
- Vâng, đại nhân. 
Nhận được mệnh lệnh, nữ tử áo đen được gọi là Thủy Hạt kia vươn tay, cương khí 
hoá thành sợi tơ bắ n ra trói chặt mười hai đứa trẻ kia lại, sau đó chuyển chúng đến chỗ dưới một cây cổ thụ. Nhìn những đứa trẻ còn đang khóc rống này, trong lòng của nàng cảm thấy bực bội, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sát ý, nói: 
- Tất cả im miệng cho ta, nếu không ta sẽ cắt đầu lưỡi của các ngươi. 
Những đứa trẻ đang khóc rống kia nghe nàng nói như thế, tất cả đều lộ ra thần sắc 
kinh khủng, run lẩy bẩy ngồi yên ở một chỗ, cúi đầu, không dám khóc to nữa. 
- Nguyên lai những đứa bé này đều là do các ngươi trộm được. 
Lâm Phàm bình tĩnh nói, sau đó đưa mắt nhìn về phía ngón tay của nữ tử đầu lĩnh kia. Khi nhìn thấy đường vân màu đen có chút quen thuộc kia, lập tức có ấn tượng, nói: 
- Các ngươi là người của Thiên Thần giáo sao? 
- Có chút ánh mắt. 
Nữ tử đầu lĩnh đi ra, thân thể lung linh đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, 
nói: 
- Huyết Chu, Ám Sát phân bộ của Thiên Thần giáo, ngươi là ai? 
Lâm Phàm cười, không ngờ hắn vừa mới đi ra từ Vạn Quật thâm uyên đã ngay lập tức gặp phải giáo đồ của Thiên Thần giáo. Hắn vẫn còn nhớ kỹ tên Minh U kia, nhưng rất đáng tiếc, tên kia đã chết. 
Nếu như không chết, hắn hiện tại tuyệt đối sẽ dùng một quyền đánh nổ đối phương. 
- Ở trên vùng đất này, ta lại không phải là người của Thiên Thần giáo các ngươi, vậy ngươi nói xem ta là người như thế nào? 
Lâm Phàm vớt nước trong đỉnh lên rửa mặt. 
Huyết Chu trầm xuống, trong giọng nói đã có sát ý nồng đậm: 
- Ngươi là đệ tử của Viêm Hoa tông. 
Lâm Phàm cũng không có trả lời các nàng mà nhìn về phía mười hai đứa trẻ 
đang ở một bên, giọng nói ôn nhu giống như anh trai ở nhà bên: 
- Các bạn nhỏ nhắm mắt lại. Cảnh tượng sắp sửa phát sinh cũng không phải 
là thứ mà ở tuổi tác hiện tại của các ngươi nên nhìn thấy. 
- Nghe lời, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, các ngươi sẽ có thể nhìn thấy mẹ 
của các ngươi. 
Những đứa trẻ bị hù sợ kia nghe được lời nói của Lâm Phàm, tâm linh nhỏ bé kia 
như là được trấn an, từng đứa nghe lời nhắm mắt lại. 
- Thật sự là một đám hài tử biết nghe lời. 
Lâm Phàm cười, sau đó đứng lên. Dòng nước lướt qua đường cong rõ ràng của cơ thể, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời, lóe ra vẻ nam tính. 
Lâm phàm lấy một cái áo bào từ trong nhẫn trữ vật ra, khoác lên người, rồi lẩm bẩm một mình. 
- Kỳ thật ta không thích giết nữ nhân, nhưng mà đối với nữ nhân có nội tâm rắn rết như các ngươi, ta xưa nay lại không hề nương tay. 
Một tay chống vào một bên thành đỉnh và nhảy ra ngoài, những giọt nước trượt xuống tựa như là nặng đến ngàn cân, nhanh chóng đục vài cái lỗ sâu ở trên mặt đất. 
Mỗi một giọt đều tương đương với sức mạnh của võ giả Tôi Thể cảnh tầng bảy, tầng tám, mặt đất phổ thông làm sao có thể tiếp nhận? 
- Mười hơi! 
- Ngươi nói cái gì? 
Huyết Chu trầm giọng nói. 
Ầm! 
Vừa dứt lời, nàng chỉ cảm thấy có một con gió thổi ngang qua mặt của mình, rồi phía sau lập tức truyền đến tiếng nổ mạnh. Ánh mắt lóe ra vẻ hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn. Thiếu niên kia không biết từ khi nào đã xuất hiện ở sau lưng nàng, mà tiếp theo hình ảnh khắc sâu vào trong ánh mắt của nàng chính là cảnh tượng máu thịt văng tung tóe. 
- Yếu quá! thật sự là yếu quá! Cho dù là nữ nhân, là một võ giả thì cũng nên rèn luyện thân thể của mình chứ. Chỉ một quyền đã đánh nổ rồi, thân thể yếu ớt đến mức nào. 
Không nhìn thấy người, chỉ có thanh âm vang lên ở bên tai. 
Dù nàng có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm, vậy mà cũng không có cách nào nhìn rõ được bóng dáng của đối phương. 
Ầm! 
Tiếng nổ không ngừng vang lên ở bên tai. Thủ hạ đứng ở xung quanh, từng người từng người không hiểu thấu bỗng nổ tung, máu thịt bắn tung tóe nhuộm đỏ mặt đất. 
Nàng dẫn thủ hạ đi cướp trẻ con, thu được thành quả phong phú. Thấy có người xuất hiện, nàng vốn định đi ra trêu đùa một phen sau đó sẽ dằn vặt hắn đến chết. Nhưng hôm nay, các nàng đã đụng phải cao thủ rồi. Hiện tại nàng vẫn đang ngây ngẩn cả người, bởi vì nhân loại có khuôn mặt vô hại này đang ngược sát thủ hạ của nàng. 
Run rẩy, thân thể không ngừng run rẩy. 
Đây không phải là do hoảng sợ mà là do tức giận. 
Gia hỏa này là ai mà dám ngược sát thủ hạ của nàng? Những người này đều là thủ hạ trung thành nhất của nàng đó. 
- Thật quá yếu! Ta thậm chí còn không cần lấy Lang Nha bổng ra, chỉ dựa vào nắm đấm đã có thể đánh nát tất cả các ngươi. Đám giáo đồ của Thiên Thần giáo các ngươi vậy mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt của ta. Hiển nhiên là muốn chết. 
Lâm Phàm đấm ra một quyền. Cương khí bùng nổ, đánh nát thân thể một tên giáo đồ của Thiên Thần giáo. Những thân thể yếu ớt này làm sao có thể ngăn cản một quyền cuồng bạo như vậy? 
Huyết Chu rống giận: 
- Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta! Chúng ta là giáo đồ của Thiên Thần giáo, giáo đồ thần thánh. Ngươi sao dám giết các nàng? Ta muốn ngươi phải chết. 
- Huyết... 
Nàng vừa định thi triển đại chiêu để gi ết chết tên gia hỏa đáng giận kia nhưng vừa mới nói ra một chữ, nàng lại phát hiện có hai cánh tay luồn qua cổ của nàng đặt ở trên mặt của nàng, bên tai truyền đến thanh âm nhu hòa của thiếu niên kia: 
- Huyết cái gì vậy? 
Tâm thần của Huyết Chu run lên, có cảm giác như là đang đối mặt với một con ác ma. Nàng nuốt nước bọt, gian nan nói ra mấy chữ: 
- Ngươi đến cùng là ai? 
Cuồng Thân! 
Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến cho Huyết Chu hoảng sợ phát sinh. Cánh tay nguyên bản gầy yếu như thư sinh kia đột nhiên phồng to, gân xanh nổi lên giống như là rễ cây bám vào trên da. 
Một sức mạnh truyền đến. Nàng bị ép xoay người lại. Sau đó hai cánh tay thô kệch kia đặt lên vòng eo mảnh khảnh như con rắn của nàng, bộ ngực của nàng dán chặt vào lồ ng ngực đen kịt của hắn. Hai tay của hắn nắm chặt khiến nàng thấy vô cùng đau đớn. 
- Đáng giận. 
- A! 
Cánh tay thô kệch kia không ngừng ép chặt. Huyết Chu cảm thấy toàn bộ thân thể của nàng tựa như là muốn bị ép nát. 
- Đồ ghê tởm. Ta ghét nhất chính là những kẻ như các ngươi, cướp đi những đứa trẻ thiên chân vô tà từ trong tay thân nhân của bọn nó. 
- Các ngươi có biết hay không? Những đứa trẻ này cần tình thương của mẹ đến như thế nào? 
Huyết Chu há miệng, phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ chiếc khăn mỏng màu đen.Khuôn mặt lộ ra thần sắc thống khổ, nói: 
- Buông...ta… ra. 
Sức mạnh đang không ngừng tăng cường, cơ bắp ở phía sau lưng của Lâm Phàm lồi lên giống như là gò núi. 
Tiếng kẽo kẹt vang lên, Huyết Chu đã cảm giác được xương sườn của mình đang không ngừng vỡ nát, cho dù là có cương khí gia trì cũng không thể ngăn cản. Nàng gầm rú lên, tiếng gầm cực kỳ thê thảm, sắc mặt đỏ bừng tựa như là tùy thời đều phải tử vong. 
- Các ngươi đang phá hư hạnh phúc của các gia đình, phá hư sự yên ổn của Viêm Hoa tông, đối mặt với những kẻ phá hoại như ngươi, thân là đệ tử của Viêm Hoa tông, ta chỉ nên có một lựa chọn. Đó chính là giết. 
- Chiêu thứ hai do ta tự sáng tạo, Hoài Trung Bão Muội Sát. 
Ầm! 
Tiếng vỡ vang lên, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể của Huyết Chu ở thời khắc này đã hoàn toàn nổ tan tành. Cái vòng eo nguyên bản đã rất mảnh khảnh kia hiện tại càng thêm thon thả. 
Lâm Phàm nhanh chóng ném thi thể của Huyết Chu sang một bên. Hiện tại, hắn đã không thèm để ý đến việc lục soát tài phú của những nữ tử này, chỉ những gia hỏa yếu ớt này thì có thể có bảo bối gì cơ chứ? 
Giờ khắc này, ánh mắt của hắn đang nhìn về phương xa. 
Thủy Hạt vẫn đang một mực canh chừng bọn trẻ. Thế nhưng mà khi tận mắt thấy được cảnh tượng thảm liệt ở trước mắt kia, nàng lại hoàn toàn ngây ngốc. Đại nhân còn không kịp phản kháng thì đã chết thảm trong tay của đối phương. 
Hai chân của nàng không nghe theo mệnh lệnh run rẩy lên, thậm chí là sức mạnh để chạy trốn cũng không có. Khi thấy nam nhân kinh khủng kia đang đi về phía này, không biết dũng khí tới từ nơi nào, trong tay nàng xuất hiện một cây chủy thủ gác ở trên cổ của một đứa trẻ. 
Lâm Phàm vẫn chậm rãi đi tới. Thân thể đen kịt, to lớn giống như là một ngọn núi nhỏ, làm cho Thủy Hạt vô cùng rung động. 
- Nghe lời, đưa đao cho ta, trẻ con là vô tội. 
Lâm Phàm ngửa bàn tay to lớn đen kịt ra trước mặt Thủy Hạt, sau đó cực kỳ ôn nhu nói: 
- Yên tâm, ta không giết nữ nhân. 
Khi nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa kia, Thủy Hạt run rẩy nhấc chủy thủ ra khỏi cổ đứa trẻ kia, sau đó đặt chủy thủ vào trong tay của Lâm Phàm. 
Xoạt xoạt! 
Ở trong mắt nàng, năm ngón tay của đối phương nắm lại, chủy thủ kia lập tức vỡ nát, hóa thành bụi bặm. 
- Đến, đưa tay cho ta, ta dìu ngươi đứng lên. 
Lâm Phàm cười nói. Nói chuyện với nữ tử, nhất định phải dịu dàng. 
Thủy Hạt đã giết qua rất nhiều người vô tội. Nhưng mà khi đối mặt với nam tử này, nàng đột nhiên có cảm giác mình giống như là những người vô tội đã từng bị chính nàng ngược sát kia. 
Bàn tay mềm mại của nàng đặt vào bàn tay khổng lồ đen kịt kia. Tựa như là cảm nhận được ấm áp, vẻ mặt sợ hãi dần dần tiêu tán, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng. 
- Ta... 
Lời còn chưa nói hết, Thủy Hạt cũng cảm giác được một sức mạnh khổng lồ truyền đến, người bị ném đến tận bầu trời. 
Lâm Phàm nhìn thân ảnh ở trên không trung kia. Năm ngón tay nắm chặt, cương khí bành trướng, đấm ra một quyền. Cương kình cường đại bộc phát ra, cổ thụ ở chung quanh cũng chấn động, lá cây rụng xuống, bay lả tả. 
Ầm! 
Thân thể của Thủy Hạt nổ tung. 
Lâm Phàm đi đến chỗ của những đống máu thịt kia, mười ngón cắm sâu vào mặt đất. Cương khí bộc phát ra, mặt đất cũng bắt đầu chấn động rồi không ngừng sụp đổ. Toàn bộ máu thịt lập tức bị chôn sâu xuống, trong không khí chỉ còn mùi máu tanh nhàn nhạt. 
Hiện tại ở đây còn có mấy đứa trẻ con, hắn cũng không muốn cho bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh như thế này, tránh lưu lại bóng ma tâm lý trong tâm linh nhỏ yếu của bọn họ. 
Trở lại hình dạng bình thường, rửa sạch máu dính ở trên người, thay một bộ quần áo khác, hắn đi đến trước mặt mấy đứa trẻ còn đang nhắm mắt lại, ôn nhu nói. 
- Mấy đứa có thể mở mắt rồi. 
Mấy đứa trẻ kia mở mắt, quan sát chung quanh, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, nói: 
- Đại ca ca, những đại tỷ tỷ kia đi đâu rồi? 
Lâm Phàm cười nói: 
- Các nàng đi tìm thế giới mới rồi. Nhà của các ngươi ở nơi nào? Ta sẽ đưa các ngươi trở về. 
Mấy đứa trẻ cảm giác đại ca ca ở trước mặt chính là người tốt, lúc trước còn đang sợ hãi, bây giờ cũng dần bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.