Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 164:




Đối với ếch xanh, Lâm Phàm chính là dao thớt còn nó chính là thịt cá mặc người băm chặt, bị Lâm Phàm nắm trong tay, nó muốn chạy cũng không chạy được. 
- Hảo hán, bây giờ có thể thả ta rời đi sao? 
Ếch xanh cẩn thận từng li từng tí nói ra, hiện tại nó cũng hận không thể cho mình hai cái bạt tai. Chỉ vì thèm ăn mà hiện tại nó triệt để nhảy vào trong hố, hơn nữa cái hố này lại còn rất sâu, đã nhảy vào thì không nhảy ra được. 
- Thế nào? Ngươi rất muốn rời khỏi ta sao? 
Lâm Phàm thấy không cao hứng. Chẳng lẽ mình thật sự dọa người như vậy sao? Ngay cả một con ếch xanh cũng muốn bỏ mình mà đi. 
Ếch xanh cảm thấy khí tức nguy hiểm bao phủ toàn thân, lập tức cuống quít lắc đầu: 
- Không có. Không có. Hảo hán ngươi hiểu lầm, là ta cảm thấy thực lực của mình thấp kém. Ở cùng một chỗ với hảo hán, ta cũng bắt đầu sinh ra cảm giác tự ti. 
- Há mồm. 
Lâm Phàm nói ra. 
Ếch xanh cũng không biết gia hỏa này muốn làm gì, chẳng lẽ gia hỏa này có ý nghĩ kỳ lạ gì sao? Cảm giác e ngại ở trong lòng càng thêm nồng đậm nhưng cuối cùng nó vẫn phải há mồm. 
Trong chốc lát, hai ngón tay của Lâm Phàm kẹp lấy đầu lưỡi của ếch xanh. Ếch xanh muốn oa oa kêu to, nhưng căn bản không phản kháng được. 
Lâm Phàm kéo đầu lưỡi dài ra, cẩn thận kiểm tra rồi nói: 
- Quái. Những đồ chơi kia đến cùng là được ngươi giấu ở chỗ nào? 
Hắn có chút hiếu kỳ. Con ếch xanh này đến cùng là giấu bảo bối ở nơi nào? Vừa nãy khi nó luyện đan, hắn đã nhìn rất rõ ràng, ếch xanh sử dụng không ít linh dược có phẩm giai rất cao, người bình thường không thể nào có được. 
Gia hỏa này quả nhiên là muốn lấy bảo bối của mình. Tiền tài không thể để lộ ra ngoài, mấy chữ này đã bị hắn quên ở sau ót. Chỉ muốn khoe khoang trước mặt người khác một chút, lại không để ý đến thực lực của mình, bây giờ thật đúng là có chuyện. 
- Hảo hán, ta thật sự là không còn có bảo bối. Vừa nãy khi luyện chế đan dược cho ngươi, ta đã dùng hết rồi. 
Ếch xanh sắp khóc. Từ khi trở thành ếch xanh đến nay, đây là lúc mà nó cảm thấy bất đắc dĩ nhất. 
- Ha ha, đừng kể chuyện cười. Ngươi sống ở trong này lâu như vậy, thế mà giờ ngươi nói với ta là ngươi không có bảo bối? 
Lâm Phàm làm sao mà tin tưởng lời của ếch xanh được. 
- Nếu như ngươi không thành thật một chút, cẩn thận ta sẽ bỏ ngươi vào nồi để ninh nhừ. 
Ếch xanh sắp hỏng mất, ngao ngao kêu to: 
- Ngươi sao có thể làm như thế? Ta là ếch xanh đã sống mấy chục nghìn năm. Ngươi sao có thể đối đãi với ta như thế? Cả đời ta đã chịu nhiều thống khổ, hiện tại biến thành ếch xanh, ngay cả thê tử cũng không thấy được. 
- Sinh sống tại địa phương cứt chim cũng không có này đến mấy chục nghìn năm, tu luyện giống như là tìm nước ở trên sa mạc vậy. Mấy chục nghìn năm mới tu luyện đến cảnh giới này, nếu như ngươi lấy đi tất cả mọi thứ của ta, còn không bằng một đao chém chết ta đi cho xong, để ta không cần phải suy nghĩ gì nữa. 
Nó cũng không biết dũng khí từ đâu mà dám quát lên với cả tên điên ngay cả lời thề với thiên địa cũng dám vi phạm ở trước mắt. Sau đó ếch xanh cũng thở dài, xem ra mấy chục nghìn năm đi qua cũng vẫn không có san bằng ngạo khí cùng tôn nghiêm ở trong lòng mình. 
Lâm Phàm cũng không hề cử động tựa như là bị lời nói của ếch xanh làm cho sợ ngây người. 
Ếch xanh nhìn biểu lộ của nhân loại trước mắt này, trong lòng cũng hơi nghi hoặc. Chẳng lẽ lời nói vừa nãy của ta đã xúc động đến điều gì đó ở trong lòng của đối phương hay sao? Quả nhiên, cho dù mình đã trở thành một con ếch xanh, vẫn như cũ có khí chất khiến cho người khác không có cách nào coi nhẹ. 
Âm vang! 
Thái Hoàng Kiếm xuất hiện, kiếm ý sắc bén bộc phát ra. 
- Tốt, ngươi đã muốn như vậy thì ta chỉ có thể thỏa mãn ngươi mà thôi. Sau khi chém chết ngươi, ta lại ăn một bữa thật ngon. Yên tâm đi, Thái Hoàng Kiếm sắc bén lắm, ngươi sẽ không cảm thấy đau đâu. 
Lâm Phàm bình tĩnh nói. 
Ếch xanh giật mình, suy nghĩ lúc trước lập tức bị ném lên đến chín tầng mây, oa oa kêu to. 
- Hảo hán tha mạng cho ta. Đừng chặt ta. 
- Chỉ cầu hảo hán tha cho ta một mạng. Kiếp sau ta nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của hảo hán. 
Ếch xanh đã sắp điên rồi. Nhân loại này căn bản không theo kịch bản bình thường mà ra bài. 
Chẳng lẽ hắn không có một chút đồng tình nào sao? Mình cũng nói bi thảm đến như vậy, chỉ cần người còn có một chút lương tâm thì đều sẽ không hạ thủ được. 
Trong lòng của Lâm Phàm cũng có chút trầm tư. Ếch xanh này thật đúng là không đơn giản, rất nhiều điều mình không biết hắn đều biết. Mà hắn có thể bị người đặt bẫy đánh vỡ thần hồn nhưng không dám giết hẳn, hiển nhiên lai lịch cũng thật không đơn giản. 
Mặc dù thực lực của ếch xanh này cũng hơi kém cỏi nhưng mà phương diện luyện chế đan dược vẫn rất không tệ. 
- Kiếp sau thì thôi. Ta chỉ cần đời này mà thôi, thề đi. 
Thanh âm của Lâm Phàm truyền vào trong tai của ếch xanh. 
Nghe được lời này của Lâm Phàm, ếch xanh cũng ngây ngốc, trong lòng thì hét to, ngươi cũng đã sắp chết rồi, chỉ cần ra khỏi vực sâu Vạn Quật thì thiên kiếp sẽ lập tức kéo đến hỏi thăm rồi đánh ngươi thành tro bụi. Giờ ngươi còn muốn ta thuần phục làm gì? 
Nhưng ếch xanh lập tức nghĩ đây có lẽ là một cơ hội rất tốt. 
- Hảo hán, kỳ thật ở chỗ này của ta có một môn thần thông tên là Thâu Thiên Luyện Yêu Thuật, có thể hình thành khế ước, môn thần thông này còn lợi hại hơn cả lời thề với thiên địa nữa, để ta cho ngươi xem phù lục của môn thần thông này. Ngươi nhìn xem như thế nào? 
Giờ khắc này, ếch xanh há miệng. Một tấm phù lục tản mát ra yêu khí nồng đậm bay ra từ trong miệng của nó. 
Lâm Phàm một tay nắm lấy ếch xanh, tay còn lại bắt lấy phù lục cẩn thận cảm thụ một chút. Hắn cũng không ngờ là trên đời lại còn có môn công pháp như thế này, có thể lập tức hình thành khế ước cùng yêu thú, một ý niệm là có thể quyết định sự sống chết của yêu sủng. Mà môn công pháp này cũng có chỗ tốt cực lớn đối với ếch xanh. 
Đó chính là khi mình đi bên ngoài, ếch xanh có thể nhờ vào liên hệ với bản thân mà hấp thu thiên địa cương khí, từ đó tiến hành tu luyện. 
- Không tệ. 
Lâm Phàm hài lòng gật đầu. 
Ếch xanh nói: 
- Đương nhiên rồi, ta đã chọn mà, sao có thể là hàng thông thường được. Hơn nữa bởi vì ta là yêu thú bản thổ ở chỗ này cho nên khi tu vi còn không có đạt tới Thiên Cương cảnh thì không ra được. 
Căn cứ vào tác dụng của thần thông này, Lâm Phàm nhanh chóng đánh ra vô số thủ ấn. Trong nháy mắt, một trận pháp huyền diệu xuất hiện ở dưới chân của ếch xanh. Ngay lập tức, Lâm Phàm có thể cảm giác được tâm thần của mình đã hình thành liên hệ chặt chẽ cùng một loại sinh vật nào đó, chỉ cần một ý niệm ở trong đầu, mặc kệ yêu sủng này ở đâu, hắn đều có thể lập tức chém chết nó, ngay cả thần hồn cũng chạy không thoát. 
Sau khi biết được tác dụng của môn thần thông kia, Lâm Phàm thoải mái buông ếch xanh xuống. Bây giờ, hắn cũng không sợ gia hỏa này chạy trốn. 
- Hành vi của ngươi rất không tệ. Tốt, nói cho ta biết bảo địa trong này là ở chỗ nào? 
Lâm Phàm hỏi. 
Tròng lòng của ếch xanh cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, không ngờ cuối cùng lại phải ký kết khế ước với nhân loại này. Nhưng hắn cũng che giấu không ít, môn Thâu Thiên Luyện Yêu Thuật này mặc dù có thể khống chế sinh tử của hắn, nhưng mà nếu như Lâm Phàm tử vong, nó cũng sẽ không bị tổn thương gì. 
Hắn thấy, nhân loại này đã vi phạm với lời thề với thiên địa, chỉ có một con đường là chết mà thôi. Chỉ cần hắn rời khỏi vực sâu Vạn Quật, thiên khiển sẽ lập tức giáng lâm. Đến lúc đó, mình lại trở thành người tự do. 
Hơn nữa còn có thể hấp thu cương khí ở thế giới bên ngoài. Thật sự là rất thoải mái. 
- Chủ nhân, bảo địa ở nơi này trên cơ bản đều có yêu thú rất cường đại thủ hộ. Mà những bảo địa không có yêu thú bảo vệ, ở trong vài chục nghìn năm này đều bị người vơ vét không sai biệt lắm rồi. 
- Đúng rồi, chủ nhân, ta còn có một mảnh chìa khoá của Vạn Quật môn. Nghe nói nếu như tập hợp đầy đủ chìa khóa của Vạn Quật môn, sẽ mở ra được bảo địa cuối cùng của nơi này, nhưng mà vài chục nghìn năm qua, chưa bao giờ có tình huống chìa khóa được tập hợp đủ. 
Lúc này, ếch xanh há miệng, một tấm phù lục bay ra, phiêu đãng giữa không trung. 
Lâm Phàm vươn tay bắt lấy tấm phù lục này, sau đó lập tức dung hợp cùng ba tấm phù lục khác trong tay hắn, phù văn phía trên lập tức lưu chuyển thông suốt. 
- Đây chính là chìa khóa sao? 
Lâm Phàm hơi nghi hoặc. 
Ếch xanh há hốc mồm, nói: 
- Chủ nhân uy vũ. Đây là chìa khóa để đi vào bảo tàng lớn nhất trong hiểm địa Vạn Quật môn, mật tàng Vạn Quật. Nhưng chỗ kia ta đã lén lút đi qua một lần, có rất nhiều yêu thú cường đại, ngay cả yêu thú Thiên Cương cảnh cũng nhiều vô số kể. Lấy thực lực hiện giờ của chủ nhân, đi vào đó cũng chẳng khác nào chịu chết. Hơn nữa mật tàng Vạn Quật này còn giấu ở trong không gian thác loạn. Trước khi chủ nhân đột phá đến Thiên Cương cảnh, tốt nhất là đừng nên đi. 
Lâm Phàm cười: 
- Ngươi biết thật đúng là rất nhiều đó. 
Ếch xanh dương dương đắc ý, cao ngạo ngẩng đầu: 
- Đây là chuyện thường. Ta là ếch xanh đã sống mấy chục nghìn năm cơ mà. 
Xem ra tạm thời không lấy được mật tàng Vạn Quật này, những yêu thú Thiên Cương cảnh kia cũng không đáng sợ, thứ phiền toái nhất chính là không gian thác loạn. Lấy năng lực của mình chỉ sợ đi vào thì dễ dàng nhưng đi ra sẽ khó khăn. Hơn nữa mật tàng Vạn Quật này là giấu ở bên trong không gian rối loạn, không có năng lực đánh phá không gian, sợ là sẽ không tìm thấy được. 
- Đi theo ta đi. 
Lâm Phàm vươn tay nắm lấy ếch xanh, chạy về phương xa. 
Hắn hiện tại muốn tu luyện, còn có kiếm chút điểm tích lũy. 
Đồng thời kiếm chút linh dược để con ếch xanh này luyện đan cho mình. 
Chờ đến Thánh Tử gì kia của Thánh Đường tông đến Viêm Hoa tông, mình lại trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.