Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 140:




- Hay thật! Đám yêu thú này đang mở đại hội, thảo luận vấn đề gì hay sao? 
Lâm Phàm đứng ở trên một tảng đá lớn. Ở phía trước là vô số yêu thú đứng đông nghìn nghịt tựa như là đang trao đổi. Khi mà hắn xuất hiện, có mấy con Yêu thú Vương giả cảm ứng được khí tức của nhân loại, tức giận gào thét. Tiếng gầm hóa thành tầng tầng sóng âm cuốn tới. 
Lâm Phàm không để ý đến sóng âm này, ánh mắt lóe ra thần sắc hưng phấn. Con Yêu thú Vương giả kia đã đạt đến Địa Cương cảnh tầng năm, nhưng mà thực lực cỡ này cũng không đủ để hắn xem trọng, cũng chỉ là mấy trăm điểm tích lũy mà thôi. Chỉ có đám thủ hạ của yêu thú này mới là thứ mà hắn yêu thích nhất. 
Bởi vì điều hắn thích nhất chính là khi dễ nhỏ yếu. 
Một phát đập là một con chết. Mặc dù điểm tích lũy của một con yêu thú là không nhiều, nhưng mà được cái là giết nhanh chóng, hơn nữa số lượng ở đây lại rất nhiều. 
Hắn nhảy xuống rồi đi đến chỗ đàn yêu thú, tay trái cầm cái chảo, tay phải cầm Lang Nha bổng, bá đạo nói: 
- Uy, đám yêu thú nhìn chằm chằm vào thịt của ta này, sáng bóng, thơm ngon cỡ nào. Mau mau tới ăn ta đi. 
Rống! 
Yêu thú Vương giả gầm lên giận dữ. Đám yêu thú tiểu đệ trong nháy mắt xông lên, bao vây Lâm Phàm. Nếu như là người bình thường, dưới sự vây công của bầy yêu thú này đã sớm không còn lại một khối xương nào rồi. 
Chỉ trong chốc lát, Lâm Phàm đã bị yêu thú bao vây lại. Những yêu thú này mở cái miệng lớn như bồn máu của mình ra, muốn cắn xé cương khí hộ thể của Lâm Phàm. Nhưng mà bởi vì thực lực của bọn chúng quá yếu, phần lớn là Địa Cương cảnh tầng một, tầng hai, thậm chí còn có cả Tôi Thể cảnh nữa, cho nên ngay cả cương khí hộ thể của hắn cũng không thể cắn nát. 
- Cuồng Thân 
Con đường xoát điểm tích lũy một đi không trở lại, Lâm Phàm nhanh chóng thi triển Cuồng Thân hóa thành khổng lồ, vung vẩy Lang Nha bổng cùng cái chảo, lao vào trong đám yêu thú, bắt đầu quá trình xoát điểm tích lũy. 
Hắn quát to một tiếng, thân hình giống như là một con cù quay, xoay một vòng tròn lớn, tất cả yêu thú ở bên trong vòng tròn này đều nổ tung hóa thành một đống máu thịt rải đầy dưới đất. Máu chảy thành sông, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập ở chung quanh, nhưng mà bên trong cái mùi máu tanh tưởi này lại có một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này tựa như là phát tán ra từ trong máu tươi của những yêu thú này. 
Đúng lúc này, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ ra. Những yêu thú này có tên là Hống Tranh, hình dạng tương đối giống với con báo của kiếp trước, nhưng trên đầu có một cái sừng. Bình thường Hống Tranh chỉ có một cái đuôi, nhưng khi đột phá đến Địa Cương cảnh, mỗi khi cảnh giới tăng lên một tầng thì nó sẽ mọc thêm một cái đuôi, con yêu thú thủ lĩnh kia có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm tức là có năm cái đuôi. 
Những điều này đều không phải là trọng điểm. Trọng điểm là máu tươi cùng thịt của loại yêu thú này là đồ ăn mà yêu thú khác ưa thích nhất. 
Ngoài ra máu tươi của loại yêu thú này còn có một tác dụng khác, đó chính là uy hiếp những loại yêu thú cấp thấp. Nhưng mà đối với những loại yêu thú cường đại hơn, thứ mùi này chính là thứ bọn hắn thích nhất. 
Bây giờ nơi này đã máu chảy thành sông, cảnh tượng giống như là ở địa ngục, mùi thơm càng ngày càng đậm, cũng không biết sẽ hấp dẫn những loại yêu thú nào tới đây kiếm ăn. 
Hắn tự nhiên biết loại tình huống này, chẳng qua là cũng không chút hoang mang, yêu thú tới càng nhiều thì càng tốt, để hắn dùng Lang Nha bổng trong tay dạy cho những con yêu thú kia biết rằng tham ăn kỳ thật cũng là một loại tai họa. 
Rống! 
Hống Tranh thủ lĩnh nhìn thấy các tiểu đệ của mình bị nhân loại này giết nhiều như vậy, thú tâm cũng triệt để sôi trào lên. Hai con mắt đỏ ngòm nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm, năm cái đuôi đánh thẳng đến chỗ Lâm Phàm giống như là mưa bay đầy trời. 
Trong chớp mắt, ánh sáng màu đen lấp lóe, Lâm Phàm nhanh chóng tránh qua một bên. Năm cái đuôi như là mũi tên đánh xuống, đục mấy lỗ thủng trên mặt đất. 
- Đừng nóng vội, hiện tại ta còn không muốn chơi cùng ngươi. Chờ ta chết sạch những tiểu đệ này của ngươi xong đã, sau đó sẽ đến từ từ đùa nghịch với ngươi. 
Lâm Phàm cười. Thân hình chuyển động, tiếp tục xông vào đám tiểu đệ của Hống Tranh Vương, vung vẩy vũ khí trong tay. Đây hoàn toàn chính là một trận đồ sát. 
Đại khai đại hợp, thế không thể đỡ, cương khí hùng hậu phối hợp cùng Lang Nha bổng và cái chảo ở trong tay bộc phát sức mạnh không có gì sánh kịp nhanh chóng đánh xuống. 
Điểm tích lũy không ngừng tăng vọt, tiếng thông báo của hệ thống liên tục rơi vào trong tai của Lâm Phàm, hắn thấy đây quả thực giống như là âm thanh của trời. 
Hống Tranh Vương giờ phút này đã sắp điên rồi. Nó không ngờ tên nhân loại này lại vô sỉ như thế, giận dữ gầm thét lên như muốn nói, đánh với ta, con mẹ nó, ngươi đánh với ta. 
Nhìn những tiểu đệ đáng yêu này của nó giờ đang phải chịu đựng sự hành hung của nhân loại này, tâm can của nó cũng cực kỳ đau đớn. 
Biển máu ngập trời che phủ con mắt của nó. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng đến Lâm Phàm. 
Lâm Phàm vừa mới đập chết vài con Hống Tranh, Lang Nha bổng cũng đã sớm bị nhuộm đỏ. Đột nhiên, Hống Tranh Vương đánh tới, tốc độ nhanh như một tia chớp. Võ giả Địa Cương cảnh tầng ba phổ thông chỉ sợ là sẽ không kịp phản ứng, trong nháy mắt sẽ bị năm cái đuôi kia đâm xuyên thân thể. 
Mặc dù tu vi của Lâm Phàm cũng chỉ là Địa Cương cảnh tầng ba, nhưng mà thực lực của hắn lại đã có thể so sánh với Địa Cương cảnh tầng sáu đỉnh cao, cảm giác lại càng nhạy bén, khi mà Hống Tranh Vương sinh ra sát ý, hắn đã cảm giác được. 
- Cút ra xa một chút cho ta, ta còn không muốn giết ngươi. 
Lâm Phàm nhanh chóng vung Lang Nha bổng lên, đánh tới Hống Tranh Vương. Sức mạnh khổng lồ lập tức bộc phát ra, Lang Nha bổng va chạm cùng năm cái đuôi có vẻ không gì phá hủy được kia. 
Hống Tranh Vương nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình trong nháy mắt lui về phía sau. 
Nó nghĩ mãi mà cũng không rõ tên nhân loại này làm sao có thể mạnh như thế? Rõ ràng khí tức không phải cường đại như vậy mà. 
Hơn nữa, toàn bộ tiểu đệ của nó đều ở nơi này, cho dù hắn có thực lực mạnh hơn, cũng nên bị mài chết. nhưng mà tên nhân loại này lại giống như là có được sức mạnh dùng không bao giờ hết vậy. Cho dù trên người đã dính đầy máu tươi lại cũng không hề có bất cứ dấu hiệu nào là đang mệt mỏi, thậm chí động tác cũng không hề chậm lại. 
Nó đã gặp qua không ít nhân loại, nhưng mà lại chưa từng thấy qua có nhân loại nào như vậy. Quả thật là còn giống yêu thú hơn cả chúng nó. 
Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn về phía chung quanh. Những Hống Tranh kia e rằng giờ cũng đã bị chính mình giết đến sợ hãi nên không có tiếp tục lao lên, nhưng mà ở bên trong hai con ngươi đỏ ngòm vẫn lóe ra hung ý. 
Yêu thú cùng nhân loại khác biệt là ở chỗ đó. Nhân loại có thể sẽ chạy trốn khi sợ hãi, nhưng mà yêu thú thì khác khi chém giết đến kịch liệt, dù là đánh không lại chúng cũng sẽ không lùi bước, bởi vì vua của bọn chúng vẫn còn ở đây. 
Căn cứ tông môn ghi chép chuyện nguy hiểm nhất trên phiến đại lục này không phải tranh đấu trong nội bộ hoặc là ngoại địch tiến hành xâm lược mà là yêu thú cuồng bạo. 
Mấy trăm năm trước, bên trong yêu thú đã từng xuất hiện một con Yêu Hoàng chân chính, rống một tiếng có thể rung trời, dẫn đầu yêu thú vô cùng vô tận quét sạch tất cả tông môn tạo thành một hồi giết chóc thảm khốc. 
Dưới gót sắt của yêu thú, rất nhiều tông môn cường thịnh ở thời kỳ đó hóa thành tro tàn. Cho dù cuối cùng những tông môn này cũng được gây dựng lại, nhưng mà đã không thể cường thịnh giống như trước được nữa. Về sau đoạn thời kỳ này được xưng là thời kỳ hắc ám, kết thúc giai đoạn hoàng kim của tu luyện giới. 
Về phần cuối cùng làm cách nào để nhân loại có thể gi ết chết vị Yêu Hoàng kia rồi trở lại thống trị mảnh đất này cũng là một bí mật. 
Đột nhiên! 
Một dãy núi trong vực sâu Vạn Quật chấn động, từng tảng đá lớn từ trên vách đá cao lăn xuống phía dưới. Những con Hống Tranh kia cũng phải nhanh chóng né tránh, suýt nữa bị những tảng đá lớn này đè chết. 
- Chuyện gì xảy ra? Núi muốn sụp hay sao? 
Lâm Phàm cũng hơi giật mình, chuyện này giống như là động đất vừa xảy ra vậy. 
Rống! 
Hống Tranh Vương gầm nhẹ một tiếng, bước chân đột nhiên lui ra phía sau, những tiểu đệ kia cũng như vậy, trên mặt của tất cả đều lộ vẻ hoảng sợ tựa như là cảm giác sẽ có sự tình gì đó cực kỳ nguy hiểm sắp sửa phát sinh. 
Thậm chí ở dưới sự ra hiệu của Hống Tranh Vương, có một vài con Hống Tranh đã chạy tán loạn ra bốn phương tám hướng. 
Lâm Phàm thấy cảnh này, trong lòng thầm hô không ổn, hét lên: 
- Đừng chạy! Chỉ là động đất mà thôi, chớ có khẩn trương như thế. 
Những con Hống Tranh này đều là điểm tích lũy của hắn, hiện tại mới lừa giết được hơn nửa, còn có gần một nửa đây. Nếu như để bọn chúng đều chạy mất, vậy thì thật khó chịu. 
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên nứt ra, từng khối nham thạch lồi ra tựa như là có thứ gì đó đang chuyển động ở dưới nền đất. 
Phốc phốc! 
Ở dưới mặt đất kia, đột nhiên có từng cái gai xuyên thấu ra, đâm thủng Hống Tranh đang đứng ở phía trên, những cái gai này có màu đen kịt, tản ra ánh sáng lạnh lẽo. 
Lúc này, Lâm Phàm cảm giác chấn động ở dưới chân càng lúc càng lớn, mặt đất cũng bắt đầu lõm xuống dưới. Đột nhiên có một lực hút từ dưới đất truyền đến, đồng thời khu vực lực hút ảnh hưởng không phải chỉ là chỗ Lâm Phàm đang đứng, mà ngay cả những Hống Tranh đã chạy tán loạn kia cũng bị ảnh hưởng. Những con yêu thú kia muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng mà một thứ có màu đỏ trông giống như là đầu lưỡi đột nhiên duỗi ra từ lòng đất, trói chặt những con Hống Tranh này lại rồi kéo xuống dưới mặt đất. 
- Thứ gì đây? 
Lâm Phàm sững sờ. Con mẹ nó! Mình đang xoát điểm tích lũy thật vui vẻ, làm sao lại tự dưng xuất hiện những thứ này? 
Nếu như là bởi vì máu tươi của những con Hống Tranh này hấp dẫn yêu thú chú ý, như vậy con yêu thú giấu ở dưới mặt đất kia cũng quá kinh khủng đi. 
Một thanh âm quái dị vang lên từ dưới nền đất, lực hút ở dưới chân trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Rồi đột nhiên một chỗ trên vách đá nổ tung, một con Yêu thú đen kịt trông như là con rết mọc đầy xúc tu xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm. 
Thân thể dài mấy chục trượng, khoang miệng phủ đầy răng nhọn, toàn thân đen kịt khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo. 
- Thâm Uyên Chi Trùng. 
Khi nhìn rõ bộ dáng của con quái vật khổng lồ ở trước mắt, Lâm Phàm cũng sững sờ tựa như là không ngờ sẽ hấp dẫn con yêu thú này tới đây. 
Đột nhiên! Con Thâm Uyên Chi Trùng này mở miệng ra, lực hút bạo phát, những Hống Tranh kia còn muốn rút lui, nhưng thân hình lại trôi nổi lên không trung rồi lập tức bay về phía trong miệng của Thâm Uyên Chi Trùng. 
- Con mẹ nó! Thả điểm tích lũy của ta ra. 
Lâm Phàm nhìn thấy cảnh này, trong lòng phẫn nộ, vung Lang Nha bổng lên rồi thuận theo cỗ lực hút kia nhảy vào khoang miệng của Thâm Uyên Chi Trùng. 
Những điểm tích lũy này đều là ta, ai cũng không thể cướp đi. 
Dù là thực lực ngươi có cường đại đi nữa, lão tử cũng muốn bảo vệ chiến lợi phẩm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.