Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 135:




Mặc Kinh Trập nhìn đám mây đen cuồn cuộn kia, sắc mặt ngưng trọng, cực kỳ chân thành nói: 
- Ta ngửi được khí tức tà ác. 
- Ngươi đừng nói nhảm nữa, lần này e rằng chúng ta muốn treo. 
Trong mây đen này ẩn chứa sức mạnh kinh khủng làm cho người kinh hãi, mà trong đó như là ẩn giấu oán linh tà ác đến làm cho người sợ hãi. Cho dù đối mặt với mấy người Kiếm Vô Trần, Lâm Phàm vẫn dám chiến một trận, nhưng mà nhìn vào đám mây đen đang cuồn cuộn lao đến kia, Lâm Phàm lại có cảm giác không thể địch lại. 
Ngay cả Kiếm Vô Trần cùng Hoàng Huyền Đạo đang tranh luận với nhau, sắc mặt cũng đều biến đổi. Nhất là Kiếm Vô Trần khi cảm nhận được sức mạnh mà đám mây đen kia phát tán ra, cánh tay cầm kiếm cũng bắt đầu run nhè nhẹ. 
Tà ác, âm trầm, đây là sự kh ủng bố mà hắn chưa bao giờ cảm thụ qua. Khí tức này để cho người ta có cảm giác cực kỳ bất an. 
Trong lòng của Lâm Phàm hơi nghi hoặc, không biết trong đám mây đen này đến cùng là tồn tại cấp bậc cao đến như thế nào. 
Mây đen cuồn cuộn, dừng lại ở trên không đột nhiên giống như là bị một đôi bàn tay lớn xé mở, phân tán ra hai bên, mấy bóng người xuât hiện, đứng ở phía trên mây đen, trong đó vị nam tử mang theo mặt nạ hình đầu lâu kia mặc dù không chủ động phát tán khí tức, nhưng mà người ta cũng có thể cảm thấy hắn là người mạnh nhất trong mấy người này. 
- Là ngươi, ngươi còn nhớ ta hay không, oan gia ngõ hẹp, không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp ngươi. Ta muốn rút gân, lột da của ngươi cho ngươi chết không có chỗ chôn. 
Ánh mắt của nam tử mặc áo bào màu xám khóa chặt Lâm Phàm, dữ tợn gào thét. Bây giờ hậu thuẫn mạnh nhất của hắn là Minh đại nhân đang ở đây, cho dù là tiểu tử này có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Minh đại nhân. 
Mặc Kinh Trập đứng ở bên cạnh Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: 
- Người này là tới tìm ngươi. 
- Ta biết. 
Lâm Phàm đúng là không ngờ lại đụng phải gia hoả của tổ chức tà ác bị mình đánh nát một nửa người lần trước. Hơn nữa không ngờ bây giờ hắn ta lại vẫn sinh long hoạt hổ, nửa người dưới của hắn cũng đã khôi phục như cũ. 
Nhưng nhìn tình huống hiện tại, hiển nhiên là có chút không ổn, ánh mắt xoay chuyển, sau đó nghi hoặc nói: 
- Ngươi có phải là nhận lầm người hay không? Ta và ngươi chưa từng gặp mặt mà. Hai vị này là sư huynh của ta, chúng ta mới lần đầu đi ra lịch luyện. 
Giả bộ, nhất định phải giả bộ. 
Đồng thời trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Đây là cái thế đạo gì? Tại sao mình lại có nhiều cừu nhân như vậy? Hơn nữa, mỗi một tên nhìn thấy mình cũng đều muốn g iết chết mình. Nhân sinh như này thật đúng là vô cùng thất bại. 
- Nhận lầm người sao? Không có khả năng! Cho dù ngươi có hóa thành tro, ta cũng sẽ nhận ra ngươi. 
Nam tử mặc áo bào màu xám cười lạnh: 
- Không nghĩ tới ngươi lại còn có sư huynh ở đây, vừa vặn dùng mạng của các ngươi trả thù cho những thủ hạ kia của ta. 
- Minh đại nhân, chính là hắn. Nhiệm vụ lần trước thất bại cũng là do hắn chen một chân vào. Hơn nữa, lúc trước hắn còn nói mình là đệ tử của Viêm Hoa tông. 
Nam tử mặc áo bào màu xám hung tợn nói. 
- Là đệ tử của Viêm Hoa tông ư? Rất tốt! Rất tốt!Viêm Hoa tông vẫn muốn phá hủy giáo ta, gi ết chết vô số giáo đồ của giáo ta, dùng đầu lâu của các ngươi để tế điện những giáo đồ đã chết đi của giáo ta, chuyện này cũng không tồi. 
Minh đại nhân đang đứng phía trước, nghe nam tử mặc áo bào màu xám nhắc đến đệ tử của Viêm Hoa tông, mới mở miệng nói ra, mây đen dưới chân mấy người Minh đại nhân theo đó mà quay cuồng, hình thành vô số đầu người dữ tợn, bay múa trên không trung, cảnh tượng thật đáng sợ. 
Hoàng Huyền Đạo đi đến phía sau lưng của Kiếm Vô Trần nhỏ giọng nói, hiện tại cũng không phải là lúc để mà giải thích: 
- Vô Trần sư huynh, làm sao bây giờ? Xem ra những người này chính là giáo đồ của Thiên Thần giáo, hơn nữa khí tức của nam tử đeo mặt nạ khô lâu kia rất mạnh, chỉ sợ tu vi cũng rất cao. 
Kiếm Vô Trần không có để ý đến Hoàng Huyền Đạo, mà bước ra một bước, ôm quyền nói: 
- Các vị, ta cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào, mà ta cũng muốn gi ết chết hắn. Bây giờ hắn có ân oáncùng các ngươi, như vậy chúng ta cáo từ trước. 
- Sư huynh, ngươi... 
Lâm Phàm cũng không ngờ tên Kiếm Vô Trần này lại vô sỉ như thế, mắt thấy không địch lại, lập tức muốn rút lui, đẩy mình ra. Đáng giận đến cực điểm, không có một chút tình nghĩa với đồng môn. 
Nam tử mặc áo bào màu xám đứng ở một bên nói: 
- Minh đại nhân, những người này chắc chắn là đồng tông, hiện tại lại nói như thế này, theo ý của thuộc hạ, khẳng định là có quỷ kế gì đó. 
Lạch cạch! 
Đúng lúc này, một tay của Minh đại nhân bỗng nhiên đặt lên trên đầu của nam tử mặc áo bào màu xám. Chỉ là một động tác nhỏ này, lại khiến cho nam tử mặc áo bào màu xám bị hù dọa đến mức quỳ xuống, mồ hôi lạnh ứa ra. 
- Ngươi nói nhảm quá nhiều rồi. 
Nam tử mặc áo bào màu xám nhìn thấy Lâm Phàm, lửa giận trong lòng khó mà kiềm chế cho nên mới chửi ầm lên. Nhưng mà bây giờ hắn đã tỉnh ngộ lại, mình giống như là quá càn rỡ ở trước mặt của Minh đại nhân, sau đó lập tức ngậm miệng không nói nữa, quỳ xuống để cầu xin tha thứ. 
Minh đại nhân có chủ trương của mình, sao ta có thể càn rỡ như vậy? 
Lâm Phàm nhìn tình huống ở trước mắt, trong lòng sơ bộ đánh giá một chút, nếu như coi sức chiến đấu của Kiếm Vô Trần là 3, vậy thì sức chiến đấu của gia hỏa âm trầm ở trước mắt này có thể đột phá đến hai chữ số. 
Cấp bậc thực lực này muốn nghiền ép mình chỉ sợ cũng giống như là nghiền chết một con kiến mà thôi, nhất định phải nghĩ biện pháp thoát thân, không thể kéo dài thêm nữa. 
- Chỉ có ở trong tuyệt cảnh mới có thể dục hỏa trùng sinh, mới có thể đi đếncảnh giới cao hơn, Mặc Kinh Trập ta bây giờ đối mặt với nhân sinh đại kiếp, mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng mà cũng tuyệt không cúi đầu, như vậy để ta dùng đôi thiết quyền này, đánh vỡ khốn cảnh bây giờ này đi. 
- Chỉ có ở trong tuyệt cảnh mới có thể dục hỏa trùng sinh, mới có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn. Lúc này, Mặc Kinh Trập ta phải đối mặt với nhân sinh đại kiếp. Mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng mà ta cũng tuyệt không cúi đầu, như vậy để ta dùng đôi thiết quyền này đánh vỡ khốn cảnh bây giờ đi. 
Mặc Kinh Trập trầm mặc một lát, sau đó tựa như là nghĩ thông suốt, nhìn thẳng về phía trước. Khí chất trên người cũng biến hóa, giống như là một con rồng lửa bay lượn trên chín tầng trời. 
Lâm Phàm vươn tay, kéo Mặc Kinh Trập về phía sau, thấp giọng nói khẽ: 
- Ngươi bị điên rồi sao? Còn cái gì mà dục hỏa trùng sinh? Đợi lát nữa nghe ta, ta nói chạy thì lập tức chạy ngay. 
Hắn thấy tên Mặc Kinh Trập này có thể sống đến bây giờ đúng là một kỳ tích. Nếu không bằng vào chỉ số thông minh của tên này còn không bị người ta làm thịt bao nhiêu lần rồi. 
Đúng lúc này, Lâm Phàm bước ra một bước, trầm trọng nói: 
- Các sư huynh, Thiên Thần giáo tai họa tông môn, lẽ ra là nên giết, nhưng mà bây giờ đối phương thật sự là quá cường đại, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn. Bảo vật này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của Thiên Thần giáo, ta sẽ dẫn dắt hắn rời đi, các ngươi mau chóng cầm bảo bối trở lại tông môn, đưa cho các vị trưởng lão. 
Hưu! 
Vừa nói xong, Lâm Phàm lập tức lấy quả lựu đạn có thể điều khiển mà hắn rút thưởng trúng lần trước từ trong nhẫn trữ vật ra, ném về phía Kiếm Vô Trần, lựu đạn vẽ trên không trung một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi vào trong tay của Kiếm Vô Trần. 
- Đi. 
Lâm Phàm lôi Mặc Kinh Trập chạy về phương xa, đồng thời còn quay đầu hét lớn: 
- Có gan thì các ngươi đuổi ta. Đừng đuổi theo sư huynh của ta. 
Minh U đứng ở trên mây đen,thản nhiên nhìn cảnh tượng ở trước mắt tựa như là đang trầm tư, hoặc là không kịp phản ứng. Sau đó, hắn hơi nhấc ngón tay, mấy cái mặt người bằng mây đen đang bay lượng trên không trung, dữ tợn gào một tiếng rồi lập tức đuổi theo Lâm Phàm. 
Kiếm Vô Trần nhìn chằm chằm vào đồ vật thần bí ở trong tay, lại nhìn Minh U ở phía trên mây đen một chút, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, người ở trước mắt khiến cho hắn có cảm giác thật sự là quá nguy hiểm, quá kinh khủng. 
Không ngờ đến vực sâu Vạn Quật g iết chết tên tiểu tử Lâm Phàm kia, hắn lại có thể gặp được tồn tại kh ủng bố như thế này. 
- Hắn là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, ta cùng hắn có thù oán. 
Bàn tay của Kiếm Vô Trần run rẩy, trong lòng vô cùng hoảng sợ, có cảm giác áp lực không miêu tả được bằng lời. 
Hoàng Huyền Đạo nhìn cảnh tượng ở trước mắt, không hề do dự lập tức vận chuyển cương khí, chạy về phương xa. Hắn thấy không chạy chính là chết. 
Minh U giơ tay lên, lại có mấy mặt người dữ tợn gào một tiếng, đuổi theo phía sau Hoàng Huyền Đạo. 
Kiếm Vô Trần không nhúc nhích. Cũng không lâu lắm, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Hắn quay đầu nhìn qua, lại phát hiện Hoàng Huyền Đạo đã bị cái mặt người kia xuyên qua thân thể.Trên người tản ra sương mù màu đen dày đặc, sau đó Hoàng Huyền Đạo lập tức rơi xuống đất, cũng không hề nhúc nhích nữa, hiển nhiên là đã chết hẳn. 
Trường kiếm tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất. Nhìn cảnh kia, hắn không một chút ý chí chiến đấu nào. 
Bởi vì hắn thấy, người trước mắt này thật sự là quá mạnh, mình có ra tay cũng chỉ là giãy chết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.