Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 115:




Trình bá đã chuẩn bị tinh thần để liều mạng với người của tổ chức tà ác, tranh thủ thời gian cho tiểu thư thoát đi, nhưng bây giờ, một bóng người từ trên trời giáng xuống, nện ở giữa đường, sống chết không rõ, quỷ dị vô cùng. 
- Trình bá, sao vậy. - Nử tử ở trong xe ngựa kéo màn nhung lên, muốn đi ra nhưng lại bị Trình bá cản lại. 
- Tiểu thư, đừng ra ngoài, vừa mới có một bóng người từ trên trời đến rơi xuống giữa đường, không biết là người nào. 
Nhưng nữ tử đã không muốn đợi ở trong xe ngựa nữa, nàng bước ra, mình khoác một bộ váy màu lam dài lê đất, thuần khiết như mây trời, da dẻ nõn nà, khí sắc như hoa lan. Chỉ nhìn nàng một cái đã đủ làm cho người ta không có cách nào rời ánh mắt. 
- Tiểu thư, người ra đây làm gì. - Vẻ mặt của Trình bá sốt ruột, nhất là sau khi tiểu thư đi ra, lòng cảnh giác càng đề cao đến tột độ, chỉ cần tình hình không ổn là lập tức bảo vệ tiểu thư rời đi, tuyệt đối không thể để tiểu thư rơi vào tay của những người thuộc tổ chức tà ác này. 
Nếu quả thật rơi vào tay những người này, hậu quả khó mà lường được. 
Nam tử mặc áo bào tro nhíu mày nhìn thi thể ở giữa hố sâu, tựa như là đang trầm tư. Nhưng khi nhìn thấy Mặc gia tiểu thư từ trong xe ngựa đi ra, hắn quyết định không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp động thủ. 
- Mặc gia tiểu thư quả thật giống như lời đồn, tựa như là tiên nữ, niết một chút là đã chảy nước rồi. - Trong số những kẻ kia, có một tên nam tử tướng mạo xấu xí nuốt nước bọt, tỏ vẻ không thể chờ được nữa. 
Trong bọn chúng có không ít kẻ đều ham thích tra tấn nữ nhân, nhất là tư thái và thân phận của Mặc gia tiểu thư càng khiến cho bọn chúng bốc cháy dục vọng vô tận. 
Lúc này, nam từ mặc áo bào tro cất giọng âm trầm từ bên dưới lớp áo bào: 
- Xém chút là bị dọa rồi, mà cũng chẳng việc gì nữa, Mặc gia tiểu thư, xin mời đi theo chúng ta một chuyến, may ra ta sẽ để cho những người hầu này của ngươi được chết toàn thây. 
- Hỗn xược. - Trình bá quát lớn một tiếng - Những người của tổ chức tà ác như các ngươi đáng để phải tru diệt tận gốc, muốn mang tiểu thư đi thì phải bước qua xác của lão hủ đã! 
Nam tử mặc áo bào tro duỗi cánh tay đầy đường vân đen ra ngoắc ngoắc, lãnh khốc ra hiệu: 
- Giết! 
Kẽo kẹt! 
Tiếng xương cốt giòn tan vang lên khiến cho người của cả hai phe đều vội vàng cảnh giác quay sang nhìn, kẻ mà ai cũng nghĩ là đã chết kia đột nhiên đứng dậy. 
Lâm Phàm một tay vịn cổ, vặn vẹo uốn éo phát ra âm thanh giòn tan, lười biếng mà bất đắc dĩ, nói: 
- Cuối cùng đã tới, ngủ hẳn một giấc rồi. 
Sau đó hắn cúi đầu, tựa như là đang trầm tư, suy nghĩ sự tình gì đó. 
Sức lực của Huyết Nhãn Ma Viên quả nhiên không thể coi thường, toàn lực quăng một phát không ngờ lại ném hắn bay xa đến vậy, đến bây giờ hắn cũng không biết mình đang ở đâu. 
Ngẩng đầu lên, xem xét xung quanh, chuyện ếu gì thế này, hai phe này đang muốn làm gì? 
Đến khi nhìn về phía những bộ da đang nằm la liệt dưới đất, trong đầu hắn cảm thấy có chút quen thuộc. 
Da người? 
Cái này giống như đã gặp được ở đâu nhỉ, đúng rồi, thôn Cổ Hà, thôn trưởng Bạch Thạch. 
- Vị công tử này không sao chứ? - Mặc Lăng Vũ nhẹ giọng hỏi thăm, mặc dù nam tử ở trước mắt này là một người xa lạ, nhưng nhìn phía sau lưng hắn đã thấm đẫm máu tươi, dường như đã bị trọng thương. 
Lâm Phàm nghe thấy thì kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Mặc Lăng Vũ, ngắn ngủi dừng lại mấy giây, sau đó nhe ra hai hàng răng trắng như tuyết, nói: 
- Không có việc gì, chỉ là ngủ thiếp đi chút, giờ mới tỉnh lại. 
Đột nhiên, Mặc Lăng Vũ hô lên: 
- Công tử, cẩn thận. 
Theo chỉ thị của đầu sỏ, một tên tà tu của chợt quát một tiếng, thân như hùng ưng, song trảo lóe ra ánh sáng lạnh chộp vào sau ót của Lâm Phàm, âm hàn nói: 
- Nếu như ngươi đã thích ngủ như thế, vậy thì an nghỉ đi. 
Sắc mặt của Lâm Phàm lạnh nhạt, tựa như là không biết có người đánh lén ở phía sau lưng, nhưng ngay tại thời điểm đối phương sắp chạm đến, hắn chợt giơ tay lên, không thèm nhìn mà vẫn chuẩn xác bắt lấy đầu của đối phương, cất giọng đầy bình tĩnh: 
- Đừng động, cử động nữa là đầu của ngươi sẽ nổ tanh banh đấy. 
- A! 
Tên tà tu kia không biết xảy ra chuyện gì, cố gắng giãy dụa, thế nhưng mà cánh tay nắm lấy đầu hắn càng ngày càng chặt, đau đến mức hắn kêu to thảm thiết. 
Trình bá thấy được cảnh này thì hai mắt tỏa sáng, trong lòng dâng lên hi vọng, không nghĩ tới cái người thần bí từ trên trời giáng xuống này lại mạnh đến thế. Nếu như có hắn hỗ trợ, có lẽ có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này. 
- Vị thiếu hiệp ơi, đây là đại tiểu thư của Mặc gia ở Linh Phong thành, hy vọng các hạ có thể giúp một chút sức lực, chúng ta tất có hậu tạ. - Trình bá vội vàng nói. 
Lâm Phàm nhìn tà tu trong tay, lại nhìn bên Mặc gia một chút, chợt lóe lên ý tưởng, cơ hội phát tài có đôi khi chỉ đơn giản như vậy đã bày ra ngay trước mặt, về phần có thể nắm lấy hay không thì phải dựa vào bản thân rồi. 
- Lão đầu, chúng ta làm một vụ giao dịch đi, một tên Địa Cương trở lên ba triệu, một tên Địa Cương trở xuống năm trăm ngàn, đồng ý không? - Lâm Phàm cười đến mức vô cùng xán lạn. 
Về phần cái gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đó là chuyện mà mấy tên ngốc mới chân ướt chân rào bước giang hồ là nguyện ý chơi thôi. 
Những tà tu này rõ ràng là người của một tổ chức khổng lồ, giết thì cũng sẽ rước lấy cho mình một chút phiền toái, nếu như không có lời lãi gì thì xin lỗi, thật là không tiện, các ngươi tự mình giải quyết đi. 
Huống hồ, mình cũng không quen biết gì những người này, không có lí do gì phải tùy ý giúp người cả. 
Đã vậy, nhìn thế trận của đối phương cũng không giống như là người nghèo, lại còn là đại tiểu thư của gia tộc, cái mạng cũng đã đáng tiền lắm rồi. 
- Tiểu tử, to gan đấy. - Nam tử khoác áo bào xám cất lời, chất giọng âm trầm như là âm thanh của quỷ vang vọng bên tai mọi người, không muốn nghe cũng không được. 
Lâm Phàm đặt ngón trỏ dọc trên miệng, nói: 
- Xuỵt, đừng nóng vội, để cho ta thương lượng xong đã. - Sau đó nhìn về phía đám người của Mặc gia - Mau trả lời ta đi, có đồng ý hay không? 
Đối với Trình bá mà nói, chỉ cần có thể bảo đảm cho đại tiểu thư an toàn, bất kỳ yêu cầu gì ông cũng đều sẽ đáp ứng. 
- Được. - Trình bá không hỏi thăm ý kiến của đại tiểu thư, ông sợ nếu chậm trễ thêm một khắc thì sẽ có biến cố phát sinh. 
- Thành giao, yên tâm đi, Lâm Phàm ta là người rất có nguyên tắc. - Lâm Phàm cười, muốn có tiền thì ngoại trừ lục xác chết ra còn cần phải dựa vào hai bàn tay mà làm việc. 
Có trả giá thì sẽ có hồi báo, không sai chỗ nào. 
Nam tử mặc áo bào xám không ngờ nửa đường lại có người chen chân giúp đỡ, khiêu chiến sự uy nghiêm của bọn hắn là chuyện không thể tha thứ, bèn nói: 
- Thả người ra, hoặc là chết. 
Ầm! 
Lâm Phàm nhếch mép cười, năm ngón tay phát lực, cái đầu ở trong lòng bàn tay hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi rơi đầy đất. 
Tứ chi của tên tà tu kia trong nháy mắt rủ xuống, ngã xuống đất tắt thở. 
Vẩy vẩy máu tươi còn dính ở trên tay, Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra vác lên vai, trên mặt nở nụ cười hồn nhiên: 
- Ta đã gặp các ngươi rồi. 
- Hoán Bì Liễm Tức, công pháp này thực bi3n thái. À đúng rồi, lần trước lúc ta đi qua Cổ Hà thôn có gặp một ông thôn trưởng, ta đã đập hắn thành bánh thịt, hắn còn tặng cho ta một môn công pháp, hẳn là ngươi cũng biết nhỉ. 
- Cuồng Thân! 
Chiếc áo khoác trên người hắn rách tung, lộ ra cơ bắp cường tráng đầy sức công kích, đập thẳng vào tầm mắt của mọi người. 
Nam tử mặc áo bào xám hơi biến sắc, ngay lúc hắn còn ngây người thì kẻ thần bí trước mắt đột nhiên phát sinh biến hóa. 
Thân thể đang bình thường kia đột nhiên phình lên, chiều cao lên tới ba mét, hơi thở đầy cuồng bạo tản mát khắp nơi. 
Giọng Lâm Phàm vang vọng: 
- Nhận ra không, đây chính là công pháp của hắn, nhưng mà đã bị ta học được. 
- Hắn tên là Bạch Thạch, một ông lão rất đáng kính. Đáng tiếc hắn lại nổi sát ý với ta, cho nên ta chỉ có thể đập chết hắn trước. 
- Mà các ngươi, có phải là cũng nổi sát ý với ta rồi không? 
Trình bá nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đờ đẫn cả người, sao lại có thể như vậy. 
Là con người mà lại tu luyện ngạnh công đến mức độ này. 
Thay đổi khung xương của bản thân, xương cốt bạo tăng. 
Đột nhiên, một luồng hơi lạnh bao phủ bọn họ. 
Lâm Phàm quay đầu, nhìn về phía Trình bá, nói: 
- Giá cả đã nói rồi, nếu như các ngươi không giữ lời thì ta sẽ tức giận lắm đấy, hi vọng đừng có gạt ta. 
Mặc Lăng Vũ nhìn thân thể khổng lồ phía trước, nhất thời, đôi mắt nàng cũng lóe lên vẻ khiếp sợ.
Đang tải...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.