Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 108:




Trong phòng. 
- Cứ tu luyện một mạch không hẳn là cách hay, vẫn nên cần đến đan dược bổ trợ mới được, phải cái là mấy viên đan dược này tiêu hao của mình lắm tiền lắm của quá. 
Hắn mở mắt, cương khí trong cơ thể thay đổi rất lớn so với trước đây. Thanh Mục Nguyên Linh đan thuộc loại đan dược bổ trợ, vừa tăng cường khí huyết vừa có tác dụng làm cương khí cuồng bạo trở nên nhu hòa, đạt đến cảnh giới cương nhu tịnh tế. 
Đây chính là nhân tố không thể thiếu nếu muốn đột phá từ Địa Cương tầng ba sang tầng bốn. 
- Quả nhiên, càng những cảnh giới về sau càng khó đạt được. Mặc dù bản thân có dựa vào điểm khổ tu để tăng tu vi, nhưng nếu không gây dựng nền móng vững chắc, cho dù có đột phá lên cảnh giới cao nhất thì cũng chỉ đứng hàng thấp nhất trong số những người cùng đẳng cấp. 
- Cũng may lúc đầu mình đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại làm căn cơ vững chắc dần, nếu không bây giờ sẽ hối hận chết mất. 
Lâm Phàm nghĩ mà thấy sợ, may là khi còn ở Tôi Thể cảnh đã biết đường mà nâng cao khả năng lĩnh ngộ công pháp, xây dựng được cho mình căn cơ vững chắc như núi. 
Bây giờ phản ứng lại xem ra cũng không muộn. 
Là một người con của địa cầu này, ánh sáng của Tam Thanh đại lão làm gì mà không chiếu được đến người mình. 
Tài sản sáu triệu bạc cũng chỉ mua được có mấy viên đan dược, còn may là mấy viên đan dược này hỗ trợ rất lớn cho hắn. 
Ngón tay hắn nhấc lên, ở giữa là viên đan dược trong suốt lấp lánh vô cùng đẹp mắt, đây là viên đan dược loại hình bổ trợ cấp hạ phẩm Địa giai, Bách Luyện Cương Nguyên đan, nó có thể làm cho cương khí gian nan khổ luyện của bản thân trở nên càng thuần túy và hợp nhất hơn. 
Giữ gìn đến bây giờ, cũng nên lấy ra dùng rồi. 
Hắn uống viên đan xuống. 
Đan dược trong nháy mắt được dung hòa vào cơ thể hắn, cảm giác như có những đường gân cứng như sắt lại gồ ghề uốn lượn đang tản ra khắp các bộ phận trong cơ thể, như những chiếc rìu được vung lên, oanh tạc nổ vang, đập liên tục vào cương khí. 
Leng keng sôi sục, thiên chùy bách luyện. 
Giống như tiếng sấm sét nổ vang trời, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng. 
Một luồng tạp khí từ trong mũi bay ra rồi tan vào trong không khí, đây chính là những tạp khí trong cương khí bị đẩy ra ngoài. 
Đối với người bình thường mà nói, một viên "Bách Luyện Cương Nguyên đan" là thừa sức đáp ứng cho nhu cầu rèn luyện. Nhưng cương khí của bản thân hắn quá nồng đậm, cùng cảnh giới ấy, khả năng dự trữ cương khí của hắn có thể nhiều hơn gấp mấy lần so với người khác. 
Một viên vĩnh viễn là không đủ, hai viên còn chưa chắc đã thấm vào đâu. 
Nhưng điều kinh khủng là hắn giờ đây rất nghèo, đến nỗi chẳng mua nổi một viên đan dược Nhân giai. Muốn có tài sản rủng rỉnh như trước thì chỉ có cách xuất môn, tiếp tục ra bên ngoài tiêu diệt người khác rồi lục soát thi thể mới có thể giàu được. 
Thật ra xin sư phụ cũng được nhưng phải tiết lộ bí mật của bản thân, như vậy sư phụ có thể cho chút đan dược, đối với thiên tài mà nói từng bước từng bước tiến tới là đủ lắm rồi. 
Nhưng bản thân mình lại không phải là thiên tài, cách tu luyện đương nhiên cũng không giống thế. 
Hơn nữa phải có điểm tích lũy mới có thể nâng cao đẳng cấp của công pháp. 
Nói không chừng có khi lại còn vớ được đồ ngon, một bước lên tiên cũng nên. 
Tin tức Liễu Nguyệt bị đánh trọng thương một lần nữa lại lan tràn khắp nội môn. 
Các đệ tử đều ngu người, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng Liễu Nguyệt này không phải là đen đủi vậy chứ, vừa mới tỉnh lại đã lại bị đánh cho trọng thương rồi, hơn nữa lại từ cùng một người. 
Chính là tên thần kinh hỗn loạn, Tần Sơn. 
Đây căn bản chính là cái thằng mà có lí lẽ cũng không thể nói được với hắn.. 
Mặc dù Liễu Nguyệt là em gái của Liễu Nhược Trần, nhưng lần trước nàng ta dẫn theo một đám sư huynh đến gây rắc rối với Tần Sơn, kết quả cuối cùng như nào trong lòng mọi người đều rõ. 
Trung Thiên Phong Phong chủ, Vạn Trung Thiên bị quỳ ở nội môn. 
Nghĩ lại vẫn còn thấy kinh khủng, ai còn dám tìm hắn gây rắc rối nữa. 
Nếu làm cho Thiên Tu trưởng lão nổi giận, thì chỉ có nước chết tức tưởi. 
Liễu Nhược Trần đã hoàn toàn tuyệt vọng, không phải là tuyệt vọng với thế giới mà là với muội muội ngu xuẩn của mình. Con bé đã quen với cuộc sống thiên kim tiểu thư, khi gia nhập tông môn lại dựa vào diện mạo để câu dẫn sự nuông chiều của một số đệ tử. Nhưng so với thực lực tuyệt đối thì huàn toàn không đáng để nhắc đến. 
Chỉ là nếu đem ra so sánh, trong lòng nàng không cam tâm, có điều Thánh Tử Thánh Đường tông một lòng theo đuổi nàng. Tháng sau hắn sẽ đến Viêm Hoa Tông để đón nàng qua Thánh Đường tông tham quan. Đây cũng là cơ hội thăng tiến của nàng. 
Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng không cách sự thật là bao. 
Nghe nói Thánh Đường tông cảnh đẹp mỹ lệ, giàu có không gì sánh bằng. Tùy ý cất bước,cúi đầu cũng có thể nhìn thấy tài phú. 
Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng không cách sự thật là bao. 
Thánh Đường tông là tông môn lớn nhất thiên hạ, mỗi đường đi nước bước đều có thể can thiệp vào quyết định của vô số các tông môn khác. Tông môn như thế làm gì có ai lại không hướng đến. 
Khi Nhật Chiếu tông đánh chiếm Viêm Hoa tông cũng chính là xâm chiếm quyền kiểm soát của Thánh Đường tông. Vì vậy khiến cho Nhật Chiếu tông mỗi lần ra tay đều liên tiếp thất bại, cuối cùng phải ngưng chiến. 
Tất cả điều này đối với đệ tử thông thường mà nói có lẽ là bí mật, nhưng nàng thì có đầy đủ quan hệ rộng rãi để biết được thông tin từ các sư huynh. 
Nhìn Liễu Nguyệt đang nằm ở đó, Liễu Nhược Trần trong lòng rối bời, dường như đã đưa ra quyết định nào đó. 
Một muội muội suốt ngày gây phiền toái giữ lại thì có tác dụng gì, nếu để nó nằm ở đây cả đời có lẽ cũng là chuyện hay. 
Khi suy nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu, sắc mặt Liễu Nhược Trần có chút biến hóa, như thể không ngờ bản thân lại nghĩ có thể nghĩ đến chuyện này, nhưng sau rồi ý nghĩ đó vẫn bị nàng gạt đi. 
Ngay sau đó nàng đi ra ngoài, nàng sợ cứ tiếp tục ở trong đó thì ý nghĩ này sẽ thành sự thật. 
Ban đêm, vầng trăng khuyết lơ lửng giữa không trung mờ ảo như sương, ánh trăng bao trùm khắp mặt đất. 
Đêm khuya thanh vắng, các đệ tử đều đã chìm vào giấc ngủ sâu. 
Nhưng đột nhiên xuất hiện một bóng người lén lén lút lút, nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, đến khi xác định không có ai mới chạy vèo một mạch về phía trước. 
- Chẳng ngờ đến giờ đã ra nông nỗi muốn xuất tông cũng phải lén lút thế này. Quả nhiên trước khi trở thành mạnh tuyệt đối mà đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người là chuyện phi thường ngu xuẩn. 
- Có điều, hai từ ngu xuẩn mà dùng với mình thì ếu có chuyện đấy đâu. Chỉ đơn giản là khiến cho cuộc sống thêm kích thích mà thôi. 
Lâm Phàm đã quyết định xuất tông, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách giải quyết. Quá nghèo, thật sự là quá nghèo, đã thế điểm tích lũy cũng trống rỗng, nếu không nghĩ cách cày thêm điểm tích lũy thì cuộc đời sau này của mình phải sống như thế nào. 
Cửa sơn môn, có hai đệ tử đang canh giữ, nhưng với thực lực của Lâm Phàm, không cần kinh động đến bọn họ mà vẫn có thể ra khỏi tông là một việc rất đơn giản. Hắn nhún chân nhảy bật lên, dùng thế đại bàng giương cánh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. 
Tiếp đất nhẹ nhàng xong, hắn quay đầu nhìn về hướng tông môn, khóe miệng hé ra một tia cười giảo hoạt: 
- Ông đi đây, một thời gian nữa sẽ trở lại. 
Tình cảm của hắn với tông môn này không phải quá sâu đậm, có điều tiếp xúc qua lại một thời gian dài liền có chút lưu luyến. Cho nên ý nghĩ muốn hành tẩu giang hồ tạm thời vẫn chưa thực hiện được. 
Huống hồ, với thực lực hiện tại của mình đã có thể ra ngoài tùy thích mà không có việc gì. 
Đợi đến khi thực lực bản thân mạnh lên một đẳng cấp nhất định, như vậy thì tất cả mới có thể không phải suy nghĩ gì. 
Viêm Hoa tông nhìn thì có vẻ không có gì đáng sợ, nhưng trải qua những sự việc như vừa rồi, hắn có thể thấy được nước ở đây rất sâu, nếu như không có thực lực thì rất dễ gặp chuyện. 
Đặc biệt là các tông môn bên ngoài, mặc dù mới chỉ tiếp xúc với Nhật Chiếu tông, nhưng hắn cũng không thích tông môn đấy lắm. 
Thậm chí có một cảm giác chán ghét. 
Xem ra nếu có cơ hội phải qua bên Nhật Chiếu tông đi dạo một vòng mới được, tiện thể thu hoạch thêm ít điểm tích lũy để tăng sức mạnh cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.