Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 93: Phế một tay của ngươi, ghi nhớ cho kỹ




Biểu tình của tất cả mọi người trên đường đều giống nhau, đều bị hai chữ Lâm Phi này chấn trụ, trên mặt vô thức lộ ra vẻ khó hiểu và nghi hoặc.
Hắn... Thực sự là vị hoa hoa công tử Lâm Phi kia sao?
Trong này lại có rất nhiều người mới, nên không biết gì về chuyện của Lâm Phi năm đó lưu lại.
"Lâm Phi là ai? Gia hỏa rất nổi danh sao?" Có người bắt đầu không khỏi hỏi.
Nếu như là ba năm trước đây, cái tên này ai cũng đều biết, nhưng giờ đã qua năm năm, cái tên này và người qua đường đã không còn gì khác biệt.
"Biết chuyện lớn năm năm trước không? Hắn chính là Lâm Phi!"
"Cái gì? Hắn chính là tên bại gia chi tử Lâm Phi?"
"Các ngươi có nhầm hay không, Lâm Phi không phải là một tên phế vật sao, Trương Vạn Tùng có thực lực là Võ Đạo thất trọng thiên, làm sao có thể bị xách lên như con gà vậy được?"
"Nhất định là nhầm người rồi, lần trước lão tử còn nghe nói thực lực Lâm Phi chẳng qua là Võ Đạo tam trọng thiên mà thôi."
"Các ngươi không tin à, vừa rồi ta cũng cảm giác nhìn hắn quen mắt, bây giờ nghe Trương Vạn Tùng nói như vậy, hắn đúng là có điểm giống với Lâm Phi năm năm trước, xem ra hắn nhất định là Lâm Phi, không thể nhầm được."
"Xem ra lại có trò hay để nhìn rồi, năm năm trước Lâm Phi làm toàn bộ Quy Nguyên thành bất ổn không yên, năm năm sau trở về, không biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa!"
...
Chuyện nhanh chóng truyền khắp Quy Nguyên thành.
"Công lao to lớn" của Lâm Phi trước sau thuộc như lòng bàn tay, trong đó không ít người cũng không dám lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Vị hoa hoa công tử này qua năm năm lại trở về, thực lực còn không thấp, vừa về liền đánh bại đệ tử Trương gia, toàn thân nhất thời lộ ra khí tức thần bí.
Dù sao trước đó vài ngày, thực lực Lâm Phi giống như chỉ có Võ Đạo tam trọng thiên, bây giờ...
"Ngươi đoán đúng rồi, ta chính là tên phế vật Lâm Phi trong miệng ngươi đó, đáng tiếc không có phần thưởng rồi!"
Trên mặt Lâm Phi mang nụ cười đùa giỡn, trầm giọng nói ra mấy câu, nhưng không thua gì ném ra mấy quả pháo nặng ký.
Trên mặt Trương Vạn Tùng lúc trắng lúc xanh, trước đó nói khoác mà không biết ngượng, châm chọc Lâm Phi, kết quả chỉ mấy chiêu hắn đã rơi vào tay Lâm Phi, chẳng khác nào liên tục bị tát bôm bốp vào mặt.
"Lâm Phi, ngươi có biết ngươi bây giờ đang làm gì không? Mau buông ta xuống." Trương Vạn Tùng khó khăn nặn ra một câu.
Thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, trong Quy Nguyên thành có thể xem như một tiểu cao thủ, kết quả trong tay Lâm Phi, một chiêu cũng chưa hết, hắn đã như con gà bị đối phương xách lên, như cá trên thớt chờ bị làm thịt... Chênh lệch này chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc thì đều có thể nhận ra.
Rốp rốp rốp.
Con mắt Trương Vạn Tùng trợn thật lớn, máu lưu lại bên khóe miệng, nhuộm đỏ y sam trước người.
Hắn là đệ tử Trương gia, một người của Lâm gia đã thất thế lại dám đánh người của Trương gia. Lá gan này... Thật sự không phải lớn một cách bình thường đâu.
...
Từ khi Lâm Phi ra tay đến bây giờ, chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Mọi người đều bị dáng vẻ hung tàn của Lâm Phi dọa sợ.
Trương gia bây giờ ở Quy Nguyên thành như mặt trời ban trưa, hầu như không có người nào dám đắc tội, nhưng bây giờ, hoa hoa công tử Lâm Phi trước đây vừa về tới Quy Nguyên thành đã lập tức hành hung người của Trương gia.
Không hổ là Lâm Phi thích gây chuyện thị phi năm đó, chưa từng thay đổi.
Không ít người âm thầm hít vào một hơi.
Tạm thời mọi người không dám làm gì Lâm Phi, trái lại, trong đó không ít người biết rõ tính tình của Lâm Phi, năm đó đã hung mãnh như thế, bây giờ trở về Quy Nguyên thành khẳng định cũng không có gì khác biệt.
"Ngươi... Ngươi..."
Dưới lại một cái tát của Lâm Phi, còn có tác dụng của huyền khí, gương mặt Trương Vạn Tùng sớm đã thành như đầu heo, không phân rõ tướng mạo.
"Đừng nói cái gì với lão tử, một đệ tử chi thứ nho nhỏ như ngươi cũng xứng ở nơi này gây sự sao, đúng là vớ vẩn." Lâm Phi lớn tiếng.
" Cũng may, tâm tình lão tử hôm nay không tệ, ngươi chẳng qua chỉ là đệ tử chi thứ mà cũng dám đến nháo sự, tốt xấu cũng lưu lại gì đó để sau này nhớ mãi không quên chứ!"
"Đừng..."
Trong lòng Trương Vạn Tùng nhất thời xuất hiện cảm giác không ổn, liền liên tục mở miệng ngăn cản.
Lúc đầu Lâm Phi vốn không định ra tay, nhưng nghĩ tới chuyện trên đường bị chặn giết, suy nghĩ một phen rốt cục nghĩ đến một biện pháp.
Đục nước béo cò.
Vì vậy, mọi người mới thấy một màn khiếp sợ vừa rồi.
Tam thiếu gia Lâm gia, dĩ nhiên lại tóm lấy cánh tay trái của Trương Vạn Tùng, xé một cái, một thanh âm thống khổ thê thảm nhất thời vang lên.
Một cánh tay của Trương Vạn Tùng bị Lâm Phi xé nát.
Một võ giả bị phế một cánh tay trái, chẳng khác nào chân chính bị phế bỏ.
Thủ đoạn này của Lâm Phi thật quá hung tàn.
"Bịch!"
Trương Vạn Tùng bị ném văng ra, tiên huyết nhuộm đỏ tảng đá.
"Ngươi có thể lăn được rồi."
Gương mặt Trương Vạn Tùng tái nhợt, trên tay nổi từng cái gân xanh, hận không thể lập tức đi liều mạng, hắn biết đời này của mình bị hủy rồi, hiện giờ việc duy nhất nên làm chính là trở về gọi viện binh. Không còn cách nào khác!
...
Trương Vạn Tùng hùng hổ mà đến, kết quả lại mang bộ dáng thê thảm chỉ còn một cánh tay mà về.
Đúng là chuyện ai cũng không thể tin.
Lâm Phi sẽ hung tàn như vậy, dám ở trước mặt của mọi người phế bỏ tay trái của Trương Vạn Tùng, cũng chính là phế mất tiền đồ của một tiểu cao thủ Võ Đạo thất trọng thiên.
Đây rõ ràng là không cho Trương gia mặt mũi.
Năm năm trôi qua, chuyện khiêu khích như thế này chưa từng xảy ra.
"Nhìn cái gì vậy, đều cút hết cho lão tử!"
Lâm Phi trừng mắt, nhìn quanh một vòng, lặng lẽ phóng xuất ra lệ khí khiến những người đối diện thấy bộ dạng hung tàn mà không dám lưu lại nữa.
Chỉ trong chốc lát, người vây xem chật kín đã biến mất vô tung vô ảnh, dù còn người đang quan sát thì cũng là đang len lén quan sát, xảy ra chuyện lớn như vậy, rất sợ gặp phiền phức.
Sau đó Lâm Phi quay người lại, nhìn thấy nhị ca đã năm năm không gặp.
Lúc này nhị ca vẫn đang ở trong khiếp sợ vô cùng, trên mặt có vẻ vô cùng kinh ngạc, có nghi hoặc, có vui vẻ... Càng nhiều hơn chính là không thể tưởng tượng nổi.
"Nhị ca, đã lâu không gặp."
Khi lời này của Lâm Phi vang lên bên tai, Lâm Phong mới từ trong khiếp sợ bừng tỉnh.
"Ngươi thật sự là tam đệ?"
Thời gian năm năm, Lâm Phong thấy như vẫn thấy bộ dáng quen thuộc năm đó của tam đệ, chỉ có thật không ngờ, tính khí tam đệ Lâm Phi của hắn còn táo bạo hơn cả năm đó. Năm đó dám hạ thủ với nữ nhi của thành chủ, năm năm sau trở về, lại ở trước mặt của mọi người phế bỏ tay của đệ tử Trương gia. Chênh lệch đúng là quá xa rồi!
Lâm Phi cười nói: "Hàng thật giá thật, trẻ con không nói dối!"
"Tam đệ!"
"Nhị ca!"
Sau một lát ngập ngừng, hai người liền lao vào ôm lấy nhau. Đương nhiên không phải Lâm Phi chủ động mà là vị nhị ca Lâm Phong này.
Cả người Lâm Phi toát mồ hôi lạnh, khó khăn lắm mới thốt nên lời. Hắn cũng không phải là hàng thật, có chút nhớ nhung không thông, lẽ nào Huyền Thiên đại lục lưu hành cách ôm khác sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.