Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 87: Chặn giết nửa đường




Bọn họ quả thực khiếp sợ!
Nhưng cũng không dám hỏi Vương trưởng lão, rốt cuộc là vì sao, ánh mắt lại lạ như vậy.
Trong lòng Lâm Phi cũng thấy buồn cười: "Muốn chèn ép ta, còn chưa tới phiên các ngươi!" Nhưng kỳ thực hắn cũng thấy kỳ quái vì sao Vương trưởng lão lại tốt bụng tới giải vây như vậy. 
Lâm Phi mơ hồ cảm giác nhìn về phía ánh mắt tràn ngập vẻ khen ngợi kia, âm thầm quyết định, Vương trưởng lão này không phải là một người đơn giản, nghĩ vậy nhưng cũng chỉ liếc mắt chứ không nói gì, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Khi mọi người đang muốn biết kết quả, Vương trưởng lão lên tiếng, cởi ra nghi vấn trong lòng mọi người.
"Trong thập cường ngoại môn các ngươi lúc này đây có hai đệ tử lĩnh ngộ ra chiến kỹ, thành tích tương đối khá, Trương Vô Địch có Băng Phong Thiên Hạ, Lâm Phi có Cửu Trọng Lãng!" 
"Cửu Trọng Lãng?"
Trong miệng Vương trưởng lão thốt ra mấy từ Cửu Trọng Lãng, mấy người còn lại vô ý thức trợn to hai mắt, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, luận thiên phú, bọn họ chắc chắn lợi hại hơn Lâm Phi, luận tập võ, đồng dạng cũng lợi hại hơn Lâm Phi, nhưng ai cũng không tin được trên phương diện lĩnh ngộ chiến kỹ, lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phi.
Ba chữ Cửu Trọng Lãng, khiến bọn họ tương đối nghi vấn. 
Chỉ có Trương Vô Địch hơi biến sắc, ánh mắt nhìn phía Lâm Phi vô cùng phức tạp.
Lúc đầu hắn cho rằng mình lĩnh ngộ được chiến kỹ, có thể đánh thắng Lâm Phi, nhưng thật không ngờ, Lâm Phi lĩnh ngộ siêu cường, trong thời gian ba ngày lại lĩnh ngộ ra Cửu Trọng Lãng.
Cửu Trọng Lãng, Trương Vô Địch đã từng nghe qua. Đây là một môn quyền pháp chiến kỹ! 
Nếu như người khác học được, Trương Vô Địch sẽ không quá khiếp sợ, chính hắn cũng có Băng Phong Thiên Hạ uy lực tuyệt luân, sau khi đại thành mặc dù không cách nào như tên băng phong thiên hạ, thế nhưng đóng băng một khối khu vực thì tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng Lâm Phi học được Cửu Trọng Lãng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau, nhất là đối phương còn tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, cửu chuyển huyền khí lại nổi danh hung mãnh, phối hợp với Cửu Trọng Lãng, môn chiến kỹ này chẳng khác nào được tạo riêng cho Lâm Phi.
Tự hắn thấy mình thua rồi!
Trương Vô Địch thở thật dài một hơi, trong lòng cũng vô cùng không cam lòng. 
Còn như những người khác, trên mặt đều lộ ra đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, Trương Vô Địch lĩnh hội được chiến kỹ cũng là bình thường, nhưng Lâm Phi lĩnh ngộ ra chiến kỹ, quả thực chẳng khác nào tiểu hài tử một tuổi biết nói, hoàn toàn là không thể tưởng tượng nổi.
...
Từ Hàn Băng cấm địa đi ra, mọi người tản đi, tự quay về chỗ ở của mình. 
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi thu thập xong hành lễ, chuẩn bị trở về Lâm gia nhiều năm không về, trước khi trở thành đệ tử nội môn, Thần Vũ môn đã đặc biệt cho hắn một kỳ nghỉ dài gần hai tháng, còn như những người khác thì không có vận khí tốt như vậy. Xử lý xong mọi chuyện trước khi nghỉ, Lâm Phi từ Thần Vũ môn đi xuống.
Dưới chân núi, phàm là đệ tử ngoại môn nhìn thấy Lâm Phi đều rất cung kính, hoàn toàn đến từ nội tâm.
Lâm Phi khủng bố, Lâm Phi hung tàn, chúng đệ tử đều thấy rõ, ai cũng không dám đi đắc tội Lâm Phi, lúc này không giống ngày xưa nữa, không còn là người bọn họ có thể tùy tiện bình luận. 
Vinh dự Đệ nhất ngoại môn, bọn họ tự vấn cả đời đều không thể đạt được, nhưng Lâm Phi chỉ mất ba tháng.
Vừa mới từ trên núi xuống tới, Lâm Phi đã nhìn thấy chân núi có người đang chờ mình.
"Hắn tại sao lại ở đây, chẳng lẽ vẫn không phục?" Lâm Phi trong lòng suy nghĩ, động tác vẫn không đình chỉ, đi thẳng đến chỗ Trương Vô Địch. 
"Lâm Phi, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải tới tìm ngươi để gây phiền toái."
Trương Vô Địch trên vai đeo một bao quần áo, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Phi nói.
"Đó là?" Lâm Phi hỏi, trong lòng cũng không hiểu. 
"Ngươi là người đầu tiên khiến cho ta có dục vọng chiến đấu, mà ở nội môn cao thủ nhiều như mây, hy vọng ngươi có thể giống như hiện giờ, tương lai sẽ có một ngày, chúng ta còn có thể là đối thủ." Trương Vô Địch nghiêm mặt nói.
Lâm Phi nở nụ cười: "Ta cực kỳ thích có một đối thủ như ngươi, ta thấy vô cùng vinh hạnh."
"Tốt lắm!" 
Trương Vô Địch xoay người rời đi, vô cùng thẳng thắn lưu loát.
...
Sau khi rời khỏi Thần Vũ môn, Lâm Phi thay đổi một thân hắc sắc y sam, trong thành nhỏ tốn năm ngàn lượng mua một con thiên lý mã, thoải mái đi về nhà. 
Vương triều Bất Lạc có mười quận, nơi gia tộc Lâm Phi ở chính là một trong số đó, Sơn Hà quận.
Thực lực của Sơn Hà quận không phải là tối cường, chỉ là một quận bình thường, khoảng cách khá xa, chạy đi cần khoảng tám ngày. Lúc này đây trở về, Lâm Phi du sơn ngoạn thủy, thưởng thức các loại đồ ăn suốt dọc đường, không để ý đến thời gian, thời gian như thoi đưa, bảy ngày thoáng cái đã trôi qua. Cuối cùng Lâm Phi đã đến phạm vi Sơn Hà quận.
Một đường du sơn ngoạn thủy, trên mặt Lâm Phi không hề có vẻ mệt mỏi, không có áp lực, một thân ung dung, không có vẻ khẩn trương như lúc trước. 
Trên quan đạo, một con hắc sắc thiên lý mã từ từ bước đến, có một người trẻ tuổi ngồi bên trên, trên tay cầm trái cây rừng, toàn thân lộ ra bộ dạng lười biếng.
"Đến Sơn Hà quận rồi, cũng sắp đến Quy Nguyên thành, không biết Lâm gia biết "Lâm Phi" trước đây có thành tựu như bây giờ sẽ có biểu tình thế nào, ta nghĩ nhất định sẽ rất thú vị!"
Lâm Phi nhìn trời xanh mây trắng, tận hưởng sự ung dung thoải mái chưa từng có. 
Từ khi xuyên qua tới nay, Lâm Phi chưa bao giờ có thể an tâm như vậy, khoảng thời gian hiếm có này nhất định phải hưởng thụ thật tốt, nếu không đúng là phải tự thẹn với lòng rồi.
"Tiểu hắc, ngươi làm sao vậy?"
Đang ăn trái cây, hắn đột nhiên thấy hắc mã trở nên nóng nảy, có vẻ vô cùng bất an, tựa hồ gặp phải cái gì đó vô cùng đáng sợ. 
Hàn quang trong mắt Lâm Phi lóe lên, vỗ nhè nhẹ hắc mã.
"Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Một tia huyền khí rót vào trong cơ thể hắc mã, hắc mã nhất thời an tĩnh lại. 
...
"Đừng dấu đầu lộ đuôi nữa, tất cả đi ra đi!" Lâm Phi lười biếng nói.
Tiếng vỗ tay bộp bộp bộp từ hai bên đường cái vang lên, trên quan đạo yên tĩnh có vẻ mười phân rõ ràng. 
Hai bên đường, mười mấy người từ trong rừng cây đi ra, dẫn đầu chính là hai người trông rất giống nhau, một người mặt không biểu tình, một người có cặp mắt đào hoa, vô cùng nữ tính.
"Mấy người mà muốn đánh cướp thì bỏ ý định đi, trên người ta không có tiền đâu, các ngươi chỉ lãng phí thời giờ thôi, tốt nhất vẫn là để ta rời đi đi!" Lâm Phi tưởng giặc cướp, rất là tùy ý nói.
"Chú em Lâm gia, mấy năm tìm không thấy, lá gan của ngươi cũng thật lớn nha." Người mặt vô cảm lạnh lùng nói. 
"Các ngươi là người của Trương gia!" Lâm Phi nhướng mày, thân thể vừa động, lập tức ngồi ở trên hắc mã, đồng thời liên tưởng đến mặt của mấy người kia.
Trong Thần Vũ môn, Lâm Phi có rất ít địch nhân, dám ở Sơn Hà quận chặn giết hắn, không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài người của Trương gia, còn có thể là ai đây.
Nam nhân có cặp mắt đào hoa, lan hoa chỉ phất một cái: "Yêu, thật không hổ là người của Lâm gia, phản ứng vô cùng nhanh, đáng tiếc, phản ứng có nhanh hơn nữa thì đã sao, ngươi không cần trở về Lâm gia nữa rồi." 
"Giết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.