Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 71: Hai mươi đao đánh bại trần tiểu sinh




Lâm Phi mạnh mẽ ra đòn quả thực là việc khiến người khác không thể tưởng tượng ra được, cuối cùng dần dần đã có người thêm hai chữ “sư huynh” vào đằng sau cái tên Lâm Phi!
Thần Vũ môn bất luận là nội môn hay ngoại môn đều coi trọng một việc đó là thực lực mạnh yếu.
Lâm Phi chỉ dựa vào sức mạnh Võ Đạo thất trùng thiên mà dường như đã quét sạch những đối thủ cùng đẳng cấp, chỉ dựa vào sự chênh lệch một cảnh giới đã đánh bại Giả Khôn sư huynh thuận lợi giành được tư cách bước vào vòng tiếp theo, chỉ với việc thể hiện sức mạnh trên võ đài này đã đủ để xứng với hai chữ sư huynh. 
Sư huynh đại diện cho sức mạnh, đại diện cho thiên phú không phân tuổi tác.
Nếu là Lâm Phi của ba tháng trước thì tuyệt đối không có ai thèm để ý đến hắn bởi vì hắn không phải là cao thủ cho nên không có tư cách này.
Trận trước chỉ với sức mạnh đánh bại Giả Khôn đã đủ để coi Lâm Phi như là sư huynh Võ Đạo bát trùng thiên. 
Cho dù mọi người đều biết rằng Lâm Phi tiến bộ như vậy ắt là có cơ duyên gì đó, hoặc chính là do Cửu Chuyển Huyền Công, ngoài khả năng này ra thì không thế có khả năng khác.
Sức mạnh của Lâm Phi mạnh hơn họ, cho dù họ không cam tâm cũng phả gọi một tiếng “Lâm Phi sư huynh”.

Trên mười võ đài thì trận biểu diễn trước đó của Lâm Phi là đặc biệt khiến người khác chú ý hơn cả.
Tất cả những đệ tử chuẩn bị khoe khoang kia đều sững sờ, làm sao trong đại hội tỷ thí nửa năm một lần này lại xuất hiện đệ tử biến thái như Lâm Phi.
Chỉ chênh lệch một cảnh giới thôi có thể đánh bại đối thủ mà không phải trả giá đắt, việc này đáng để mọi người chú ý. 
Thế là những đệ tử còn lại trên võ đài đều cố thể hiện hết mình, không thể chỉ vì sự xuất hiện của Lâm Phi mà từ đó bị cướp đi vị trí vốn thuộc về mình.
Mọi người nhìn thấy một cảnh tưởng bình thường khó mà thấy được chính là do sự xuất hiện của Lâm Phi.
Hơn tám trăm đệ tử trên mười võ đài, những trận đấu tiến hành tương đối nhanh, chớp mắt đã đến trưa. 
Hơn tám trăm đệ tử bây giờ chỉ còn khoảng sáu trăm đệ tử, chỉ còn cách danh sách một trăm đệ tử giỏi nhất vài bước chân, chính việc này khích lệ tất cả các đệ tử.
Lâm Phi đứng dưới võ đài quan sát trận chiến trên các võ đài, chỉ nhìn thôi cũng thấy rối mắt, đọ quyền pháp, đao pháp, chưởng pháp tất cả đều là những đệ tử ngoại môn và sức mạnh đều vô cùng lợi hại.
Thông thường thì nếu đệ tử Võ Đạo thất trùng thiên gặp đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên thì nhất định sẽ bại. 
Quan sát một buổi sáng thấy được số đệ tử Võ Đạo thất trùng thiên tiến vào vòng tiếp theo đã ít lại càng ít hơn, không thể tìm ra trường hợp thứ hai giống như Lâm Phi.
Trong lòng Lâm Phi tương đối tự hào đặc biệt là lúc xuống khỏi võ đài khi Lâm Phi nhìn thấy sắc mặt Trương Vạn Sơn u ám, dựa vào tầm nhìn của một Võ giả với khoảng cách ngắn ngủi không đáng kể, khi kẻ thù tức giận thì Lâm Phi vui mừng.
Niềm vui phải được tạo dựng trên sự đau khổ của người khác! 

“Số 707 Lâm Phi đấu với số 612 Trần Tiểu Sinh!”
Một lần nữa trên võ đài tiếng Trương nghi trượng lại vang lên. 
Lần rút thăm này không tốt giống như trước vậy, hắn rút trúng đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên.
“Vận may của ta không tệ đến như vậy chứ?”
Lâm Phi chửi thầm, Trần Tiểu Sinh này hắn rất có ấn tượng, hồi đó từ chối lời mời của Trần Tiểu Sinh mà bây giờ lại chạm chán trên võ đài, không phải do hắn nghĩ quá xấu mà là kinh nghiệm giải quyết sự việc trước nay trong cuộc sống sinh viên nói cho hắn biết rằng Trần Tiểu Sinh chắc chắn sẽ hận hắn. 
Lần này rút thăm lại rút trúng Trần Tiểu Sinh việc này ngay cả đến bản thân Lâm Phi cũng không ngờ đến.
Kết quả rút thăm xuất hiên.
Dưới võ đài, nhiều người nhìn ra manh mối và bắt đầu đồn đại về việc này, thử hỏi sau khi cuộc vui kết thúc thì còn có bao nhiêu người sẽ ghi nhớ trong lòng. 
Trong lòng Lâm Phi đã có suy đoán vì vậy hắn không lo lắng Trần Tiểu Sinh sư huynh sẽ có âm mưu gì.
Một lần nữa võ đài số bảy lại trở thành nơi tập trung ánh nhìn của mọi người.
Tên tuổi của Trần Tiểu Sinh còn trên cả Giả Khôn, thời gian vào Võ Đạo bát trùng thiên dài hơn một năm, cách thức vận dụng Canh khí thiên biến vạn hóa mà không phả là người mà người mới vào như Giả Khôn có thể so sánh được. 
Nếu nói trận đấu trước đó Lâm Phi có tố chất của cao thủ đối kháng Canh khí, thì lần nàyhọ muốn nhìn xem sức mạnh thực sự của Lâm Phi nằm ở đâu.
Nếu ngay cả một người ở lại bao nhiêu năm như Trần Tiểu Sinh sư huynh cũng có thể đánh bại được.Vậy thì có thể coi Lâm Phi như cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên, và cũng coi như ngoại môn của Thần Vũ môn xuất hiện một đệ tử có thiên phú.
Cho dù... 

Trên võ đài.
Lâm Phi mặc áo màu xanh lá cònTrần Tiểu Sinh lại mặc áo màu trắng, hai người nhìn thẳng vào nhau. 
“Lâm Phi không ngờ rằng ngươi giống như chú ngựa ô cuồng sát, điều này thực sự khiến ta bất ngờ, nhưng đáng tiếc ngươi gặp phải ta thì tư cách tiến vào vòng trong của ngươi sẽ phải kết thúc trong tay ta!”
“Xoẹt!”
Trần Tiểu Sinh rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm dài màu xanh dưới ánh nắng chói chang sắc bén chiếu rọi khắp bốn phía chĩa thẳng vào Lâm Phi. 
Bản thân Trần Tiểu Sinh cũng không ngờ tới sẽ gặp Lâm Phi, vốn dĩ hắn để Bành Bảo ra tay giáo huấn Lâm Phi nhưng kết quả lại là đang giúp đỡ Lâm Phi, cho nên danh tiếng của Lâm Phi đang trên đà đi lên vượt ngoài sức tưởng tượng.
Trần Tiểu Sinh không có thù hận gì đối với Lâm Phi, nhiều nhất chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái mà thôi.
Tình trạng của Trần Tiểu Sinh là như vậy. 
Trước mắt, danh tiếng của Lâm Phi đang dần đi lên, Trần Tiểu Sinh nếm ra được mùi vị trong đó nếu hắn có thể đánh bại Lâm Phi thì vô hình trung lại tạo được mối quan hệ thân thiết với nhiều người, thậm chí nâng cao danh tiếng của bản thân.
Cho nên, Lâm Phi nhất định phải thua!
“Nói nhiều vô dụng, chúng ta hãy xem chiêu thức thật sự đi!” 
Lâm Phi sớm đã nhận ra được sự hưng phấn trong ngữ khí của đối phương, rõ ràng đối phương đang coi hắn là đối thủ dễ dàng đánh bại được.
“Trảm!”
Lâm Phi thét lên một tiếng, tay phải cầm đao Hắc Sát tiến nhanh về phía trước, vẫn là một chiêu chém bình thường nhất trong đao pháp mà chỉ những đệ tử mới học mới dùng chiêu pháp này. 
“Kinh Vân kiếm pháp!”
Kiếm dài màu xanh của Trần Tiểu Sinh cứng rắn đâm lên, Canh khí giống như giống như một giọt nước sóng nổ tung, hóa thành hơn trăm mũi kim nhỏ, đây chính là Canh Khí Hóa Châm trong cách thức Canh khí, những mũi kim nhỏ này liên kết thành một lưới kiếm bao trùm lấy Lâm Phi, thể hiện sức mạnh vốn có của Võ Đạo bát trùng thiên.

“Trần Tiểu Sinh sư huynh thật lợi hại, vừa ra tay đã sử dụng chiêu Canh Khí Hóa Châm, lần này Lâm Phi bại chắc rồi.”
“Có lẽ không đến mười chiêu đâu vì một khi sử dụng Kinh Vân kiếm pháp thì chắc chắn Lâm Phi sẽ bại!”

Đệ tử bên dưới võ đài bắt đầu hoan hô, trong đó có rất nhiều sư đệ sùng bái Trần Tiểu Sinh sư huynh, đương nhiên là họ hy vọng Trần Tiểu Sinh sư huynh đánh bại Lâm Phi đạt được vinh hiển.
“Qủa là chiêu thức hay, nhưng đáng tiếc nó không có tác dụng với ta!”
Lâm Phi nhẹ nhàng nói. 
Thế tấn công xuống dưới chỉ có một lần của đao Hắc Sát chém ngang một nhát, sách xưa từng nói trọng lượng của đao Hắc Sát khiến con người kinh ngạc nếu như miễn cưỡng sử dụng sẽ gây ra hậu quả ngoài mong muốn, bản thân Lâm Phi cũng chưa chắc cầm được thanh đao này chứ đừng nhắc đến chuyện tùy ý phát huy được sức mạnh của nó.
Cho nên nhát đao chém ngang này chưa phát huy được đao vong, nhưng trọng thế lúc có lúc không trong phút chốc đã phát huy được, giống như đất rộng mênh mông cuộn xuống.
Trước tình hình này bất luận cái gì thì tất cả đều uổng công vô ích. 
“Có một ít thành tựu!”
Trần Tiểu Sinh nhếch mày, một chiêu của bản thân bị phá ít nhiều cũng có chút bất ngờ, đặc biệt Canh khí bị phá trong chốc lát đã biến mất, nhưng lúc này hắn không kịp nghĩ kỹ hơn nữa.
Một chiêu bất thành, Trần Tiểu Sinh dùng trường kiếm vẽ ra một vòng tròn, chân giẫm bộ pháp, những người bên ngoài nhìn thấy như có vô số người đang đi lại điều này khiến mọi người kinh ngạc. 
“Thân pháp Thiên Nhân Ảnh!”
Trần Tiểu Sinh di chuyển bên trong, đột nhiên trường kiếm từ các hướng khác nhau đâm ra tới tấp, trong thời gian ba lần hít thở đã đâm ra đủ mười lăm nhát kiếm, mỗi nhát kiếm có Canh khí phụ thân phong tỏa hoàn toàn những đường lui mà Lâm Phi sử dụng, không chừa bất kỳ cơ hội nào.
“Kinh Vân kiếm pháp, thiên biến vạn hóa!” 
Đây chính là đòn công kích sở trường của Trần Tiểu Sinh.
“Kiếm nhanh” của Trần Tiểu Sinh chính là bắt nguồn từ đây, hít thở ba cái đâm ra mười lăm nhát kiếm, coi như là đánh một chiêu lớn.
Thời khắc như thế này Lâm Phi lại cười. 
Trần Tiểu Sinh xoay người, Lâm Phi cũng xoay người theo, trong phút chốc đao Hắc Sát động đậy, trong mắt người ngoài cuộc thì đây là một việc hiếm thấy, dường như Lâm Phi hóa thân thành gió, từ trong bổ xuống hai mươi đao mà mắt thường không thể nhìn thấy được hai mươi đao này, hai mươi đao đâm ra không cùng góc độ.
Hai mươi đao này giống như một ngọn núi lớn nối tiếp một ngọn núi lớn, liên tục không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Trên chỗ ngồi của các vị trưởng lão, Hồ trưởng lão đứng dậy hai mắt sáng ngời. 
“Trần Tiểu Sinh sắp thua rồi, không ngờ lần này tiểu tử Lâm Phi lại dùng trọng thế công phá kẻ địch, Trần Tiểu Sinh thua không oan ức!”
Mọi người vẫn chưa hiểu gì, ngay lúc đó trên võ đài truyền đến giọng nói ấp a ấp úng.
Dư âm lan tỏa, đao Hắc Sát của Lâm Phi kề gần yết hầu Trần Tiểu Sinh, có ba vết thương ở trên giữa dưới ngực người mặc áo trắng Trần Tiểu Sinh, rõ ràng là chỉ trong thời gian ngắn đã biến thành như vậy. 
“Thừa nhận rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.