Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 66: Danh tiếng dần tăng lên




Bành Bảo thua!
Bầu không khí xung quanh lôi đài số bảy đang hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, giống như ông trời lần nữa tạo ra ngày quốc tế nói dối vậy.
Nếu trước đó mọi người vẫn không tin được thực lực của Lâm Phi, cho rằng Lâm Phi dựa vào sự khinh thường của Lý Phi Bằng mới thuận lợi tấn thăng, hiện giờ suy nghĩ liền thay đổi hoàn toàn, năng lực thực chiến này quá khủng bố.
Đao pháp Bôn Lôi này tất cả mọi người đều nhận ra.
Nhưng thi triển thành đao pháp có thể đạt uy lực tới mức khủng bố thế này, bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua.
Quan trọng hơn là đao pháp Lâm Phi vận dụng đã khủng bố đến mức độ này, thậm chí không cần tới binh khí, điều này có nghĩa là gì? Tất cả mọi người đều hiểu được.
Nếu Lâm Phi sử dụng binh khí, uy lực đó....
Không phải kẻ ngu đều hiểu rõ uy lực sẽ kinh người đến mức nào!
...
"Lần này Lâm Phi nổi danh rồi, lão tử còn cho rằng đao pháp của mình rất tốt, nhưng khi nhìn thấy đao pháp của Lâm Phi khi nãy quả thật quá kinh khủng, đao pháp Bôn Lôi có thể đạt tới uy lực này, thật sự không hiểu hắn tu luyện thế nào mà ra được!"
"Xem ra lần này lại xuất hiện một hắc mã rồi, dù không phải hắc mã thì Lâm Phi cũng sẽ nổi danh, nhất định đều bị các đệ tử nhận ra, thực lực Võ Đạo thất trùng thiên đánh bại Bành Bảo đã ở tu vi Võ Đạo thất trùng thiên nhiều năm, thử hỏi trong đám đệ tử ngoại môn có mấy người làm được!"
"Không biết mọi người có phát hiện ra không, đao pháp của Lâm Phi này ngập tràn sát khí, chiêu thức vừa đánh ra thì sát khí đã như bản chất thật, tương đối có uy lực, còn có uy lực của quyền pháp nữa, chẳng lẽ đúng như lời đồn, Cửu Chuyển Huyền Công có uy lực rất lớn sao?"
"Nhất định là nhờ Cửu Chuyển Huyền Công rồi, những sư huynh lúc trước tu luyện thành công tâm pháp này bất kể thi triển đao pháp, quyền pháp, chưởng pháp đều có uy lực hơn người khác một bậc!"
....
Lần này Lâm Phi chưa dùng tới mười chiêu đã đánh bại Bành Bảo Võ Đạo thất trùng thiên, thuận lợi tấn thăng đến vòng tiếp theo, đã thể hiện đầy đủ thứ gọi là thực lực.
Tất cả lời đồn trước đó đến giờ đã được chứng thực đầy đủ.
Những kẻ vẫn luôn cho là không đúng kia giờ cũng không dám xem thường Lâm Phi nữa, có thể nói bắt đầu từ giây phút này trở đi, hắn không còn là một Lâm Phi không có tiếng tăm gì nữa, mà đã tiến vào hàng ngũ đệ tử cao giai.
Đây chính là lợi ích do thực lực cao mang tới.
Lâm Phi bước từ trên lôi đài xuống, lập tức có người xông lên lôi đài khiêng Bành Bảo xuống theo, chỉ cần không nói ra tên người thì trọng tài chấp sự bình thường cũng sẽ không có ý kiến gì, trong trận đấu luôn khó tránh khỏi những khi không khống chế được tay chân, đấu mà bị thương là điều tất nhiên.
"Xem ra thể hiện thực lực vẫn tương đối hữu dụng đây, loại cảm giác này ta thích!"
Trong lòng Lâm Phi cười thầm, tâm trạng vô cùng tốt, thật ra hắn thích kiểu ánh mắt người khác nhìn mình chăm chú, đây là cảm giác mà hắn chưa từng có khi còn ở Trái Đất.
Bước từ trên lôi đài xuống, không ít đệ tử bắt đầu vỗ tay hoan hô.
"Sư huynh Lâm Phi, giỏi lắm!"
"Sư huynh uy vũ, sư huynh uy vũ!"
....
Lâm Phi không ngờ sẽ được bọn họ hoan nghênh như vậy.
Thật không ngờ một Lâm Phi nửa năm nay không thay đổi gì lại trở thành tấm gương tốt đối với đệ tử cấp thấp, đối với bọn họ mà nói không chừng tương lai còn có thể tạo nên thành tựu nữa.
Tâm trạng Lâm Phi khá tốt.
Ngoài ra trên quảng trường vẫn có một số kẻ mất hứng.
Đầu tiên chính là Trương Trọng Sơn, việc Lâm Phi đánh bại Lý Phi Bằng đã khiến hắn rất khó chịu rồi. Khi thấy Bành Bảo lên lôi đài, hắn cho rằng Lâm Phi sẽ bị đánh bại, kết quả ông trời lại một lần nữa trêu ngươi, đả kích người khác đến mức rối tinh rối mù.
Trương Trọng Sơn hoàn toàn đố kỵ, từ khi vào Thần Vũ môn tới nay đã bốn năm, thực lực của hắn vẫn luôn áp chế Lâm Phi, thỉnh thoảng đánh một trận thoải mái nhưng lại chỉ như một món đồ chơi. Không ngờ có một ngày món đồ chơi sẽ thoát khỏi lòng bàn tay, không thể khống chế được nữa, thậm chí bản thân còn trở thành món đồ chơi trên tay kẻ khác, điều này khiến Trương Trọng Sơn sợ hãi, đố kỵ đến đỏ mắt.
"Lâm Phi chết tiệt, tên phế vật nhà ngươi, sao ngươi có thể có thực lực còn mạnh hơn so với ta được, chẳng lẽ Trương Trọng Sơn nhất định không khác gì một phế vật sao? Không, không, nhất định không thể nào, chỉ cần đại ca ra tay, ngươi sớm muộn gì cũng trở thành phế vật, một phế vật cả đời không thể khôi phục lại được, xem ngươi đến lúc đó còn có thể kiêu ngạo đến khi nào, ngươi nhất định sẽ bị lão tử giẫm dưới chân, cả đời không cách nào chuyển mình được."
Thấy đại ca đứng bên cạnh không nói lời nào, Trương Trọng Sơn nở nụ cười dữ tợn, trong đầu cảm thấy thống khoái hơn rất nhiều, không bất lực như trước đó.
Gương mặt Trương Vạn Sơn không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, trong lòng lại chính thức coi Lâm Phi là đối thủ, chỉ dựa vào đao pháp thi triển khi nãy thôi, một Võ Đạo bát trùng thiên như Trương Vạn Sơn cũng cảm thấy khí tức nguy hiểm.
"Quả nhiên có chút thực lực, nếu dễ dàng phế bỏ ngươi thì khó tránh khỏi bị trưởng lão nhìn ra, thực lực của ngươi càng mạnh càng tốt, đến lúc đó xử lý ngươi sẽ không quá buồn chán, mặc dù đệ đệ của ta không phải thiên tài, nhưng ngươi dám nhiều lần tổn thương đệ đệ của ta, lão hổ không ra uy, thực cho rằng khỉ có thể trở thành đại vương sao?"
Một kẻ khác chính là Quân Vô Hối danh xưng "Tiểu Quân Tử".
Lần trước ở đại sảnh treo thưởng, điểm công huân của hắn ít hơn so với Lâm Phi, cộng với việc Lâm Phi đỡ một trảo của hắn, trong lòng hắn tương đối thấy không thoải mái. Sau khi Lâm Phi bước lên lôi đài, hắn cũng chỉ liếc mắt một cái, loại người này dựa vào cái gì dám đối phó với mình, kết quả khi xem trận đấu này ngược lại cũng nhìn ra chút mánh khóe, hóa ra cũng có chút bản lĩnh, sử dụng đao pháp không tồi.
Cao thủ cương khí đối phó với một kẻ Võ Đạo thất trùng thiên mạnh, hiển nhiên Quân Vô Hối không cách nào làm được trên lôi đài, nhưng đệ tử Võ Đạo thất trùng thiên này thực lực chỉ bằng đệ tử bình thường, vậy thì tất cả đều thuận lợi rồi.
Quân Vô Hối muốn lấy Lâm Phi xả giận.
...
Trận đấu này của Lâm Phi.
Đối với những đệ tử Võ Đạo thất trùng thiên và Võ Đạo bát trùng thiên mà nói giống như bị kim chích, đấu ngang cấp chưa tới mười chiêu đã thua, điều này không thể nghi ngờ đang cảnh cáo bọn họ.
Chỉ trong phút chốc, Lâm Phi được không ít đệ tử coi là đối thủ.
Một đối thủ nguy hiểm như vậy chỉ sơ sẩy một chút thôi, không chừng sẽ thua trong tay đối phương, thậm chí không ít đệ tử đang cùng thảo luận làm thế nào để phòng tránh công kích của Lâm Phi, tiến hành thảo luận kịch liệt toàn diện.
Một màn xảy ra trên lôi đài số bảy cũng được các trưởng lão chú ý tới. Khi Lâm Phi thi triển Vạn Lôi Bôn Đằng, uy lực không kém gì huyền công Hoàng giai, hơn nữa đao pháp Bôn Lôi này chẳng qua chỉ là huyền công bậc một mà thôi.
"Biểu hiện của đệ tử này tương đối khá, còn tu luyện đao pháp Bôn Lôi tới cảnh giới đại thành nữa, ra tay gia tăng thêm uy cho lôi đình chấn nhiếp đối phương, chấn loạn lòng của đối phương, lại dùng quyền pháp mở rộng, một chiêu đánh bại đối thủ, phần định lực cũng như ánh mắt này khá hiếm thấy đấy!"
"Đáng tiếc cảnh giới không cao, mới chỉ ở Võ Đạo thất trùng thiên, nếu đạt tới Võ Đạo bát trùng thiên chắc chắn sẽ đứng trong mười người, thậm chí năm người đứng đầu cũng không thành vấn đề, hiện giờ đứng trong hạng một trăm đệ tử mạnh nhất cũng khó."
....
Trận đấu của Lâm Phi xác thực đã gây ấn tượng với các trưởng lão.
Trong Thần Vũ môn, phàm là những đệ tử có thể chất một chút, Thần Vũ môn cũng sẽ đặc biệt chiếu cố, căn cơ gốc rễ của một môn phái chính là những đệ tử có thiên phú.
Lâm Phi xem như đã được đánh dấu rồi.
Đương nhiên những điều này Lâm Phi không biết rõ, chỉ tiếp tục chú ý trận đấu trên lôi đài, đồng thời tiêu hóa chiến đấu trên lôi đài, chuyển biến thành tích lũy của bản thân.
Chỉ trong vòng ba tháng, thu hoạch lớn nhất của Lâm Phi chính là biết cách tiêu hóa những trận chiến tâm đắc biến thành tích lũy của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.