Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 46: Thăng cấp bất ngờ




“Mẹ kiếp, tới thật!”
Cuối cùng Lâm Phi cũng hiểu, lòng dạ nữ nhân không phải ai cũng có thể đoán được.
Kiếm ý vô tình, sát khí trùng trùng, tất cả đều hội tụ trong một chiêu này. Da đầu của Lâm Phi ngứa ngáy, cảm thấy thực lực của bản thân cũng chỉ như này mà thôi, đáy lòng có chút cảm giác thất bại. 
Nữ thần chính là nữ thần, hơn nữa người bình thường không thể tiêu diệt được!
“Đừng quên ta là người đàn ông của nàng. Ta là Lâm Phi, Lâm trong Lâm Phi, Phi trong Lâm Phi.”
Lâm Phi tuyệt đối là người theo chủ nghĩa lạc quan, vẫn không quên nói vọng tới. Hắn không biết cuộc chia ly lần này, lúc nào mới gặp lại, có thể sẽ là một khoảng thời gian rất lâu. 
Kiếm vừa đánh tới, dưới kiếm tựa như mang theo hơi thở chết chóc.
“Nhất Đao Lưỡng Đoạn!”
Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, Lâm Phi không xoay người rời đi mà tự đối mặt chiến đấu để chứng minh bản thân cũng không phải là một kẻ hèn yếu. 
Không phải cái gì mà Thiên Thần cung sao, sớm muộn có một ngày ông sẽ tìm tới tận cửa.
Rút Hắc Sát đao ra, đao vừa tới, đã chém làm đôi.
Hơn một tháng rèn luyện, chém chết vô số yêu thú, sự lĩnh ngộ của Lâm Phi với đao pháp cũng tăng lên không ít, hắn nguyện dốc hết sức lực tu luyện đao pháp. 
Kim Cương Bất Hoại Thân dùng để bảo vệ thân thể, nếu như cẩn thận quan sát sẽ thấy bên ngoài cơ thể xuất hiện sắc đồng nhỏ li ti, chính là sự biến đổi đầu tiên sau khi nhập môn.
“Ơ!”
Kiếm khí vô cùng sắc bén đâm tới lại như mây mù tan thành sương khói, biến mất không chút dấu vết. Chỉ có kiếm khí mang theo kiếm ý mới chứng minh được lúc trước từng có một đường công kích cực kì đáng sợ và ác liệt đã xuất hiện. 
Một đao rơi vào không trung khiến vẻ mặt Lâm Phi vô cùng ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ, đang thử thăm dò mình sao?”
Ngửi mùi hương còn vương lại, Lâm Phi ngẩn ngơ một hồi rất lâu. 
Chỉ chốc lát sau, Lâm Phi bị uy lực của một đao kia làm cho thất kinh, thực lực hắn vốn là Võ đạo lục trùng thiên, không ngờ đã thăng cấp lên Võ đạo thất trùng thiên.
Bản thân Lâm Phi cũng không tưởng tượng nổi, chỉ một đêm triền miên, hắn đã tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Võ Đạo thất trùng thiên đấy! Dựa theo tình huống bình thường, chí ít phải khổ luyện mất một tháng, kết quả một đêm đã tăng lên Võ Đạo thất trùng thiên, cái này cũng… 
“Đa tạ!”
Nhìn hướng nữ thần rời đi, Lâm Phi hết sức cảm động.
Thăng cấp lên một cảnh giới, Lâm Phi rút ngắn được rất nhiều thời gian tu luyện, hoàn toàn có thể dành nhiều thời gian hơn tu luyện đao pháp, huyền công, tăng sức lực chiến đấu thêm một bậc. 
Cao thủ Võ đạo bát trùng thiên dùng cương khí bảo vệ cơ thể là lớp phòng ngự rất tốt.
Nữ thần rời đi khiến Lâm Phi vô cùng tiếc nuối. Cho dù là bất kỳ ai cũng có phản ứng tương tự, hiện tại trong long Lâm Phi rất yêu thích, nhớ nhung vị tiên tử này.
Đến mức yêu thì tạm thời chưa bàn tới. 
Lâm Phi chính là kiểu người có chút bá đạo.
“Chúc mừng người chơi Lâm Phi đã thăng cấp lên Võ Đạo thất trùng thiên thành công, đạt được “Kinh Thiên Động Địa Trảm” thần thông, mười hai ngàn bạc, đan dược, mười viên Hồi Khí đan hạ phẩm, mười lăm viên Hồi Khí đan trung phẩm.”
Tiếng thăng cấp trong hệ thống vang lên. 
Lâm Phi lại giật mình lần nữa, tựa như không thể nào tin nổi, lần thăng cấp này hắn đã thu được đồ tốt nên liền lập tức tập trung sức lực tinh thần vào nó.
“Kinh Thiên Động Địa Trảm”, thần thông hạ phẩm, không gì có thể tấn công (Có thể thăng cấp), một khi thi triển Kinh Thiên Động Địa Trảm sẽ tiêu hao hai phần ba Huyền khí, suy nghĩ kỹ trước khi sử dụng!
Thăng cấp đạt được một chiêu thức thần thông, quả thực chỉ nằm trong tưởng tượng của Lâm Phi 
Sau khi xem phần giới thiệu có liên quan, Lâm Phi không kiềm chế nổi liền kích động một hồi, trong kí ức hiện rõ chiến kỹ đáng sợ từ lần gặp lão già đó.
Chiến kỹ đã khó học lại còn ít ỏi.
Phàm là người có chiến kỹ, năng lực chiến đấu cũng sẽ tăng lên một bậ lớn, có thể chiến thắng được đối thủ cùng đẳng cấp. 
Lâm Phi vẫn luôn mong mỏi thu được một môn chiến kỹ. Kỹ năng thần thông mà hệ thống đưa chẳng khác gì thứ hắn mong muốn, thần thông hạ phẩm và chiến kỹ sơ cấp, uy lực có giống nhau hay không, vẫn chưa thể biết được.
Đây chẳng phải mình muốn đi ngủ, người ta lại đưa cho mình một cái gối sao.
Có một môn thần thông hạ phẩm, Lâm Phi tin rằng nếu tu học phần Huyền công còn lại, nhất định sẽ thắng được Trương Vạn Sơn, tên Võ đạo bát trùng thiên đó. 
Trước mắt chỉ còn hơn một tháng nữa là tới cuộc thi đấu giữa năm, Lâm Phi hoàn toàn có thể lĩnh ngộ được thần thông hạ phẩm, cũng tò mò không biết thần thông hạ phẩm thăng cấp sẽ có hình dạng như thế nào?
Sau một hồi nghỉ ngơi, Lâm Phi không rời đi ngay.
Lâm Phi dựa vào trí nhớ trở về chỗ đánh nhau cũ nơi tiên nữ áo trắng chém chết yêu thú Giao Long. 
Bên cạnh hồ nước xanh thẳm, trên cái đầu dữ tợn của thi thể khổng lồ đang nằm dưới đất kia bị rạch một đường, rõ ràng đã bị lấy đi thứ gì đó.
Nhìn trước mắt chỉ còn sót lại một phần ba thân rồng, Lâm Phi không ngừng thổn thức.
Yêu thú dù có mạnh thế nào đi nữa vẫn trở thành một đống xương cốt, mọi thứ trước mắt đều thuận lợi hơn cho hắn.  
Mặc dù không biết yêu thú có lai lịch ra sao, dù gì dính dáng đến yêu thú rồng, lại còn mang thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu như Lâm Phi không càn quét một trận thì khó tránh khỏi thiệt thân.
Lâm Phi lấy hết một phần ba thi thể đó, cũng may túi Bách Bảo của hắn rất lớn, đủ để đựng thi thể vào trong. Hắn tin rằng có người sẽ hứng thú với thứ này.
Điều quan trọng là Lâm Phi muốn nếm thử mùi vị thịt này như thế nào. 
Trên đại lục Huyền Thiên, từng không ít ghi chép việc chỉ nếm một chút yêu thú có thể khiến cơ thể cường tráng, rồng vẫn luôn là loài yêu thú cường đại. Ăn máu thịt của một con rồng, chỉ động não suy nghĩ một chút cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Sau khi lấy thi thể, Lâm Phi lại chạy về bụi cây. 
Lâm Phi nhớ rõ chỗ đó chính là nơi lão già kia bị giết chết trong nháy mắt.
Lão già kia dựa vào chiến kỹ truy sát mình, khoảnh khắc bị giết chết rõ ràng là vụ nổ lớn, trên lý thuyết những vật phẩm cũng sẽ ở đó, tiên nữ bạch y cũng không rảnh mà lấy.
“Quả nhiên đều ở nơi này!” 
Thi thể Triệu Văn đã bị vỡ tung, xác thịt còn lại sớm đã bị yêu thú ăn mất, toàn cảnh đều là một đám lộn xộn.
Còn vì sao thi thể Giao Long vẫn còn ở đó là vì khí tức của nó mạnh mẽ, yêu thú bình thường cũng không dám đến gần. Lão già này thì không như vậy, người vừa chết thì thần khí liền phân tán, tựa như một đống đất vàng.
Thi thể còn hay không Lâm Phi chẳng ảnh hưởng gì, dẫu sao không phải ai cũng có ham muốn với xác chết. 
“Đồ tốt! Lão già kia thật đúng là kẻ giàu có!”
Vàng bạc đầy trên đất Lâm Phi đều lấy hết, tính ra hôm nay hắn cũng thu được chút tài sản, không còn là người bị đồng tiền làm khó như ban đầu.
“Đao này không tồi, binh khí hạ phẩm!” 
Lâm Phi vốn có Hắc Sát đao, giờ càng mở mang thêm được kiến thức, hắn cất chiếc đao vừa nhặt rồi tiếp tục tìm kiếm. Thật ra điều Lâm Phi muốn nhất chính là tìm ra chiến kỹ Huyền công.
Một môn chiến kỹ dùng đao, vĩnh viễn chẳng ai dám đối đầu.
Lâm Phi cũng giống như vậy. 
Cũng may, ông trời đối xử không tệ với Lâm Phi, sau khi nhặt được không ít lọ đan dược, hắn lại nhìn thấy một quyển bí tịch cũ nát rơi trong bụi cây. Lâm Phi cuối cùng cũng cười phá lên, đây chính là thứ hắn muốn.
Nhất Đao Vạn Lý, chiến kỹ trung cấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.