Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 33: Đồ tốt, ông đây muốn




Quỷ khỉ Xích Dương bất ngờ bị chém chết, người bị vướng mắc nhất chính là Lâm Phi.
Lâm Phi ẩn thân trong hang động, vốn định nhân cơ hội rời đi, đồ lấy trong sào huyệt của yêu thú đủ cho chuyến đi lần này của hắn. Nếu việc lần này truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người phải đỏ mắt đây!
Ngay lúc này, tâm trạng Lâm Phi hoàn toàn không tốt, phải nói là vô cùng tồi tệ! 
Cao thủ Cương khí, Võ Đạo bát trọng thiên đang nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi cách hang yêu thú không xa. Lôi Đình Nhất Kích lúc trước của ông ta khiến Lâm Phi vẫn còn thấy hoảng sợ trong lòng, một đao chém chết quỷ khí Xích Dương, yêu thú cường hãn cũng không ngăn nổi, một đao đó chém xuống rất vô tình. Mặc dù trong đó có chút nói quá nhưng thực lực của cao thủ Võ đạo bát trọng thiên quả nhiên không thể coi thường!
“Công tử đợi một chút, lão nô sẽ lấy huyết mạnh của yêu thú thượng cổ ra cho người!”
Triệu Văn thu lại khí thế, trông hệt như một lão già bình thường, đứng cách quỷ khỉ Xích Dương không xa, khẽ nhíu mày, chợt nhìn về sào huyệt của yêu thú. 
“Mau mau lấy huyết mạch của yêu thú thượng cổ!”
Công tử áo tím kích động nói: “Nếu bổn thiếu gia có thể dùng huyết mạch của thượng cổ yêu thú, lấy máu luyện xác thịt, thực lực nhất định sẽ tăng rất nhanh. Đại ca, nhị ca dù thiên phú có tốt thì thế nào thì bổn thiếu gia cũng giết chết bọn họ dễ dàng.
“Già đây xin chúc mừng công tử lần nữa, quỷ khỉ Xích Dương nguyện ý bỏ đi không chống lại, nhiều lần muốn quay về sào huyệt, chắc hẳn trong hang ổ có bảo vật quý hiếm của trời đất. Sau khi dùng thương thế sẽ nhanh chóng hồi phục. Theo hiểu biết của ông già này, trên đại lục chỉ có một loại kí sinh vật phải dựa dẫm vào quỷ khỉ Xích Dương mới có thể lớn lên, có lẽ trong hang có quả Xích Dương sắp chín!” Triệu Văn vừa ngẩng đầu ánh mắt liền lay động, nét mặt tỏ vẻ vui mừng. 
“Cái gì? Quả Xích Dương trong truyền thuyết?”
“Chẳng lẽ dùng xong Quả Xích Dương thần lực sẽ lớn mạnh? Chính là quả Xích Dương mà người người mơ ước được dùng sao?”
“Quả thần lực sao? Một quả quả Xích Dương tăng thêm ba ngàn sức lực? Điều này sao có thể? Quỷ khỉ Xích Dương làm sao biết mà tìm thấy cây Xích Dương Ma sớm đã bị tuyệt diệt?” 
Triệu Văn nói một hồi, đột nhiên phản ứng kích động.
Trình Thiệu Văn một thân y phục tím, thân phận tôn quý, hiểu biết bất phàm, sau khi nghe vậy, vẫn không che giấu được sự bất ngờ cùng phấn khích: “Văn thúc, ngươi chắc chắn trong hang thực sự có quả Xích Dương  sắp chín không?”
Quả Xích Dương có tác dụng gì? Các đại môn phái đều biết đến độ quý giá của nó. 
Triệu Văn gật đầu một cái: “Công tử lần này vào núi chính là song hỷ lâm môn, huyết mạch của thượng cổ yêu thú sẽ giúp thân thể và phòng ngự của người càng thêm mạnh mẽ, uống Xích Dương Quả bù cho phần thiếu sót của thân thể, thần lực kinh người, sức chiến đấu tăng lên gấp mấy lần, già xin chúc mừng công tử!”
Những lời nói bên ngoài, cũng không ngoại lệ lọt vào tai Lâm Phi, sắc mặt trở nên cổ quái.
“Mẹ kiếp! Có phải ông đây lại giàu to rồi không?” 
Bất luận thế nào Lâm Phi cũng không ngờ tới loại quả màu đỏ như lửa này lại có tác dụng thần kỳ như vậy, xém chút nữa còn tưởng nghe lầm.
Thần lực trời sinh, xem như là một loại thiên phú bẩm sinh.
Giống như Cao Nhân ở Thần Võ môn sở hữu thần lực trời sinh, khi tu luyện võ học sẽ có thành tựu nhất định. Ngày trước, Lâm Phi đã từng ngưỡng mộ không ngừng. 
“Theo như lời bọn họ nói, một quả Xích Dương có thể tăng sức lực cơ thể lên ba ngàn cân. Ở đây có ba quả Xích Dương, vậy chẳng phải khí lực của mình sẽ lớn mạnh sao? Nếu quả thực như vậy thì sẽ rất tuyệt vời.”
Không thể tin được! Không tưởng tượng nổi!
Sau một lúc phấn kích, Lâm Phi lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, tình thế bây giờ đang hết sức bất lợi đối với hắn. 
“Vốn muốn nhân cơ hội đi ra ngoài, bây giờ xem ra lại không dễ dàng! Ưu thế lớn nhất của mình chính là ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng. Bọn họ không biết rằng quả Xích Dương đã bị mình lấy, nếu như bọn họ phát hiện thì chắc chắn mình phải chết. Muốn rời khỏi nơi này thì cơ hội chỉ có một!”
Trên tay Lâm Phi xuất hiện một tấm huân chương màu đen, huân chương Sơ Nhập Giang Hồ, một khi thi triển, tốc độ +1.
“Khinh công Tuỳ Phong, lại phối hợp với huân chương Sơ nhập Giang Hồ, ngoại trừ ông già Võ Đạo bát trọng thiên đó, những người còn lại cũng chẳng còn uy lực gì với mình, chắc có thể chạy ra ngoài rồi!” 
Lâm Phi rất tự phụ với thực lực Võ đạo lục trọng thiên của mình, dựa vào đao pháp thần kỳ, có thể đấu một trận với Võ đạo thất trọng thiên. Nếu gặp Võ đạo bát trọng thiên, hắn có hộ thân cương khí và đao pháp, bất luận là chiêu thức lợi hại nào, cũng có thể gắng gượng dành phần thắng.
“Luyện! Luyện!!”
Thân xác của quỷ khỉ Xích Dương bị một đao chém chết lúc nãy, hiện tại đang trôi lơ lửng trên không trung, phía dưới là ngọn lửa màu xanh đang bùng cháy, thân hình to ba trượng của yêu thú dần thu nhỏ lại. 
Triệu Văn đang luyện hóa quỷ khỉ Xích Dương, thu lấy một chút ít huyết mạch thượng cổ trong cơ thể của yêu thú cấp tám. Huyết mạch chỉ có một ít nhưng cũng khiến người khác them thuồng đến đỏ con mắt.
To lớn khoảng ba trượng!
To lớn khoảng hai trượng! 
Máu thịt của quỷ khỉ Xích Dương không ngừng bị thiêu đốt, từ thân hình to khổng lồ biến nhỏ chỉ bằng nắm tay người.
Nếu không phải là Võ đạo bát trọng thiên trở lên thì không thể luyện hoá một con yêu thú cấp tám. Cho dù Triệu Văn rất mạnh nhưng trên mặt trên mặt ông ta vẫn xuất hiện những nếp nhăn, sắc mặt hơi tái nhợt, có thể thấy đã tiêu hao không ít sức lực.

“Thành công rồi!”
Nửa tiếng sau.
Quỷ khỉ Xích Dương, yêu thú cấp tám biến thành một giọt máu vàng, to khoảng chừng ngón tay cái, lơ lửng trên không trung, rực rỡ đến lóa mắt. Trong giọt máu màu vàng, một thân thể mờ ảo xuất hiện, chính là Quỷ khỉ Xích Dương, một luồng hơi thở bá đạo, hung tàn, hiện lên rất lâu, lan tỏa theo những hạt huyết cầu. 
“Thật không hổ là dòng máu của yêu thú thượng cổ!”
Trình Thiệu Văn không nhịn được mà chấn động, tròng mắt lộ ra vẻ tham lam, máu của yêu thú thượng cổ sẽ thuộc về hắn ta. Trong lòng hắn ta biết rõ giọt máu này chính là tinh túy toàn thân của quỷ khỉ Xích Dương, giá trị vô cùng to lớn.
“Lên!” 
Trong lúc mọi người đang ngưỡng mộ và kích động, đột nhiên xuất hiện một luồng gió.
Một luồng gió mát từ trong rừng thổi lướt qua mấy đệ tử y phục trắng gần nhất vẫn đang bất động.
“Đồ tốt lão tử xin nhận!” 
Kèm theo giọng điệu đùa giỡn, một bàn tay trắng nõn xuất hiện từ trong không trung, bình tĩnh cướp lấy giọt máu vàng ngay trước mắt mọi người, rồi nhanh chóng lủi ra phía ngoài. Sau vài nhịp thở, đã xuất hiện phía ngoài mười lăm trượng, tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi, đến phản ứng cũng không kịp.
Bọn họ không ngờ có người dám giành thức ăn từ miệng hổ.
“Không ổn! Mau ngăn hắn lại!” 
“Chặn hắn lại! Hắn cướp mất bảo vật rồi!”
“Đáng chết! Giết chết hắn! không được để hắn chạy thoát!”
Trong vô thức, mọi người đều kinh sợ, cho dù thế nào cũng không nghĩ tới có người lại dám cướp đồ ngay trước mặt đệ tử của Đao Thần tông. 
Đao Thần tông, vương triều Bất Lạc, là một trong tam đại môn phái, lúc nào lại bị người ta cướp đồ đi ngay trước mặt, giành thức ăn từ miệng cọp. Đây chẳng khác nào cho họ một cái tát, cảm giác thật là đau nóng, bỏng rát!
Gương mặt tuấn mỹ của Trình Thiệu Văn đã sớm tức giận, bị chọc tức đến tức điên. Đồ tới tận tay lại trơ mắt bị người ta cướp đi, cho dù sự tình có khá lên đi nữa, hắn ta cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Phản ứng nhanh nhạy nhất, chính là đám đệ tử mặc y phục trắng, chẳng thèm nhiều lời, ba đường đao chém ngang không trung tạo thành một tuyến phong tỏa, ngăn chặn mọi đường tẩu thoát. Họ phải giữ tên mặc đồ đen cuồng vọng này lại! 
“Nếu như các hạ đã tới, việc gì phải vội vã rời đi, chi bằng ở lại đây!”
Trình Thiệu Văn vẻ mặt lãnh lẽo, vẫn giữ nguyên được sự tỉnh táo, không hổ có xuất thân tốt nhưng mà ánh mắt của hắn như muốn ăn thịt người vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.