Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 221: Chủ Ý Xấu Xa Của Lâm Phi




Miệng sơn cốc đúng là làm người ta giật mình, điều khiến người ta chú ý đó là vị này không phải là Huyền Sư trẻ tuổi.
Lâm Vô Pháp là cao thủ trẻ tuổi nhất, là Huyền Sư có sức mạnh viên mãn, chưa từng nghe thấy có ai có thể sống sót trong tay hắn, Huyền Linh cường giả lúc đầu đều bị giết mất tên, là cao thủ trẻ tuổi đầu tiên.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết bọn họ cũng không tin tất thảy đều là sự thật. 
Cậu thiếu niên kia dĩ nhiên cũng kiên cường đỡ lại một quyền, không khỏi làm người ta nhìn mình bằng con mắt khác.
"Cậu thiếu niên này đến từ đâu thế!"
"Chắc hẳn là đệ tử gia tộc rồi, tuổi còn nhỏ mà đã lợi hại như thế rồi, có thể nổi danh lập vạn rồi." 
"Cũng chưa hẳn là vậy, tối nay xem như vận khí của tên tiểu tử này tốt, nếu như không phải mộ của Huyền Hoàng ở bên trong, Lâm Vô Pháp nhất định sẽ ra tay, đánh chết cậu thiếu niên kia rồi!"
"Đó là, thứ Lâm Gia Lâm Vô Pháp tu luyện chính là tâm pháp đã bị thất truyền, điều đáng chú ý nhất ở hắn chính là coi trời bằng vung, nếu như ta là vị thiếu niên đó, ta sẽ lập tức rời khỏi đây, sẽ không can dự đến việc ở bên trong, đắc tội với Lâm Vô Pháp thì sẽ không được sống yên đâu."
Những người đứng ở miệng sơn cốc đều bàn tán sôi nổi. 
Trong số đó có người ngưỡng mộ, có người hả hê, có người lại phản đối...
Lâm Phi không sao dừng lại trước cửa sơn cốc được, sau khi ăn đan dược trị thương, nước và lửa bung nở như hoa sen, hắn liền trực tiếp đi vào sơn cốc bỏ mạng, làm kẻ khác khiếp sợ.
Tên tiểu tử này không cần mạng nữa sao, đúng là lấy mạng sống ra làm trò đùa mà. 
Cùng lúc đó, trên bầu trời tối đen có hai người đang dừng lại ở phía trên, có thể thấy được thực lực của họ không tầm thường.
"Biết rõ lai lịch của người thiếu niên kia chứ?" Trên bầu trời đêm, đang có hai người, một nam một nữ đứng ở đó, nam thì lạnh như băng, nữ thì băng thanh ngọc khiết như Thiên Sơn tuyết liên nở rộ.
"Không rõ lắm, hẳn là xuất thân từ một gia tộc, thực lực Huyền Giả đại viên mãn vậy mà lại kháng trụ được một quyền của tên tiểu tử Lâm Vô Pháp kia, quả nhiên là lợi hại. Đáng tiếc là cảnh giới quá thấp, nếu không phải do Lâm Vô Pháp đang vội vã đi tìm huyệt mộ Huyền Hoàng thì e là người thiếu niên kia khó thoát khỏi được cái chết!" Người trẻ tuổi lạnh như băng  lạnh lùng nói, không mang theo bất kỳ tâm tình gì. 
"Đúng không? Ta lại thấy không hẳn như vậy!" Bạch y nữ tử lắc đầu: "Tiểu muội có thể nhìn thấy được một ít nộ khí thừ trong mắt thiếu niên kia. Nếu như muội không đoán sai, Lâm Vô Pháp đã bất tri bất giác đắc tội có với gia hỏa bí ẩn này rồi!"
"Ngươi sẽ không tính sai a? Thiếu niên kia nhìn qua không tệ, luận về thiên phú hay tiềm lực đều không nhất định có thể vượt qua được Lâm Vô Pháp, mặc dù ta tự mình ra tay, thắng bại cũng chỉ là năm mươi năm mươi, người thiếu niên đó thì có tài đức gì chứ."
Bạch y nữ tử cười một tiếng: "Không nên quên giác quan thứ sáu của tiểu muội!" 
Nam tử lạnh như băng trầm mặc, chợt nói: "Nếu thật là như vậy, cái kia thật đúng là có trò hay để xem. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là nếu thiếu niên kia muốn có thể còn sống sót được thì đừng cậy mạnh, còn không bằng chuyên tâm đi tu luyện, tên Lâm Vô Pháp này cũng không dễ đối phó."
...
"Thủy Hỏa Liên Hoa quả nhiên có thể ngăn ở Tử Vong quỷ khí." 
Sau khi xâm nhập Tử Vong sơn cốc, bị Tử Vong quỷ khí bao phủ khiến tầm mắt bị ảnh hưởng rất lớn, toàn bộ Tử Vong sơn cốc rất yên tĩnh, không mang theo bất luận sự sống nào.
Lâm Phi cẩn thận từng li từng tí, một đường đề phòng.
"Tâm pháp Lâm Vô Pháp tu luyện rốt cuộc là loại tâm phápgì vậy? Thậm chí còn có một loại cảm giác coi trời bằng vung, chân nguyên cũng mang theo hương vị vô pháp vô thiên. Nếu như không là chân nguyên của ta cường đại, thì một cái là khí tức lưu lại trong người, rồi lại gặp gỡ thêm một cái khác, sau khi tác động với nhau thật sự sẽ phải nhận không ít thiệt thòi. Chỉ sợ là sau khi gặp phải thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới việc tu luyện sau này, bất tri bất giác lưu lại một cái bẫy. Tên Lâm Vô Pháp này thực sự  không đơn giản!" 
Lâm Phi đem khí tức vô pháp vô thiên trong cơ thể đi luyện hóa mất, lông mày không khỏi có chút nhíu một cái, phát hiện mình đã xem thường vị đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của thượng Lâm gia này rồi.
Sau khi luyện hóa được một loại khí tức, thương thế cũng khôi phục bảy tám phần, hắn lấy bản đồ ra xem xét vị trí, sau đó liền đối chiếu vị trí trên đó.
"Huyệt mộ Huyền Hoàng có lẽ nằm ở nơi sâu nhất tận cùng trong sơn cốc, bay thẳng về phía trước là có thể tới rồi!" 
Cất kỹ bản đồ, Lâm Phi triển khai Phong Chi Dực bay về phía trước.
Tử Vong sơn cốc vô cùng yên tĩnh, tùy ý đều có thể nhìn thấy xương cốt  màu trắng xương cốt, những xương cốt màu trắng này ban đầu không nhiều, thẳng đến mãi bên trong thì đập vào mắt hầu như tất cả đều là màu trắng như tuyết của bạch cốt. Người có định lực không tốt, tâm thần sẽ trực tiếp đã bị đả kích.
"Thật nhiều bạch cốt, năm đó có chuyện gì xảy ra chứ?" Lâm Phi nhìn thoáng qua, không khỏi đề phòng, cẩn thận từng li từng tí xông vào đám bạch cốt. 
"HƯU...U...U!" Vừa xông vào khu vực bạch cốt, lỗ tai Lâm Phi khẽ động, sau lưng truyền đến một cái hàn ý khác.
"Như Phong!"
"Vô ích ư?" Một chiêu Như Phong vừa xuất ra, Lâm Phi không khỏi nhíu mày, vậy mà không có đánh trúng vào cảm giác đó. 
Rầm rầm. Trước mặt lập tức xuất hiện một bạch ảnh khác chụp về phía mặt hắn, lộ ra một cổ khí tức tà ác.
Lâm Phi theo bản năng cảm thấy được nguy cơ, nếu như bạch ảnh đó rơi vào trên người, cũng sẽ không phải là chuyện gì tốt cả. "Thủy Hỏa Liên Hoa" nghe tiếng mở ra, phóng thích tầng tầng hoa sen, chính mình thì rất nhanh lui về phía sau.
"Truy Phong!" Tiêu sát một kiếm, đâm thẳng đối phương. 
"Ô ô ô..." Bạch ảnh bị đau, bóng dáng bị chia năm xẻ bảy, một giây sau lại khôi phục một lần nữa, rõ ràng cảm thấy được là khí tức đã yếu đi không ít.
"Bạch Sắc U Hồn?" Lâm Phi đột nhiên nhớ tới, vừa rồi theo như lời của những người bên ngoài thì có một loại âm hồn chi vật, sẽ không phảo là vật màu trắng trước mặt này chứ?
Quả nhiên, cái vật màu trắng kia cũng trùng hợp cùng lùi về sau, lộ ra một khuôn mặt mơ hồ, lộ ra khí tức âm lãnh, vừa vặn chằm chằm liếc qua, toàn bộ người dường như bị đẩy vào vực sâu vô hạn. 
"Không tốt!" Thời khắc mấu chốt, năng lực thần hồn mãnh liệt hóa thành một cái dùi lớn đâm về phía trước.
Trên trán Lâm Phi tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Thật là một linh hồn hấp dẫn khủng khiếp, thiếu một chút nữa là rơi vào vực sâu vô tận rồi, thân thể cũng sẽ bị chiếm cứ, nơi này không thể ở lâu, Bạch Sắc U Hồn quá kinh khủng." 
Sau khi thăm dò, Lâm Phi liền ý thức được Bạch Sắc U Hồn không phải là chỗ có thể đối phó được.
Tử Vong quỷ khí có thể làm cho U Hồn rất nhanh khôi phục lại, trừ phi ai đem Tử Vong quỷ khí thoát đi, nếu không ai cũng không thể giết chết được U Hồn.
"Ô ô ô!" Bạch Sắc U Hồn bị năng lực thần hồn đâm bị thương liền phát ra tiếng vang bén nhọn bén, bên trong bạch cốt chui ra nguyên một đám Bạch Sắc U Hồn, trôi lơ lửng ở không trung. 
"Ài, muốn mạng người rồi." Lâm Phi bị hù, phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, không phải khi dễ người như vậy chứ.
"Phong Bạo!" Toàn bộ người Lâm Phi đều hóa thành ánh sáng màu đen, Thủy Hỏa Liên Hoa kiên trì hộ thân, giải khai phong tỏa của Bạch Sắc U Hồn.
Một Bạch Sắc U Hồn, Lâm Phi có thể nỗ lực giết chết đối phương. Nhưng đối mặt với mười mấy Bạch Sắc U Hồn, tóc gáy toàn thân Lâm Phi đều dựng thẳng, căn bản chơi không nổi. 
Bạch Sắc U Hồn tương đối mang thù. "Phong Bạo" của Lâm Phi bất quá chỉ ngăn cản được một chút thời gian, Bạch Sắc U Hồn khôi phục lại, trùng trùng điệp điệp đánh giết, tốc độ không chậm chút nào, khoảng cách không ngừng gần hơn.
"Thủy Hỏa Liên Hoa!"
"Bạo bạo bạo..." Thủy Hỏa Liên Hoa lớn chừng nắm đấm, Lâm Phi dẫn dắt xuống hình thành một biển lửa, phía dưới "UỲNH UỲNH RẦM RẦM" như muốn nổ tung lên, tạo nên chấn động năng lượng cực lớn. 
"Mẹ nó. Cho các ngươi cùng tới đây!" Lâm Phi cũng là không có biện pháp nào cả, giết lại giết không chết, chỉ có thể đem U Hồn dây dưa, đồng thời nguyền rủa vị Huyền Hoàng cường giả cường đại kia, hà tất gì lại để ở chỗ này chứ. Đây không phải là muốn mạng người khác sao.
Thủy Hỏa Liên Hoa nổ tung, Lâm Phi tranh thủ cơ hội, đang cho rằng có thể nhả ra khí tức, không ngờ sau động tĩnh ần này Bạch Cốt Chi Địa chui ra càng nhiều hơn nữa.
Lâm Phi im lặng, Bạch Cốt Chi Địa đến cùng có bao nhiêu U Hồn a, như thế nào không dứt a. 
...
Những chỗ khác sau khi nghe được động tĩnh, nhìn thấy tăng thêm rất nhiều Bạch Sắc U Hồn thì không khỏi chửi ầm lên, rốt cuộc là ai dẫn xuất Bạch Sắc U Hồn ra vậy.
Vốn dĩ Bạch Sắc U Hồn rất khó đối phó, đảo mắt cái lại ra nhiều như vậy, không phải muốn bọn hắn khó chịu sao? 
"Mẹ nó. Nếu để cho lão tử biết ai, lão tử sẽ dùng một gậy tiễn đưa hắn xuống địa ngục, quả thực chính là một tên hỗn đản mà!"
Ngô Pháp một gậy đem một vòng U Hồn đánh tan, nhìn thấy U Hồn một lần nữa tụ tập liền nhịn không được chửi ầm lên, hận không thể đem người nọ đánh chết tại chỗ.
Một địa phương khác, khóe miệng của hòa thượng áo bào đỏ Phương Nham khẽ nhúc nhích, kim quang bên ngoài áo bào trong bóng tối lại giống như một mặt trời chói lọi, nhưng cũng không chịu nổi Bạch Sắc U Hồn vây quanh. 
"Hỗn đản.... Rút cuộc là cái tên khốn kiếp nào? Chẳng lẽ không biết U Hồn chịu không nổi quấy nhiễu ư? "
Phương Nham có tiếng là nóng nảy, há miệng ra chính là mắng người, thật sự là làm người bất ngờ.
"Thanh Long Đại Cầm Nã!" 
Phanh phanh phanh. Mảng lớn U Hồn bị bóp vỡ, xa xa không ngừng có Bạch Sắc U Hồn đến, mặc dù là đệ tử trẻ tuổi đệ nhất cũng vô thức nhíu mày.
"Khốn kiếp, đừng để bản thiếu gia nhìn thấy, nếu không nhất định ngươi sẽ chết không yên lành!"
Nếu như Lâm Vô Pháp biết rõ, người làm ra tất cả chuyện này chính là tiểu tử kia thì không biết hắn sẽ có biểu lộ gì đây. 
Với tư cách đầu sỏ gây nên, Lâm Phi với chân nguyên cuồn cuộn vận chuyển, thẳng đến phần cuối của Bạch Cốt Chi Địa, nhìn thoáng qua Bạch Sắc U Hồn rậm rạp chằng chịt đằng sau, quả thực là da đầu cũng run lên.
"Vào phó bản, quả thực gặp nguy hiểm!" Trong nội tâm Lâm Phi đang cảm thán.
"Ồ, có người ở mắng người?" Lỗ tai bỗng nhiên khẽ động, lại bị Lâm Phi nghe được âm thanh phẫn nộ truyền đến. 
Lâm Phi khẽ giật mình: "Bọn hắn, cái này... không phải là đang nói ta đi!"
Chợt tròng mắt khẽ động, trong nội tâm toát ra một cái ý nghĩ, hiển nhiên là toát ra cái chủ ý gì đó.
"Thủy Hỏa Liên Hoa!" Tiếng nổ mạnh cực lớn, lần nữa lại khiến cho Bạch Sắc U Hồn điên cuồng lên, bất luận kẻ nào nhìn qua một cái cũng sẽ lập tức sẽ không toàn mạng mà bỏ chạy ra ngoài. 
"Lâm Vô Pháp, lão tử ngưỡng mộ ngươi là một hảo hán, không thể tưởng được ngươi lại cố ý khiến cho U Hồn bạo loạn, đây là có chủ tâm không muốn cho chúng ta rời khỏi Bạch Cốt Chi Địa sao?"
"Thanh Long Đại Cầm Nã!" Một cỗ khí tức Thanh Long, lập tức từ Bạch Cốt Chi Địa tràn ngập ra trở lại.
Thanh âm phẫn nộ thê thảm trong sơn cốc không ngừng truyền ra. 
Lâm Phi nhìn qua U Hồn đang tăng lên ở đằng sau, trong nội tâm rất đắc ý: "Hừ hừ, Lâm Vô Pháp, cái oan ức này là do ngươi quyết định rồi, để ta nhìn xem ngươi sẽ giải thích như thế nào!"
Huyền Sư đại viên mãn, Lâm Vô Pháp, Lâm Phi tạm thời đấu không lại, nhưng khiến người ta ghét bỏ đối phương một chút thì hoàn toàn có thể.
Quả nhiên. Động tĩnh lần này ở Bạch Cốt Chi Địa khiến tất cả mọi người đều nổi giận đùng đùng. Động tĩnh vừa rồi, chính là do Lâm Phi dùng một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa siêu đại, đưa tới động tĩnh cực lớn, lần nữa đem U Hồn dẫn xuất ra, liếc nhìn sang, cơ hồ đều là một mảnh màu trắng. 
"Lâm Vô Pháp, ngươi khốn kiếp, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi biết mặt!"
"Đồ con rùa Lâm Vô Pháp, uổng cho ngươi là đệ nhất cao thủ, làm việc sao lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, huyệt mộ Huyền Hoàng không phải của một mình ngươi, bần tăng nhất định phải là cho ngươi đẹp mặt!"
"Ta nguyền rủa ngươi, khốn kiếp, làm lão tử phát hỏa, không quản ngươi có phải là thượng Lâm gia không, ta cũng muốn cho ngươi đẹp mặt!" 
....
Cách làm của Lâm Vô Pháp lập tức trở thành công kích của mọi người. Huyệt mộ Huyền Hoàng là của mọi người, ngươi đây là rõ ràng muốn đem mọi người bỏ ở lại đây, cái này thì bọn họ làm sao có thể nuốt xuống được.
Lâm Vô Pháp nghe được tiếng phẫn nộ liền không hiểu ra làm sao, lại cảm ứng được khí tức lưu lại, lúc này liền nổi trận lôi đình, cái này rõ ràng cho thấy có người muốn mình làm bia đỡ đạn mà. 
"Hỗn đản, rốt cuộc là ai đang hãm hại ta? Tại sao lại có khí tức của Thanh Long thần quyết?"
Ý nghĩ này, Lâm Vô Pháp liền rất nhanh bỏ ra đằng sau, vì một mảng lớn U Hồn đang đến mới là việc phải tính toán lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.