Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 205: Mượn đao giết người




"Rầm rầm rầm!"
**
Thanh Mang trần truồng, nắm tay màu vàng kim không ngừng đánh lên Thủy Hỏa Liên Hoa. 
Công kích hệ phong hóa thành dao găm liên tục trút lên người đối phương, trên thân hình màu vàng lưu lại những dấu vết lớn màu trắng.
Đúng như những gì Chương Văn nói, sau khi Thanh Mang bị vây chặt đã mất đi ưu thế, một con thú hoang sau khi bị vây khốn thì dù có lợi hại hơn nữa cũng sẽ mất đi lực chiến đấu, từ đó chỉ xuất hiện một câu --- khốn thú chi đấu.
Tình huống của Thanh Mang lúc này chính là như vậy. 
"Thanh Mang sắp thua rồi!"
Nửa canh giờ sau.
Chân nguyên của Thanh Mang tiêu hao nghiêm trọng, vốn dĩ công phu tu luyện đã vượt qua đại thành, nhưng khắp người sớm đã bị thương nằm trên mặt đất, nếu Lâm Phi không hạ thủ lưu tình, tình hình của Thanh Mang sẽ không chỉ ở mức này. 
Huyền Thất của Huyền Vũ môn vẫn luôn để ý tới liền thở dài một tiếng.
Đã so đấu tới mức này thì dù thực lực bộc phát cũng không cách nào thay đổi được thế cục, trừ phi thực lực bạo tăng một chút, đạt tới cảnh giới Huyền Sư, phá vỡ Thủy Hỏa Liên Hoa.
"Kẻ này là một kình địch đây!" 
Huyền Thất không hề để ý tới Thanh Mang, ngược lại đem sự chú ý đặt lên người tên Lâm Phi kia, Thần Vũ môn có thêm một đệ tử thiên tài như vậy, tình hình trận so tài nửa năm sau không ổn.
"Lâm Phi này không thể giữ lại, có cơ hội nhất định phải giết chết, loại thiên tài này phải bóp chết từ trong trứng nước, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành!"
Trong mắt Huyền Thất xuất hiện sát ý, ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên, nhìn không ra có bất cứ thay đổi nào. 
...
"Thua rồi!"
"Thần Vũ môn dạy ra một thiên tài rồi!" 
"Từ nay về sau khi gặp Lâm Phi, nhất định phải bảo đệ tử của mình nhường nhịn ba phần. Có Thủy Hỏa Liên Hoa, trừ phi là cường giả đại viên mãn, nếu không đừng mơ tưởng chiếm được lợi!"
"Lần này Huyền Vũ môn lật thuyền trong mương rồi."
"Thanh Mang mệt lả đến mức này, thật sự không thể tưởng tượng được!" 
....
Cả người Thanh Mang ngã xuống.
Người nơi này đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Lâm Phi đều biểu lộ vẻ khiếp sợ. 
Về phần những đệ tử trẻ tuổi kia đều biểu lộ vẻ mặt hâm mộ xen lẫn đố kị, những đệ tử tự cho bản thân là thiên tài đều quay sang nhìn nhau, không thể tin nổi một màn trước mắt này.
"Ngươi thua rồi!"
Thật ra Lâm Phi không muốn nói, vì có cảm giác như đang bắt nạt người khác vậy. 
Nếu là ở nơi khác, Lâm Phi sẽ không ngại, ai bảo trên lôi đài đẫm máu, dùng Thủy Hỏa Liên Hoa vây khốn Thanh Mang, y như rằng tiêu hao lực lượng chân nguyên.
Thanh Mang thở hổn hển, hai mắt khát máu khôi phục lại dáng vẻ bình thường. "Ngươi rất mạnh!"
Thấy lời Thanh Mang nói khỏi miệng biểu lộ vẻ hung ác, Lâm Phi biết hắn đã ghi nhớ mình, hiển nhiên câu nói này có ý không cam lòng, vì vậy liền ngồi xổm xuống. 
"Nếu ta là ngươi, ta tình nguyện quay đầu đi."
Lâm Phi đứng dậy rời khỏi lôi đài huyết tinh, để lại Thanh Mang với hai mắt thoáng hiện vẻ nguy hiểm.
Thần Vũ môn và Huyền Vũ môn giao phong, cuối cùng Thần Vũ môn chiến thắng, điều này khiến mọi người lại một lần nữa nhìn chăm chăm Thần Vũ môn. 
Môn phái đệ nhất Huyền Vũ môn xét trên thực lực luôn thua kém Thần Vũ môn.
"Đệ tử đã trở lại rồi."
Trận chiến kéo dài khiến sắc mặt Lâm Phi tái nhợt, thân thể lung lay sắp sụp đổ, vừa nói dứt lời liền không còn khí lực chống đỡ nữa, Đông Sơn vất vả giúp đỡ Lâm Phi. 
"Tiểu Lâm, ngươi không sao chứ!"
Lâm Phi nói, "Không sao, chẳng qua chân khí tiêu hao nhiều mà thôi."
Chương Văn nói, "Vậy ngươi đi về trước đi." 
Lâm Phi cũng chỉ muốn một câu như vậy, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, đồng thời sát khí sau lưng thỉnh thoảng xuất hiện.
Bang Thiên Hạ đã để mắt tới mình.
....
Đúng như lời Văn Chương nói, Lâm Phi ở lại thành Sơn Hà thật ra cũng không vì chuyện gì cả, những chuyện còn lại đã có Thần Vũ môn và Kim Phong Tế Vũ lâu xử lý rồi.
"Đây là Bổ Nguyên đan, ăn vào có thể khôi phục chân nguyên!"
Lâm Phi đi từ ngoài vào, vừa thở dài một hơi thì lập tức một bàn tay trắng nõn như ngọc đưa một bình ngọc tới. 
Thì ra Kim Phượng xuất hiện trước mặt hắn.
Đích thân đưa thuốc?
Lâm Phi thầm nói. 
"Không phải không muốn đấy chứ!"
Lâm Phi nở nụ cười thật tươi. "Muốn, đương nhiên muốn rồi."
Kim Phượng để lại một bình ngọc, sau đó xoay người rời đi. 
Đông Sơn nháy mắt mấy cái, "Tiểu Lâm, Kim tiểu thư sợ rằng nhìn trúng ngươi rồi, có thể được tiểu thư đích thân đưa thuốc, ngươi là người đầu tiên đấy!"
"Người đầu tiên?"
Lâm Phi giật mình nói, "Thật sự là người đầu tiên? Không phải nghĩ sai rồi chứ?" 
Đông Sơn cười hắc hắc nói, "Ta có thể đảm bảo tuyệt đối không lừa ngươi, tiểu thư chưa bao giờ có lúc tốt như vậy, tiểu tử ngươi phải cố gắng lên."
Lâm Phi cười ha ha, không nói thêm gì nữa.
Trở lại tổng bộ Kim Phong Tế Vũ lâu, Lâm Phi uyển chuyển khước từ ý muốn tiễn về của Đông Sơn. 
"Hô, hô, giả vờ bị thương thật sự không dễ dàng!"
Sau khi trở lại tiểu viện, sắc mặt vốn tái nhợt của Lâm Phi thoáng chốc đã khôi phục lại bảy, tám phần, nhìn không ra có chỗ nào bị thương.
"May mắn mình tu luyện tâm pháp Cửu Chuyển, kinh mạch khuếch đại, giữ được nhiều chân nguyên hơn." Lâm Phi thần nghĩ, "Sợ rằng những người bên ngoài kia đều tin mình tiêu hao chân nguyên nghiêm trọng sẽ không hoài nghi mình!" 
Người khác che giấu, bản thân Lâm Phi cũng như vậy.
Trên lôi đài máu tanh, sau khi thi triển Thủy Hỏa Liên Hoa, Lâm Phi biết bản thân đã bị bang Thiên Hạ theo dõi, ánh mắt vẫn luôn tập trung trên người mình như có như không.
"Tạm thời bọn họ có lẽ sẽ không hoài nghi ta có liên quan đến chuyện của Trần Huyền, nhưng cũng không ngăn nổi sự nghi ngờ của bọn họ, không chừng bọn họ sẽ lén điều tra mình, chuyện ở thành Quy Nguyên e rằng không giấu được nữa, bang Thiên Hạ hẳn đã tra ra được tin tức của mình rồi." 
Sau khi ngồi xuống, Lâm Phi tự hỏi sau ngày hôm nay sẽ dẫn tới những ảnh hưởng gì.
Những ảnh hưởng khác không cần phải lo lắng, thứ cần lo lắng duy nhất chinh là bang Thiên Hạ và Huyền Vũ môn mà thôi.
Nhưng nên có tâm phòng bị kẻ khác, điều này Lâm Phi vẫn nhớ rất rõ, nhất là sau biến cố xảy ra ngày hôm nay. 
"Xem ra ta nên rời khỏi thành Sơn Hà rồi!"
....
Tổng bộ bang Thiên Hạ. 
"Tra được rồi, tra được rồi, Lâm Phi kia có liên quan tới việc người của Ngô Thế Hùng mất tích."
Cửa phòng nghị sự bị người bên ngoài đẩy ra.
Một người trẻ tuổi có diện mạo không khác biệt lắm với Trần Huyền vội vàng xông vào từ bên ngoài. 
"Ta đoán không sai, cái chết của Trần Huyền nhất định có liên quan tới Lâm Phi!"
Kẻ làm đại ca Trần Đỉnh khẳng định chắc chắn là Lâm Phi.
Người trẻ tuổi kia tiếp tục nói, "Các ngươi có lẽ còn chưa biết, trên người Lâm Phi giấu một bí mật rất lớn, hắn mới mười bảy tuổi đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh!" 
Răng rắc!
Trần Đỉnh vốn đang uống trà, chén trà trên tay tức khắc bị bóp nát, dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Bên trong phòng nghị sự có mấy người đều là những nhân vật quan trọng của bang Thiên Hạ, còn có cả bang chủ bang Thiên Hạ là Trần Thiên Phách nữa. 
Sắc mặt của những người liên quan đều biểu lộ vẻ không thể tưởng tượng được.
Mười bảy tuổi khả năng thực chiến Huyền Giả hậu kỳ?
Mười bảy tuổi lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh? 
Kẻ trước còn dễ nói, kẻ sau... chỉ e rằng đám bang Thiên Hạ bọn họ ngoài trừ Thành Ba đã chết thì không ai có thể đạt tới trình độ này.
"Phụ thân, ta cho rằng Lâm Phi chắc chắn là kẻ giết chết Ngô Thế Hùng, hung thủ giết ngũ đệ, năng lực hệ phong, thủy, hỏa, kim, hắn đều có thể dùng được hết!" Trần Thắng đứng dậy nói.
"Tam thiếu, Lâm Phi này hẳn không phải hung thủ giết người, sức chiến đấu của hắn rất mạnh, đến Thanh Mang cũng bị vây khốn, nhưng lại tiêu hao chân nguyên toàn thân, muốn giết chết Thành Ba và Hàn Thiên, hắn hẳn không có bản lĩnh ấy, nhưng kẻ này chắc chắn có liên quan tới chuyện này!" 
Một người bên cạnh đứng dậy, dáng người không cao, để bộ râu cá trê, người này chính là phó bang Thiên Hạ - Tào Thiên.
"Vậy thì phải bắt Lâm Phi về đây, giết ngũ đệ của ta, ta phải móc tim hắn tế lễ." Một người mới tiến vào đã đằng đằng sát khí nói, hắn chính là tứ ca của Trần Huyền - Trần Cương.
"Im lặng, tất cả đều im lặng cho ta!" 
Trần Thiên Phách vốn chưa mở miệng đập lên mặt bàn một cái, cái bàn lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Mọi người lập tức tỉnh táo lại.
"Mối thù giết con không đội trời chung." Trần Thiên Phách nhìn quanh một vòng, "Bất kể Lâm Phi này có tham dự việc giết con ta hay không, kẻ này phải chết!" 
Trần Đỉnh cảm nhận thấy phụ thân đang đằng đằng sát khí liền nói, "Phụ thân, chi bằng ta dẫn người đi bắt Lâm Phi về đây được không? Hiện giờ đang là cơ hội rất tốt đấy!"
Trương Thiên Phách thuộc dạng đại hán mặt đen điển hình, mỗi một cử chỉ hành động đều tỏa sát khí. Sát khí tích lũy nhiều năm, cộng với khí tức trên người, chỉ tùy tiện nhìn một cái sẽ cảm thấy áp lực cực lớn, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Con ta vẫn còn quá non rồi!" Trần Thiên Phách lắc đầu, "Lâm Phi này phải chết, nhưng không cần chúng ta đích thân ra tay, ngươi không thử ngẫm lại xem, một thiên tài mười bảy tuổi lĩnh ngộ được Phong Chi Ý Cảnh, ai sẽ là kẻ sốt ruột nhất!" 
Lão tam Trần Thắng lúc này mới hiểu ra, "Ý của phụ thân chẳng lẽ nghĩ tới chiêu mượn đao giết người?"
Trên mặt Trần Đỉnh xuất hiện nụ cười vui vẻ, "Phụ thân cao kiến, như vậy chỉ cần Lâm Phi không chịu nổi mà chạy, để đám Thần Vũ môn và Huyền Vũ môn đấu đến ngươi chết ta sống, chúng ta đúng lúc làm Hoàng Tước sau màn."
Cùng lúc đó. 
Sơn môn Huyền Vũ môn, cách thành Sơn Hà hơn trăm dặm.
Huyền Thất đang ngồi bế quan.
Mất đi một quặng Huyền Linh, Huyền Thất vô cùng nhức đầu, không biết phải giải thích như thế nào cho phải. 
Chuyện xảy ra ban ngày đã nhanh chóng được giao nhận rõ ràng kết thúc, Huyền Vũ môn thua như vậy đương nhiên sẽ không ở lại thành Sơn Hà, mà sẽ về thẳng sơn môn Huyền Vũ môn.
"Sư phụ, đệ tử có chuyện cần báo cáo!"
"Vào đi!" 
Huyền Thất mở hai mắt ra, "Chuyện gì lại khiến ngươi vội vàng hấp tấp như vậy!"
Tên đệ tử kia bị khiển trách một câu, toàn thân có vẻ không được tự nhiên, cúi đầu nói, "Đệ tử nhận được tin tức có liên quan đến Lâm Phi của Thần Vũ môn, vì chuyện này quan trọng, cấp dưới không dám tự tiện làm chủ...."
"Mang tới đây!" 
Nghe thấy hai chữ Lâm Phi, Huyền Thất lại hơi ngẩn ra, sau đó bất chợt xuất hiện hàn ý.
Chính kẻ này đã phá hoại đại kế của mình, khiến bọn họ cuối cùng thất bại trong gang tấc, mất cơ hội, cũng mất cả hi vọng.
Sau khi xem hết những bản ghi chép kia, sắc mặt Huyền Thất trầm xuống, chỉ có điều ánh mắt hắn vẫn nhìn trên đống tin tức, thần sắc càng âm u bất định hơn. 
"Ngươi xác định?"
"Tin tức không có vấn đề, chúng ta qua điều tra nghe ngóng tin tức biết được quả thật có chuyện như vậy." Đệ tử kia hồi đáp.
Huyền Thất vẫn không có cách nào tin được Lâm Phi của Thần Vũ môn lại lĩnh ngộ ra ý cảnh, còn là phong hệ khả năng tốc độ. 
"Chẳng lẽ đây là ý trời?" Huyền Thất thầm nghĩ, "Không, cho dù là ý trời, ta cũng phải vượt qua ý trời, cao thủ ý cảnh mười bảy tuổi, lực chiến đấu còn đáng sợ hơn cả trước, loại người này không thể để hắn sống được!"
Cao thủ ý cảnh mười bảy tuổi, một khi trưởng thành sẽ đáng sợ tới cỡ nào, hàng lông mày Huyền Thất nhăn lại, cảm xúc vô cùng rối rắm.
Thần Vũ môn sao lại dạy ra được một thiên tài như vậy. 
Huyền Thất không khó đoán ra có người cố ý để lộ thứ này chính vì muốn Huyền Vũ môn ra tay, biết rõ tình huống như vậy, vậy mà vẫn không thể từ chối được.
Cao thủ ý cảnh, còn là hệ phong, tương lai sẽ là sự tồn tại đáng sợ cỡ nào.
Kẻ này đáng giết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.