Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 194: Lôi đài đẫm máu




Một mối ân tình, Lâm Phi cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Đánh chết hắn cũng không tin sẽ gặp Cửu Chuyển Huyền Công tàn quyển ở trận đấu giá Sơn Hà này, có phần dành cho Huyền Giải cảnh.
Từ sau khi thăng cấp Huyền Giả, tuy Lâm Phi nắm giữ không ít thần thông, nhưng sức mạnh chân nguyên trong cơ thể vẫn không tăng bao nhiêu, mặc dù so với những Huyền Giả bình thường, thực lực mạnh lên rất nhiều, chân nguyên nhiều hơn người thường ba bốn mươi phần trăm. 
Lâm Phi luôn nghĩ sẽ đi tìm Cửu Chuyển Tâm Pháp, đến lúc đó chân nguyên trong cơ thể sẽ được tăng cao.
Nếu như thần thông là ô tô, như vậy chân nguyên chính là xăng, ô tô mà thiếu đi xăng, vậy còn được xem là ô tô hay không? Dĩ nhiên không phải là ô tô rồi!
Lâm Phi nắm giữ thần thông càng nhiều thì chân nguyên trong cơ thể không đủ dùng, gặp chân nguyên lớn mạnh hơn sớm muộn cũng bị nguy hiểm. 
Cửu Chuyển Tâm Pháp tàn quyển, Lâm Phi luôn nghĩ có nên đi tìm không? Không ngờ lại gặp được ở nơi đây, đúng là do bản thân tu luyện.
Cửu Chuyển Tâm Pháp không thể tương thích với tâm pháp khác, tu luyện cũng đều bị loại ra, từ đầu đến cuối không thể khiến chân nguyên trong cơ thể tăng lên.
Bây giờ Lâm Phi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. 
Đừng nhắc tới mối ân tình đó nữa, cho dù là mười mối ân tình, Lâm Phi cũng sẽ không quan tâm, còn biểu hiện vừa rồi, chỉ là để đối phương biết rằng, hắn không hề coi trọng Cửu Chuyển Tâm Pháp.
“Leng keng!”
“Chúc mừng người chơi Lâm Phi,hoàn thành việc tìm kiếm Cửu Chuyển Tâm Pháp bị mất, giành được mười triệu kinh nghiệm, mười viên Huyền Linh thạch trung phẩm.” 
Sau khi nhân viên tặng quyển Cửu Chuyển Tâm Pháp
Đột nhiên hệ thống truyền tới tiếng nhắc nhở.
Lâm Phi nhếch miệng cười lớn, 
Vô ý mở hệ thống liền hiển thị bảng thuộc tính nhiệm vụ.
“Người chơi: Lâm Phi”.
“Cấp bậc: Võ Huyền Giải sơ kỳ!”. 
“Cách lần thăng cấp kế tiếp: 182244524/50000000.”
“Võ học: Bôn Lôi đao pháp, Bát Hoang quyền, Thanh Long Đại Cầm Nã, Hoành Tảo Thiên Quân kiếm trận.”
“Chiến thuật: Nhất  Đao Lưỡng Đoạn, Quy Nguyên Chỉ, Nhất Đạo Vạn Dặm, Cửu Trùng Lãng.” 
“Bảo vật: Không có!”
“Thần thông: Thủy Hỏa Liên Hoa.”
“Điểm: 10400.” 
“Nhiệm vụ: Tìm kiếm Cửu Chuyển Tâm Pháp bị mất.”
Sau khi nhìn thấy thuộc tính, tâm trạng của Lâm Phi vô cùng tốt, thầm nghĩ:
“Cầm không mười triệu kinh nghiệm, đến lúc đó hoàn thành thêm vài nhiệm vụ nữa là mình có thể thăng cấp đến Huyền Giả trung kỳ, còn phần thưởng Huyền Linh thạch, đây có thể là đồ tốt, còn là Huyền Linh Thạch trung phẩm. Một khối Huyền Linh Thạch trung phẩm, có thể đổi bằng Huyền Linh thạch hạ phẩm, sướng quá đi!” 
Lâm Phi không ngờ, ngay lúc bản thân thiếu thốn nhất, thì lại dành được hai mươi khối Huyền Linh thạch trung phẩm.
Từ chỗ Đông Sơn biết được chuyện trên thực tế số người đổi Huyền Linh Tthạch trung phẩm không nhiều, dẫu sao thì năng lượng ẩn chứa trong một hạ phẩm và một trung phẩm không giống nhau.
Nếu như một khối Huyền Linh thạch hạ phẩm, một người võ giả chỉ có thể tu luyện được hai canh giờ thì một khối Huyền Linh thạch trung phẩm, chắc chắn sẽ tu luyện trong một tháng. 
……
Buổi đấu kết thúc rất nhanh.
Sau buổi đấu giá vẫn còn nhiều đồ tốt, trong đó có một quyển võ học Huyền Giai hạ phẩm, cuối cùng đấu giá Huyền Linh thạch hạ phẩm cả triệu, cạnh tranh hết sức khốc liệt. 
“Náo nhiệt quá!”  Từ ghế lô đi ra, Lý Minh vẫn đang suy nghĩ.
Hai tên nhóc này đến giờ vẫn còn hăng,nhất là khi nhìn thấy đấu giá võ học Huyền Giai.
Một môn võ mạnh hay yếu sẽ quyết định sức mạnh của thực lực 
Một võ học Huyền Giai có thể ép kẻ địch đánh trả chứ không phải chống đỡ như võ học Hoàng Giai.
“Võ học Huyền Giai đắt như thế, e rằng cả đời chúng ta cũng không mua được!”   
Một vị khách khác khẽ thở dài. 
“Cũng không phải không có cơ hội, mọi người nỗ lực tu luyện, trở thành Huyền Sư thì sẽ có cơ hội”. Hiển nhiên Đông Sơn đã gặp không ít cảnh này, nên không chịu nhiều ảnh hưởng.
Lâm Phi phụ họa nói: “Xem ra vẫn là Đông Sơn đại ca thông minh, mọi người cố gắng tu luyện là được rồi.”
Tạm thời Lâm Phi không lo lắng về việc học võ học. 
Bản thân có hệ thống rút thưởng, vận khí tốt không sợ không rút được Võ học, không bao gồm tự tiện giết người, giết người cướp của phóng hỏa, lời lẽ chí lý.
Rời ghế lô không lâu.
Bỗng nhiên sắc mặt Đông Sơn nghiêm túc hẳn: “Có chuyện!” 
Thì ra Trần Huyền vốn đang mất tích đang đứng đợi Kim Phượng bọn họ ở phía trước cửa.
“Hai vị mĩ nữ đang muốn về sao?” Trần Huyền cười đùa cợt nhả, còn định động tay động chân.
Sau khi Đông Sơn bọn họ ra hiệu thì ba người bước lên, cản trước mặt Trần Huyền đề phòng xảy ra chuyện. 
“Trần thiếu, xin tự trọng!”
Đông Sơn ngăn Trần Huyền lại, khuôn mặt không chút biểu cảm
Trần Huyền nheo mắt, cười nhạt: “Cút ngay, ngươi là thứ gì!” 
Đông Sơn nói: “Đây là chức trách của thị vệ chúng tôi, Trần Thiếu đừng làm khó chúng tôi!”
Lý Vân đứng bên cạnh đi ra:  “Kim tiểu thư, thị vệ của ngươi chính là kiểu này sao? Chủ nhân chưa lên tiếng mà bọn họ dám lên tiếng trước à?”
Sắc mặt Kim Phượng lạnh đi, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng Trần Huyền: “Trần Huyền, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” 
Trần Huyền cười nói: “Ta không muốn làm gì hết, ngươi không cần nghĩ xấu về ta như vậy, chẳng lẽ ngoại trừ những điểm xấu ra, thì ta không có điểm tốt nào sao?”
Vương Mẫn Mẫn không sợ Trần Huyền: “Nếu ngươi đã không muốn làm gì, vậy thì mau cút đi, thấy ngươi là ta mất hứng rồi!"
Thiên Hạ bang lợi hại nên Vương Mẫn Mẫn không sợ, tự nhiên nói chuyện cũng không sợ hãi. 
Sắc mặt Trần Huyền trầm xuống: “Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ta cũng nói thẳng, thị vệ này của ngươi đắc tội ta, quỳ xuống xin lỗi, bổn thiếu gia có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
“Không thể nào!”
Kim Phượng một mực từ chối. 
Từ nhỏ nàng lớn lên ở Kim Phong Tế Vũ Lâu. Nàng thông minh như thế liền biết chuyện gì đang xảy ra, Trần Huyền không có việc gì để làm hay sao? Ngoài mặt là như thế, nhưng nói lý ra thì có chuyện gì thì điều này khiến Kim Phượng đoán tới đoán lui.
Sắc mặt Trần Huyền lạnh lẽo: 
“Khẩu khí của ngươi vẫn lạnh như băng, thị vệ ngươi đắc tội ta, nỗi tức này ta nuốt không trôi, nếu ngươi không đồng ý, vậy bổn thiếu gia đành lùi một bước, chúng ta đấu một trận trên lôi đài  thế nào.” 
Nghe giọng điệu kia, bất kể Kim Phượng có đồng ý hay không, hôm nay Trần Huyền chính là muốn gây chuyện.
Phía sau Trần Huyền có hai vị cung phụng Huyền Giả hậu kỳ, lệnh chặn đường phía trước rõ ràng không muốn cho Kim Phượng đi.
Nơi đấu giá Sơn Hà này không ai dám gây chuyện, Thiên Hạ bang cũng không thể, có thể làm ra chuyện uy hiếp, người khác cũng sẽ không nói gì. 
Tính cách của Kim phượng rất mạnh mẽ, biết rõ Trần Huyền gây phiền toái cho mình cũng không thể rút lui, hôm nay một khi rút lui, bang Thiên Hạ nhất định có chuyện để nói.
Đối với Kim Phong Tế Vũ Lâu trước mặt tuyệt không phải chuyện tốt lành gì, không thể không đồng ý.
Biết rõ là một cái bẫy, Kim Phượng vẫn muốn bước lên: 
“Trần thiếu đã lên tiếng, Kim Phượng sẽ không từ chối, lôi đài đẫm máu chờ ngươi!”
Kim Phượng làm việc quả quyết, trước sau đều nghĩ thông suốt liền đồng ý với Trần Huyền.
Trần Huyền nói: “Được, không hổ danh là nữ trung hào kiệt, ta ở lôi đài đẫm máu cung kính chờ đợi ngươi giá lâm.” Đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, “Ngươi yên tâm đi, hai vị cung phụng trưởng lão của ta sẽ không ra tay, tránh việc nói ta khi dễ ngươi!" 
Ngay sau đó hắn nghênh ngang rời đi.
“Kim tỷ tỷ, sao tỷ lại đồng ý hắn!”
Vương Mẫn Mẫn lo lắng nói: “Trần Huyền kia, rõ ràng không có ý tốt!” 
Kim Phượng cười khổ: “Không còn cách nào, Trần Huyền cố ý gây chuyện, nếu ta không đồng ý, không biết phía sau sẽ còn có chuyện gì, chẳng lẽ lúc nãy muội không để ý gần đây có một số người đang nhìn trộm sao?
Ta dám chắc rằng lúc nãy nếu là ta không đồng ý ngày mai nhất định sẽ truyền ra ta nhát gan, Trần Huyền chính là một kẻ tiểu nhân đúng chuẩn.”
Trần Huyền bị gọi là kẻ tiểu nhân, lúc này tâm trạng rất tốt, trên mặt không nhìn ra vẻ độc ác, vỗ vai Lý Vân: 
“Cách của ngươi rất hay, con tiện nhân Kim Phượng kia không chịu nổi đả kích, mới mấy câu liền mắc câu, đợi đến khi giải quyết xong Lâm Phi, bổn thiếu gia nhất định không quên công của ngươi!”
“Đây là do Trần Thiếu bày mưu lập kế, chẳng qua tiểu nhân chỉ là đề xuất một ý kiến nhỏ, thật sự không phải là mưu kế gì!”
Lý Vân khiêm tốn nói. 
Nghe vậy, Trần Huyền lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Tốt, tốt, ngươi rất biết cách làm việc, nếu như không muốn trở về thì sau này hãy đi theo ta, bên cạnh ta đang thiếu người biết mưu trí như ngươi.”
Lý Vân lộ ra vẻ mặt xúc động, không dám xem thường, cảm kích nói: “Cảm ơn thiếu gia chỉ điểm!”
Trần Huyền chú ý tới biểu cảm của Lý Vân: “Đi, chúng ta đến lôi đài đẫm máu, đợi giải quyết xong Lâm Phi, ta sẽ nói cho những kẻ xem thường ta để cho bọn họ biết được, bổn thiếu gia không phải là phế vật, chuyện bọn họ không làm được, trong mắt ta dễ như trở bàn tay!” 
“Cung chúc Thiếu gia ra quân chắc thắng, giết bọn họ tơi bời tan tác!”
“Ha ha ha!”
... 
Lôi đài đẫm máu.
Nơi này là nơi những kẻ thượng lưu mua vui.
Người bình thường không vào được. 
Đúng như tên gọi, vô cùng đẫm máu, ra tay sẽ thấy máu. Trên lôi đài không biết dính máu tươi của bao người, trước mắt vừa mới tạo thành một lôi đài đẫm máu.
Lôi đài ở trên mặt một tảng đá lớn, mà xung quanh là các vị trí lớn nhỏ, để những kẻ ngồi trên cao có thể quan sát được lôi đài, đồng thời còn có ghế lô.
Mỗi buổi tối, chỗ này sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng xuất hiện, bọn họ đều là tới để tiêu khiển, sắp xếp thuộc hạ lên đài chiến đấu, nhân tiện đánh cược vài bảo vật. 
Thường những lúc chiến đấu, chủ nhân cũng sẽ vì bị nhiệt huyết sôi nổi kích thích mà tự mình đi xuống thi đấu!
Mỗi tháng, trên lôi đài đẫm máu đều có không ít thiên tài chết, cùng lúc những mâu thuẫn sẽ được giải quyết ở đây.
Lúc đám người Lâm Phi tới, trên lôi đài mới một cuộc chiến đấu vừa mới kết thúc. 
Kẻ hầu của hai vị Huyền Giả trung kỳ đánh một trận sinh tử, kẻ chết kẻ bị thương, kẻ bị thương gần như trở thành phế vật.
Trong mắt những kẻ ngồi phía trên kia, người chết kẻ bị thương chẳng là gì, bọn họ vì muốn tranh giành, những thứ khác đều không quan trọng.
Cũng giống như lúc nãy, hai người chỉ vì một món đồ, đã sắp xếp cho kẻ hầu đối địch với nhau 
Ở lôi đài đẫm máu này, những chuyện như thế rất phổ biến và cũng không có gì bất ngờ, máu tanh xung quanh lôi đài,vì thế kẻ nào cũng đều dẫn theo tay sai.
Thực lực của những kẻ hầu này có mạnh có yếu, ít nhất cũng đều là Huyền Giả cảnh, trong đó có một ít là Huyền Sư, có thể thấy những nhân vật này không hề đơn giản.
Kim Phượng dẫn người đi vào tạo nên phản ứng không nhỏ. 
“Sao Kim tiểu thư lại tới đây!”
“Chẳng lẽ lại có kẻ nào chọc giận Kim tiểu thư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.