Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 177: Sơn Hà Quận, Sơn Hà Thành




Ngủ một giấc dậy, bên ngoài trời tối rồi.
“Ngủ một giấc ngon, tinh thần thoải mái.”
Sau khi vươn mình lười biếng, Lâm Phi bò từ trên giường xuống, mở của sổ ra, hít một hơi thật sau. 
Bên ngoài cửa sổ là một vườn hoa, hương thơm ngào ngạt bay đến, láng máng nghe thấy giọng nói líu lo, hình như là tiếng con gái, chắc đều là nữ phù sư.
Từ chỗ Mục Trường Không, Lâm Phi biết được, trận đấu tranh đoạt phù văn lần này, tổng cộng có mười hai Công hội Phù Văn tham gia, mà nơi này là nơi tất cả mọi người nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng con gái, thì Lâm Phi cũng chẳng ngạc nhiên. 
...
Một đêm không có tiếng nói.
Ngày thứ hai vẫn là nghỉ ngơi, ba ngày sau trận đấu tranh đoạt phù văn tháp sẽ bắt đầu. 
Lâm Phi xin Trương Chấn Nhạc nghỉ phép một ngày, trước khi đi, Trương Chấn Nhạc nhắc nhở, ngày mai nhớ về thì đồng ý cho Lâm Phi rời đi.
Trương Chấn Nhạc biết Mục Trường Không có thái độ như thế nào với Lâm Phi, cho nên không dám ngăn cản, huống hồ Mục Trường Không đã nhắc nhở nếu Lâm Phi muốn ra ngoài thì để cho hắn tự do ra ngoài.
Mặc dù Lâm Phi không nói, Trương Chấn Nhạc cũng không quản, cũng may Lâm Phi cũng không ỷ vào sự sủng ái của Mục Trường Không mà làm theo ý mình, hắn vô cùng tôn trọng Trương Chấn Nhạc. 
Từ nơi ở của Công hội Phù Văn ra.
Lâm Phi chuẩn bị tìm một người để hỏi đường, có giọng nói quen thuộc từ phía sau vọng đến, chính là Vương Phi đang từng bước tiến về phía mình.
Nếu không phải xảy ra việc cản đường kia thì có lẽ Lâm Phi và Vương Phi đã cùng đi đến Sơn Hà thành, sau đó xảy ra hàng loạt sự việc, cuối cùng khiến cho Vương Phi quay lại trước. 
“Lâm sư huynh, ở đây!”
Thì ra, Vương Phi vẫn đứng đối diện.
“Chờ lâu lắm rồi phải không!” 
Ở đó Vương Phi từng gặp sư huynh điềm đạm. “Đệ cũng mới đến, vốn dĩ định vào trong hỏi, nhưng bảo vệ bên ngoài không đồng ý, đệ chỉ có thể đứng bên ngoài chờ huynh, may mà huynh chưa ra ngoài!”
Lâm Phi cười nói: “Sao, chờ sốt ruột rồi hả.”
Vương Phi gật đầu nói: “Có chút, gần đây Trương Vô Địch sư huynh áp lực rất lớn” 
“Đưa ta đi xem trước.”
Ngoài việc tham gia trận đấu tranh đoạt phù văn thì Lâm Phi còn phải cùng với Trương Vô Địch hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, nhân lúc có thời gian rảnh đi coi tình hình trước rồi nói.
...
Vương Phi chủ động không quản ngại làm người dẫn đường.
Trên đường đi, Lâm Phi hỏi không ít chuyện liên quan đến Thiên Hạ bang, lúc đó Vương Phi quay lại trước. Đặc biệt dặn dò, tin tức tình báo vô cùng quan trọng.
Vương Phi không khiến Lâm Phi thất vọng, sau khi về đến Sơn Hà thành lập tức bắt đầu điều tra, Thiên Hạ bang rất uy phong, nhưng trong mắt Thần Vũ môn bọn họ, thì chỉ là một con kiến lớn mạnh, chứ chẳng là gì hết, có thể phục vụ cho Lâm Phi sư huynh, tự nhiên là cầu còn không được. Ở cổng thành lúc đó, chỉ là ít công phu mà đã đánh chết một Võ Đạo cửu trùng thiên, phế bỏ một Võ Đạo cửu trùng thiên, trong chốc lát kinh động người trong thiên hạ. Đặc biệt là nắm được ý cảnh gì. 
Tin tức này, Vương Phi chưa từng nói với ai, trở thành một bí mật của bản thân.
“Lần này phiền đệ rồi!”
Lâm Phi rất cảm kích vỗ vai Vương Phi. 
Vương Phi vội vàng đáp: “Việc của sư huynh chính là việc của đệ.” Thực ra vẫn còn một câu nữa vẫn chưa nói,về sau sư huynh quan tâm đệ chút là được rồi.
Mặc dù không nói câu sau, nhưng thực ra để thể hiện ý ra rồi.
Vị trí của Trương Vô Địch sư huynh ở Sơn Hà Tây, vừa hay là giáp nhau, khoảng cách không phải quá xa, có lẽ đi bộ thì nửa giờ là đến. 
Lâm Phi chỉ biết, lần này họ đến là đến để bảo vệ người, còn bảo vệ ai thì tạm thời chưa biết.
“Sư huynh, nhìn thấy tòa kiến trúc đó không? Bên trong chính là mục tiêu chúng ta cần bảo vệ!”
Đột nhiên Vương Phi chỉ vào một tòa kiến trúc lớn trong đó. 
Trong Sơn Hà thành, kiến trúc lớn rất nhiều, chứng minh là gia tộc có thực lực hoặc là có thế lực.
“Lai lịch gì!”
“Kim Phong Tế Vũ lầu, đối tượng uy hiếm lớn nhất đối với Thiên Hạ bang.” Vương Phi nói nhỏ. 
“A, đối thủ của Thiên Hạ bang.” Lâm Phi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bản thân lại phải bảo vệ một đối thủ của Thiên Hạ bang, lẽ nào ông trời đang đùa với hắn, “không phải nói là đối thủ, tại sao...”
Vương Phi lắc đầu, lộ ra dáng vẻ khó xử nói: “Cái này.... đệ thực sự không rõ, Trương Vô Địch sư huynh là người rõ nhất, huynh có thể đi hỏi Trương Vô Địch sư huynh!”
Lâm Phi nói: “Vậy được, chúng ta đi qua đó!” 
...
Lâm Phi bị chặn ngoài cửa, sáu người bảo vệ cửa hung thần ác nghiệt nhìn về phía mình, khiến cho hắn không hiểu chuyện gì.
“To gan, đây là sư huynh của Thần Vũ môn bọn ta, tất cả mau tránh ra!” 
Vương Phi tức giận nói, người của Thần Vũ môn cũng dám cản, không muốn sống nữa hả.
Sáu người bảo vệ liên tiếp xin lỗi nói: “Xin lỗi, hai vị đừng tức giận, bọn ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Vương Khi không muốn bỏ qua cho bọn họ, kết quả Lâm Phi lôi xuống nói: “Bỏ đi, chúng ta đi vào trước đã!” 
“Lần sau còn dám như vậy, đừng trách ta không khách khí với các ngươi.”
Đệ tử Thần Vũ môn, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng có thái độ kiêu ngạo, đi ra ngoài là đại diện cho thể diện của môn phái, không đồng ý tùy ý mất thể diện.
Mấy người đó sợ quá không dám ra, chỉ sợ họ quay lại tính sổ. 
Từ cửa lớn bước vào, Lâm Phi bất giác nhíu mày, bởi vì không khí bên trong rất áp lực, có lực lượng thần hồn, ẩn nấp trên cái đinh, tất cả đều nhìn thấy.
“Có thể trở thành đối thủ của Thiên Hạ bang, sao lại trở nên căng thẳng, không thể nào, lẽ nào xảy ra vấn đề ở đâu rồi?”
Lâm Phi im lặng, bảo vệ ở chỗ sáng, chỗ tối có vô số người, dường như có thể dùng giang sơn thiết đồng để hình dung. 
Cho dù sau này là huyền giả xông vào, đoán chừng không còn sót lại chút cặn bã.
Lâm Phi có mối thù lớn với Thiên Hạ bang, có thể làm rõ thực lực của Thiên Hạ bang, thì đó không còn gì tốt hơn.
...
Hình như Vương Phi rất thông thuộc nơi này.
Những người bảo vệ đó không hề làm khó họ, thuận lợi đi vào, đi qua đi lại. Chiếm giữ diện tích vô cùng lớn.
“Phía trước chính là nơi chúng ta nghỉ ngơi, chắc Trương Vô Địch sư huynh đang luyện võ bên ngoài.” 
Đi qua một con đường đá, xuất hiện một cánh cửa vòm cung, âm thanh bịch bịch bịch truyền ra từ bên trong.
“Nhất định là sư hình đang luyện chưởng!”
Quả nhiên, sau cửa vòm cung ấy là một nơi luyện võ, thậm chí cách đó không xa còn có một cái hồ nhân tạo, sóng xanh biếc dập dờn. 
Vương Phi đoán sai rồi.
Trên trường luyện võ không vải là đang luyện võ mà là đang tỷ thí võ công.
Hai nhóm người bên trái bên phải, mỗi bên tạo thành một vòng, xem ra không khí không hưũ nghị cho lắm. 
“Lại là bọn họ, ức hiếp người quá đáng rồi.”
Dường như ánh mắt Vương Phi sắp bốc hỏa, từng đường gân xanh nổi lên trên tay, lúc này mới chú ý đến Lâm Phi nói: “Sư huynh, có điều huynh chưa biết, nhóm người đó không phải là người của Thần Vũ môn, mà là bên ngoài tìm đến cao thủ khắp nơi, thường đến tận nhà khiêu khích, đáng ghét vô cùng.”
Lâm Phi nói: “Còn có chuyện này nữa.” 
Lâm Phi nhíu mày, hắn nhìn thấy tình hình ở nơi luyện võ này, vị bên tay trái đó rõ ràng là đệ tử Thần Vũ môn, thực lực kém hơn đối phương, nói không chừng sắp thua rồi.
Nhìn đối phương, thực lực mạnh mẽ hung hãn, thực lực Võ Đạo bát trùng thiên, ra tay cũng vô cùng tàn độc, rõ ràng là cao thủ ngoại đạo, vô số người đã chết trên tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.