Vô Địch Kiếm Vực

Chương 54: Tầng thứ hai mươi mốt!




Ầm một tiếng!
Chỉ một phút không chú ý, Dương Diệp đã bị Mặc Gia tê giác húc trúng, kết quả không nói cũng biết, Dương Diệp bị húc bay ra ngoài tông thẳng vào vách tường.
Quệt máu chảy ra từ miệng, Dương Diệp nhanh chóng đứng lên, sau đó dùng chân phải điểm nhẹ trên mặt đất mượn lực bay lên tránh được tê giác đang từ xa lao đến. Trong nháy mắt Dương Diệp bay lên, thuận đà nhảy lên lưng tê giác. 
Dương Diệp không bỏ lỡ cơ hội này, hai tay cầm kiếm, trong nháy mắt hắn đâm thẳng thanh kiếm đã được rót đầy Huyền Khí vào lưng tê giác.
Keng một tiếng!
Giữa sân vang lên một âm thanh vang dội, hai tay Dương Diệp tê rần, không cần nhìn cũng biết lần này Dương Diệp vẫn chưa thể phá vỡ được lớp phòng ngự của tê giác. Ngay lúc Dương Diệp chuẩn bị xông tới, con tê giác kia bỗng nhảy lên không trung rồi đập mạnh người xuống chỗ Dương Diệp đang đứng. 
Bộ dạng Mặc Gia tê giác giống như chuẩn bị đè chết Dương Diệp vậy.
Dương Diệp kinh hãi, không kịp suy nghĩ vội dùng tay trái đập một chưởng lên lưng tê giác, mựơn lực dội từ chưởng này bắn người ra xa.
Ầm
Tê giác như một toà núi đồ sộ rơi trên mặt đất, tạo nên một âm thanh vang dội, đất trời rung chuyển như đang trải qua một cơn động đất.
Cảm nhận được mặt đất rung chuyển, mí mắt Dương Diệp khẽ giật, nếu trễ một bước thì có lẽ hắn đã biến thành một đống thịt nát.
Lúc này Dương Diệp thật sự cảm thấy bất lực, con quái vật khổng lồ trước mắt không hề có khuyết điểm, sức mạnh khủng khiếp, phòng ngự tuyệt hảo, tốc độ kinh hoàng, phải làm gì mới được đây? Lúc này Dương Diệp thật sự muốn hỏi người trước kia làm sao có thể vượt qua cửa ai này. 
Nếu như có thể mượn sức mạnh từ ngoại vật, tỷ như một lá thượng phẩm cường lực phù, Dương Diệp tin rằng mình có thể phá được giáp phòng ngự của con tê giác này. Nhưng vấn đề là nơi này không thể mượn sức mạnh ngoại vật, cho nên Dương Diệp có chút bất lực.
Ngay sau khi con tê giác đứng lên, Dương Diệp đột nhiên cau mày, sau đó không biết tại sao ánh mắt hắn lại bất ngờ sáng lên, Dương Diệp nhìn Mặc Gia tê giác, nói: "Tiểu tử, sao ngươi không nói sớm một chút!" Nói rồi, Dương Diệp vội vàng như một cơn lốc xông về phía tê giác.
Đúng vậy, vừa rồi tiểu tử ngủ vùi trong vòng xoáy trong đan điền của Dương Diệp đã tỉnh dậy nói cho hắn biết nhược điểm của Mặc Gia tê giác. Điều này khiến Dương Diệp vừa vui vừa buồn, vui vì cuối cùng bản thân cũng có hi vọng chiến thắng, buồn vì tên tiểu tử kia đến giờ mới nói cho hắn biết, nếu không Dương Diệp sao lại chật vật khổ sở đến giờ phút này! 
Nhưng mà bây giờ Dương Diệp cũng không có thời gian tính sổ với tiểu tử kia, bây giờ điều hắn quan tâm nhất chính là chiến thắng Vương giai Huyền Thú kia.
Dương Diệp tăng tốc độ bản thân lên đến cực hạn, khi Mặc Gia tê giác vừa đứng dậy thì Dương Diệp đã đứng trước mặt nó rồi, tê giác cũng phản ứng rất nhanh, đôi mắt nó trợn to lên, dùng thân mình khổng lồ muốn nghiền nát Dương Diệp.
Lúc một người một tê giác sắp đụng vào nhau, bỗng Dương Diệp quỳ xuống, sau đó hắn chui xuống phần bụng của Mặc Gia tê giác, cơ hội nghìn năm có một, Dương Diệp lập tức hướng kiếm lên đâm vào bụng nó. 
Xoẹt!
Mũi kiếm đâm vào da thịt của tê giác, nhưng Dương Diệp chưa kịp mừng thì phát hiện mũi kiếm chỉ đâm vào được một chút, Mặc Gia tê giác dậm chân xuống đất, mượn lực để bản thân nảy lên tránh được một kiếm của Dương Diệp khiến cho hắn giật mình, Dương Diệp không dám do dự, vận Huyền khí toàn thân rót vào kiếm như nước vỡ đê, sau đó hắn nắm kiếm, dùng sức xoay tròn.
Xoẹt! 
Lần này không bị cản lại, trường kiếm nhanh chóng chui vào bụng tê giác, ngay lúc này tê giác dậm chân xuống đất mượn lực để cơ thể nảy lên, chỉ có điều đã muộn.
Mặc Gia tê giác chậm rãi tan biến, nhìn thân ảnh tê giác đang biến mất từ từ, Dương Diệp nằm ra đất lau mồ hôi lạnh, thầm nói một tiếng thật may mắn!
Đúng vậy, chiến thắng lần này chính là nhờ vào may mắn. Nếu như tiểu tử kia không nói cho hắn biết nhược điểm của tê giác thì trừ việc nhận thua Dương Diệp quả thật không còn cách nào khác. Hơn nữa nhược điểm này cũng không hẳn là nhược điểm, Dương Diệp dùng Kim sắc Huyền Khí và toàn bộ sức lực mới có thể đâm xuyên thịt nó, nếu tốc độ của Dương Diệp chậm đi một chút thôi, không chừng đã bị con tê giác to như toà núi Thái Sơn kia nghiền nát! 
Trải qua trận chiến này, Dương Diệp đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Thứ nhất chính là: Lực cơ thể và phòng ngự thật sự rất quan trọng, nếu vừa rồi không phải do thực lực hắn mạnh mẽ, chỉ sợ Mặc Gia tê giác húc một phát thì thân thể hắn đã vụn vỡ ra từng mảnh chứ đừng nói đến chiến thắng. Vì thế Dương Diệp quyết định, về sau nhất định phải rèn luyện thân thể, có Kim sắc Huyền Khí, Dương Diệp khẳng định có thể tu luyện khiến sức mạnh và phòng ngự của mình tăng lên, lúc đó hắn tin rằng mình có thể làm được không ít việc lớn.
Thứ hai chính là tốc độ không phải chìa khóa vạn năng, ít nhất đối với Huyền Thú nó không có ích mấy. Giống như lúc trước, có thể nói tốc độ của Dương Diệp cực kì nhanh, trong một khoảnh khắc có thể đâm chục nhát lên lưng tê giác, nhưng với sức phòng ngự như Mặc Gia tê giác, tốc độ đến mấy cũng vô dụng.
Vì thế, Dương Diệp còn phải tăng sức mạnh bản thân lên, chỉ có sức mạnh kết hợp với tốc độ mới có thể uy hiếp Huyền Thú. Nếu không như vậy, nếu sau này tiếp tục chạm trán Vương cấp Huyền Thú hắn chỉ còn cách chờ bị đánh. 
Thứ ba chính là Dương Diệp vận dụng Huyền kĩ không mấy thành thục, Phân Linh Kiếm Pháp của hắn đối với kiếm nô ở tầng mười chín cùng Mặc Gia tê giác vừa nãy không có chút ảnh hưởng nào, đương nhiên không thể đổ lỗi rằng Huyền kỹ yếu, Phân Linh Kiếm Pháp mạnh đến nhường nào, Dương Diệp đã thấy Tô Thanh Thi thi triển.
Hiện tại Dương Diệp đang sở hữu năm Huyền kỹ, đó chính là kiếm pháp căn bản, Phân Linh Kiếm Pháp, Ngự Kiếm Thuật, Kiếm Khí Chỉ và Tật Phong Bộ. Trong đó một chiêu thuộc Địa phẩm, một chiêu thuộc Huyền giai trung phẩm, còn có một chiêu thuộc Hoàng giai thượng phẩm. Có thể nói, kiếm kỹ và phẩm cấp Huyền kỹ của Dương Diệp không thấp. Nhưng trừ những Huyền kĩ cơ bản Dương Diệp hầu như đã đạt đến kỹ thuật thượng thừa ra, những cái khác bao gồm cả Phân Linh Kiếm Pháp chỉ tính là nhập môn.
Một mạch xông đến đây, nếu không phải Dương Diệp luyện những bộ kiếm pháp cơ bản kia đến cảnh giới thượng thừa, nếu hắn chỉ dựa vào những Huyền kỹ cao cấp thì chắc chắn sẽ sớm bị đào thải! 
Nghĩ đến đây, Dương Diệp hít sâu một hơi, cười khổ, nói: "Xem ra thực lực của mình vẫn còn chưa đủ! Nghe đồn những kẻ trong Thanh Vân bảng đều là thiên tài của thiên tài, chỉ dựa vào thực lực bây giờ của mình, căn bản còn chưa đủ tư cách nhìn người ta!"
Đối với Thanh Vân bảng của Nam Vực, Dương Diệp chưa bao giờ xem nhẹ. Toàn bộ Nam Vực có bao nhiêu người Dương Diệp không rõ lắm, nhưng hắn rất rõ ràng một điều ở đó có không ít những yêu nghiệt có năng lực thiên phú, Dương Diệp muốn ở trong đám bọn họ trổ hết tài năng, tiến lên năm vị trí đầu bảng, điều này không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó.
Khoác lác cũng đã khoác lác, hơn nữa còn khoác lác với một vị mỹ nữ, nếu không thể làm được, không chỉ mất đi đạo lữ, mà còn bị mất mặt. Cho nên, hắn không thể không hà khắc với bản thân. 
"Có áp lực mới có động lực được!"
Dương Diệp cười cười, không tiếp tục suy nghĩ nữa, hiện tại hắn nên đối mặt với khó khăn trước mắt thì hơn, tầng thứ hai mươi là Vương giai Huyền Thú, tầng thứ hai mươi mốt sẽ khủng bố đến chừng nào? Hắn có thể phải dừng bước tại tầng hai mươi mốt như vị thiên tài lần trước hay không?
Dương Diệp không suy nghĩ nữa, hiện tại hắn cần khôi phục Huyền khí trong cơ thể để đối mặt với tầng tiếp theo, hắn không nắm chắc phần thắng, nhưng cũng sẽ không buông chịu thua, bất kể thế nào, Dương Diệp đều phải liều mạng, dù cho đối phương có là Linh giai Huyền Thú, thì hắn cũng phải liều mạng! 
Từ lúc bắt đầu khảo hạch ngoại môn đến bây giờ đã qua bốn ngày. Người bên ngoài tháp kiếm nô không ít đi mà ngày càng đông đúc.
Đặc biệt sau khi tin tức một đệ tử tạp dịch với tu vi Huyền giả bát phẩm trụ được đến tầng thứ hai mươi truyền ra đã khiến không ít đệ tử ngoại môn đến xem, còn khiến một số đệ tử tạp dịch đến góp vui.
Dương Diệp bây giờ vẫn là một đệ tử tạp dịch, một tên đệ tử tạp dịch gây chấn động Kiếm Tông, cùng là đệ tử tạp dịch, những đệ tử tạp dịch khác ngoài tháp kiếm nô hưng phấn vô cùng. 
Đối với việc mấy đệ tử tạp dịch đến xem, những trưởng lão Kiếm tông cũng không đuổi họ đi, vì trong tháp kiếm nô kia cũng là một đệ tử tạp dịch.
Đáng nói nhất là, sau khi biết người trong tháp kiếm nô là Dương Diệp, một số người đã biến hắn trở thành tấm gương sáng nhất Kiếm tông.
BiếnDương Diệp thành đệtử gương mẫu nhất Kiếm tôngcũng có lý do, tỷ như Dương Diệp từ nhỏ đã nghèo, chịu khổ nhọc rất nhiều, bị biếm thành tạp dịch đệ tử vân vân. Tóm lại, những chuyện không tốt trước kia của Dương Diệp hiện tại đều trở thành điểm tốt của hắn. 
Thiên trưởng lão cũng được chúng đệ tử khen có mắt nhìn người, lão vui vẻ cười tới nỗi mặt nhăn như một đoá hoa cúc vậy.
Hiện tại tất cả mọi người ngoài tháp kiếm nô đang nhìn xem Dương Diệp có thể phá vỡ kỉ lục của vị thiên tài lần trước, lập một kỷ lục mới hay không.
Trong sự mong chờ của mọi người, Dương Diệp mở mắt ra, bước lên tầng thứ hai mươi mốt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.