Vô Địch Chiến Thần

Chương 37: Sát Khí





“Ai?!”
Phát hiện được đối phương không một chút tiếng động liền xuất hiện ở phía sau lưng của mình, người phụ nữ bịt mặt có chút kinh hãi, vội vàng hô lên một tiếng.
Thế nhưng, khi thấy người xuất hiện ở trước mặt của mình chỉ là một nữ sinh trung học phổ thông.
Hơn nữa, trên tay đối phương còn cầm lấy một que kẹo m út, vẻ căng thẳng ở trên mặt của cô ta không khỏi dãn ra một ít.
“Nhóc con, việc nơi này cũng không có liên quan gì đến mày.
Mày tốt hơn hết hãy tránh ra càng xa càng tốt.
Nếu không, mày đừng có tránh tao tại sao lại ra tay độc ác!”
Vừa nói, người phụ nữ mặc áo trùm đầu vừa dự định đem Khánh Ngọc đã bị đánh cho ngất xỉu nằm ở trên ghế salon xách đi.
Nhưng mà, thiếu nữ lúc này lại đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía đối phương, hé miệng lộ ra một nụ cười hết sức kỳ quái.
“Ồ, thật vậy sao?!”
Nhìn thấy động tác này của thiếu nữ, không biết vì sao trong lòng của người phụ nữ mang áo trùm đầu có chút hoảng.
Bất quá, lần nữa đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, cũng không có phát hiện ra nơi này có đồ vật mà mình muốn tìm.
Rốt cuộc, người phụ nữ này mới không có kiên nhẫn, phất phất tay nói ra.
“Thôi được rồi, nếu mày đã không biết điều, vậy thì để tao đưa tiễn mày một đoạn đi.”

Vừa nói, thân hình của người phụ nữ này vậy mà bắt đầu chuyển động.
Toàn bộ cơ thể của ả ta giống như một con báo săn, cấp tốc nhảy vọt tới.
Hơn nữa, trên tay của ả lúc này còn cầm theo một thanh chủy thủ, hướng về phía cổ họng của thiếu nữ kia lau tới.
Nhìn thấy động tác này của đối phương, thiếu nữ cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Thấy thế, trong ánh mắt của người phụ nữ mặc áo trùm đầu càng thêm lạnh lùng.
Vỗn dĩ, ả còn tưởng rằng thiếu nữ trước mặt lợi hại thế nào, hóa ra đối phương chẳng qua chỉ là một con gà con mà thôi, hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào.
Thế nhưng, ngay khi lưỡi dao của ả có thể lau tới trước cổ của thiếu nữ, thân hình của thiếu nữ lúc này vậy mà bắt đầu động.
Hơn nữa, động tác của thiếu nữ này nhìn như vô cùng tùy tiện lại có thể dễ dàng đem cổ tay của ả ta bắt lại.
“Chậc chậc, quả nhiên không hổ là người của tổ chức sát thủ, ra tay còn rất quyết đoán.
Đáng tiếc, tốc độ vẫn còn quá chậm, chẳng có một chút thú vị gì cả.”
Vừa nói, thiếu nữ vừa chậm rãi đem kẹo m út rút ra.
Sau đó, chỉ thấy thiếu nữ nhẹ nhàng cầm lấy kẹo m út nhấn nhẹ xuống, cổ tay của nữ sát thủ cứ như thế liền trở nên cứng đờ lại, ngay cả chủy thủ trong tay của a ta cũng rơi nhanh xuống đất.
“Điều này, làm sao có thể?!”
Trong đầu vừa mới hiện lên cái ý nghĩ này, đầu óc của nữ sát thủ bỗng dưng trở nên tối sầm lại.

Mà lúc này, từ phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên có người đi tới.
Sau đó, một người đàn ông trong trang phục lao công, thấp giọng hô lên.
“Đã giải quyết xong chưa? Đội trưởng sắp phải trở về rồi! Để tôi thu dọn một chút hiện trường!”
Nghe được âm thanh của đối phương, thiếu nữ có chút bất mãn xoay đầu nhìn lại.
“Này, tôi còn chưa có chơi xong đâu, anh lại gấp cái gì chứ?!”
Mặc dù ngoại miệng thì nói ra lời lẽ như vậy, nhưng động tác của thiếu nữ lúc này lại tỏ ra vô cùng thành thục, nhẹ nhàng đem nữ sát thủ ném ở dưới đất, đồng thời liếc mắt nhìn về phía Khánh Ngọc, vẫn còn đang nằm hôn mê ở trên ghế sofa.
“Con con bé thì phải làm như thế nào bây giờ? Cứ để nó nằm ở đây như vậy hay sao?!”
Nhìn thấy con gái của Trần Lâm cứ như thế nằm ở trên ghế sofa, vẻ mặt của thiếu nữ không khỏi lộ ra một chút xoắn xuýt.
Bất quá, người đàn ông trung niên đang đứng ở ngoài cửa, lúc này đã có chút nhịn không được nói ra.
“Đừng có lộn xộn, chúng ta còn không mau rút lui, chờ đội trưởng trở về, cả hai đều sẽ không tốt để bàn giao.”
Nói xong lời này, người đàn ông trung niên cũng không có tiếp tục dài dòng, mà vô cùng dứt khoát đem nữ sát thủ ném vào trong xe đựng rác, sau đó đem nắp xe đậy lại, rồi nhẹ nhàng đẩy ra phía bên ngoài cầu thang.
Thấy một màn này, thiếu nữ hơi có chút bất mãn nói ra: “Hừ, có gì phải sợ kia chứ? Chúng ta cuối cùng chẳng phải vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi sao?!”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân hình của thiếu nữ lúc này đã cấp tốc lui ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía con gái của Trần Lâm, khẽ chớp chớp vài cái.
“Nếu như mình cũng sinh cho anh ấy một đứa nhỏ, có phải sau này mình cũng được ở chung với anh ấy thường xuyên rồi không?”
Bất quá, suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, thiếu nữ không khỏi cấp tốc đem nó hất văng ra ngoài.
“Không nên, không nên! Đội trưởng thật sự là rất hung, mình cũng không muốn bị anh ấy thường xuyên chửi mắng!”
Nói xong mấy lời này, thân hình của thiếu nữ mới cấp tốc lách đi, nhanh chóng đem cửa phòng ở bên ngoài đóng kỹ lại.

Cuối cùng, thân ảnh của thiếu nữ cũng từ trong hành lang biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, Trần Lâm cùng với Châu Ngọc Ánh vừa vặn từ phía dưới siêu thị mua theo thức ăn trở về.
Hai người cũng không có cùng nhau nói chuyện, mà một đường đi thẳng về phía trước cửa phòng.
Thế nhưng, chỉ vừa đi tới trước cửa phòng, bước chân của Trần Lâm bỗng dưng dừng lại, đồng thời ánh mắt của anh lập tức lộ ra một vệt sát khí.
“Thế nào?”
Châu Ngọc Ánh cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, thấy phản ứng của Trần Lâm như vậy, cô hơi có chút tò mò khẽ hô lên một tiếng.
Chỉ là, Trần Lâm cũng không có lên tiếng đáp lại.
Ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn về phía cửa phòng một hồi rất lâu.
Ngay sau đó, ánh mới chậm rãi thở ra một hơi.
Bất quá, sát khí ở trong con ngươi của anh vẫn chưa hề tiêu tan.
Thấy Trần Lâm không có lên tiếng trả lời, tâm tình của Châu Ngọc Ánh càng thêm gấp, còn muốn đi lên đụng đụng lên người của anh một cái.
Nhưng mà, lúc này Trần Lâm đã nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra, bước vào bên trong.
Nhìn thấy hành động này của anh, Châu Ngọc Ánh hơi khẽ nhíu chặt lông mày.
Thế nhưng, lúc này cô cũng không có nghĩ ra là đã có chuyện gì xảy ra.
Thế nên, hơi suy tư một chút, cô cũng đi theo Trần Lâm bước vào bên trong.
“A, con bé làm sao lại ngủ ở ngoài này?!”

Vừa mới đi vào không được bao lâu, thấy được Khánh Ngọc nằm ngủ ở trên ghế salon, Châu Ngọc Ánh tỏ ra có chút kinh ngạc, khẽ hô lên một tiếng.
Mà ánh mắt của Trần Lâm lúc này thì quét nhìn bốn phía xung quanh.
Cho dù vừa rồi A Báo đã dọn dẹp qua một lần, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được nơi này lưu lại một chút vết tích đánh nhau.
Bất quá, vì không muốn làm cho hai mẹ con Châu Ngọc Ánh sợ hãi.
Thế nên, lúc này anh mới đem túi thức ăn đặt ở dưới nền nhà, rồi thuận tay đem con gái nhấc lên, ôm ở trong ngực.
“Chắc là con bé chờ đợi chúng ta trở về lâu quá, thế nên nó mới nằm ngủ ở ngồi này.
Để tôi đưa con bé trở lại phòng ngủ, lát nữa làm xong thức ăn chúng ta lại gọi con bé tỉnh dậy!”
Thấy Trần Lâm đã đem con gái ẵm lên trên tay, lúc này Châu Ngọc Ánh cũng không có suy nghĩ gì nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Mà Trần Lâm sau khi đem Khánh Ngọc đặt ở trên giường ngủ, anh mới lần nữa cẩn thận kiểm tra thân thể của con bé.
Phát hiện con bé chỉ bị đánh cho ngất xỉu, cũng không có bị thương tổn gì nghiêm trọng, lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bất quá, ánh mắt của anh lúc này đã thông ra hướng cửa sổ, nhìn về phía hai cái bóng người đang di chuyển ở phía dưới hàng lang của khu chung cư Châu Thành.
Hai người này cũng không phải là ai khác, mà chính là A Báo và Thanh Diệp, cũng là người đàn ông trung niên mang theo xe đổ rác cùng với thiếu nữ mặc quần áo học sinh trung học phổ thông.
Hai người bọn họ dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, nhất thời không khỏi xoay đầu nhìn lại, nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của Khánh Ngọc.
Thấy được ánh mắt của hai người bọn họ nhìn đến, Trần Lâm lúc này mới vội vàng đem anh mắt của mình thu hồi, đồng thời cũng đem rèm cửa khép lại.
“Ầy, anh có cảm nhận được gì không? Vừa rồi, giống như đang có người theo dõi chúng ta?!”
Đang đi ở phía sau lưng của A Báo, Thanh Diệp có chút bất an, nhìn qua bốn phía xung quanh, sau đó thấp giọng nói ra.
Nhưng lúc này, A Báo giống như không có nghe thấy, một đường đẩy lấy xe rác, đi về phía bên ngoài chung cư Châu Thành..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.