Vô Địch Chiến Thần

Chương 18: Chương 18





Ngay lúc Trần Lâm còn đang nói chuyện, một tiếng đạp cửa thật mạnh bất ngờ vang lên.
Ngay sau đó, một gã đàn ông trung niên với thân hình mập mạp, trên tay vác theo một cây gậy bóng chày, cùng với hai người mặc áo vest đen, vẻ mặt hơi có mấy phần căng thẳng trực tiếp xông thẳng đi vào.
Đồng thời, người này vừa lao tới, vừa tức giận quát ầm lên.
“Mẹ kiếp, là thằng khốn nào, là thằng khốn nào dám bắt cóc vợ của Trương Bình tao?!”
Nghe được tiếng quát của đối phương, Trần Lâm không những không có tức giận.
Ngược lại, anh hơi nheo nheo mắt nhìn về phía đồng hồ đeo tay của mình, sau đó đưa mắt nhìn về phía một đôi nam nữ đang ngồi chung một chỗ trên giường, vẻ mặt hơi chút tấm tắc làm lạ.
“Chậc chậc, xem bộ chồng bà rất yêu bà nhỉ? Thời gian còn chưa đi qua một nửa, ông ta đã vội vàng chạy đến đây rồi.”
Chỉ là, lời nói của anh giống như gai đâm, khiến cho sắc mặt của cả hai người lúc này đều trở nên cực kỳ khó coi.
“Ừm?!”
Thế nhưng, phản ứng của Trương Bình lại không giống như những gì bọn họ tưởng tượng.
Vừa trông thấy được vợ mình đang bị người khác chĩa súng, ngồi ở trên giường.
Tức thì, lão ta không khỏi gấp gáp hô lên.
“Các người muốn gì? Mau đem bà ấy thả ran gay lập tức, tôi sẽ cho người đem tiền đến đưa cho các người.”
Vừa nói, Trương Bình vừa cấp tốc chạy về phía vợ mình.
Chỉ là, lúc này thân hình của Võ Hoàng Yến hơi khẽ động một cái, đem họng súng trực tiếp chĩa thẳng về phía đối phương.
Nhất thời, thân hình mập mạp của ông ta hơi có chút run lên, ngay cả bước chân cũng cấp tốc dừng lại.
“Trương Bình, đã lâu không gặp!”
Đột nhiên, Trần Lâm đem Võ Hoàng Yến đẩy ra.
Sau đó, anh nhìn lấy Trương Bình cười một cách vô cùng quỷ dị.
Nhìn thấy nụ cười này của anh, lại nhìn lấy khuôn mặt quen thuộc mà mấy năm trước ông ta đã từng gặp.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trương Bình vậy mà kịch biến một trận.
Sau đó, thân hình của ông ta không có tự chủ, vội vàng lui lại phía sau vài bước, dáng dấp sợ hãi như nhìn thấy ma.
“Trần… Trần Lâm, mày… mày làm sao lại ở đây?!”
Cho đến lúc này, Trương Bình mới thấy rõ được khuôn mặt của Trần Lâm.
Đồng thời, trong lòng của ông ta cũng tỏ ra cực kỳ khiếp sợ.
Bởi vì, chính gia đình ông ta năm năm trước đã cố tình sắp đặt bẫy rập, để cho Trần Lâm phải bị tống giam vào tù.
Thế nên, lúc này thấy được Trần Lâm ngay ngắn xuất hiện ở trước mặt, ông ta không khỏi cảm thấy kinh hoảng.
Chỉ là, Trần Lâm cũng chẳng thèm để ý đến bộ dáng của đối phương.

Ngược lại, anh có chút tự nhiên đi tới, vỗ vỗ lên trên khuôn mặt béo ụ của Trường Bình.
Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.
“Thế nào? Vừa nhìn thấy tôi anh đã sợ hãi đến như vậy rồi ạ? Chuyện mấy năm trước, tôi còn chưa tính sổ sách với nhà họ Trương các anh.
Anh cần gì phải gấp đến như vậy nhỉ?”
Nhìn thấy khuôn mặt của mình bị Trần Lâm vỗ đến, sắc mặt của Trương Bình lúc này tỏ ra cực kỳ khó coi.
Nhưng không biết vì sao, lúc này đối mặt với Trần Lâm, trong lòng của ông ta lại không đề lên nổi một tia dũng khí.
Chính vì thế, trong lòng thì tức giận, nhưng ngoài mặt Trương Bình lại chỉ có thể cắn răng nói ra.
“Trần Lâm, chuyện trước đây đều là do Mỹ Lan gây ra, cũng không liên quan gì đến tao và vợ tao.
Thế nên, nếu như mày muốn tìm người trả thù, thì hãy đi tìm em gái tao mà trả thù, cũng đừng lôi kéo tao và vợ tao vào trong việc này!”
Nghe Trương Bình nói như vậy, sắc mặt của Trần Lâm càng thêm hớn hở.
“Thật sao?!”
“Tất nhiên là thật!”
Trương Bình lần nữa gật đầu khẳng định.
Nhưng mà, lúc này Trần Lâm lại cười lên một trận ha hả.
“Ha ha, Trương Bình ơi là Trương Bình, anh tưởng tôi còn là thằng nhóc con ngu ngốc của năm năm trước nữa sao? Tôi nói cho anh biết, hiện tại toàn bộ người của họ Trương các anh, tốt nhất là nên rửa cho sạch sẽ cái cổ, chờ đợi Trần Lâm tôi đến thu gặt từng cái từng cái đi là vừa!”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không thèm để ý gì đến vẻ mặt đang cực kỳ sợ hãi của Trương Bình.
Anh xoay người, nhìn về phía hai người đang ngồi ở trên giường.
“Bà, có thể rời đi.
Còn hắn, thì lưu lại ở chỗ này!”
Nghe được lời này của anh, nhất thời sắc mặt của cả hai người bọn họ đều rất kinh ngạc.
Chỉ là, Trịnh Hổ có chút khó chịu, nhăn mày nói ra.
“Mày muốn làm gì?”
Đã từng là một đại ca khét tiếng của giới giang hồ, Trịnh Hổ dù sao cũng nhìn ra được Trần Lâm không phải là hạng người xoàng xĩnh.
Chỉ là, hắn thật khó hiểu, vì sao Trần Lâm chỉ để cho một người rời đi.
Hơn nữa còn muốn lưu hắn lại ở chỗ này.
“Anh không cần hỏi, cũng không cần phải quan tâm!”
Đối với nghi vấn của đối phương, Trần Lâm cũng chẳng thèm giải thích gì nhiều.
Ngược lại, vợ của Trương Bình thấy mình được thả ra ngoài.

Lúc này, bà ta cũng nhịn không được, vội vàng đứng dậy đi về phía Trương Bình.
Thấy được Trần Lâm vậy mà không có làm gì vợ mình, ngược lại còn để cho bà ta rời đi thoải mái như vậy.
Ánh mắt của Trương Bình không khỏi hiện lên một chút ngạc nhiên.
Chỉ là, lúc này bà vợ của Trương Bình có chút nhịn không được, lớn giọng gắt lên.
“Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa tôi về nhà!”
Nghe được mệnh lệnh của vợ, Trương Bình lúc này không khỏi giật mình.
Ngay sau đó, sắc mặt của ông ta lại biến đến nịnh nọt, cười lành nói ra.
“Bà xã, bà không có bị sao chứ? Bà có biết là, vừa rồi tôi đã lo lắng cho bà như thế nào hay không?”
“Cút!”
Đáp lại lời nói “ngọt ngào” của ông ta chính là một trận chửi mắng của vợ.
Chỉ có điều, lúc này Trần Lâm cũng không muốn để cho mấy người bọn họ làm phiền đến kế hoạch của mình.
Thế nên, anh không khỏi gắt giọng quát lên.
Nghe được tiếng quát của anh, đám người Trương Bình mới sợ hãi giật mình.
Sau đó, mấy người bọn họ liền cấp tốc rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người, một là Trịnh Hổ, hai là Trần Lâm cùng với Võ Hoàng Yến.
Thấy được tình huống lúc này, vẻ mặt của Trịnh Hổ càng thêm đăm chiêu.
Hắn thật sự không có nghĩ ra, mục đích của Trần Lâm là gì.
Chỉ là, còn không chờ đợi được bao lâu.
Lúc này, phía bên ngoài cửa phòng của khách sạn, đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, một nhóm hơn hai mươi người, do một gã đàn ông mặt sẹo cầm đầu xông tới.
Vừa nhìn thấy nhóm người này, ánh mắt của Trịnh Hổ lập tức sáng lên.
“Mặt Sẹo, nhanh đến cứu tao!”
Nhưng mà, đáp lại tiếng hô hoán của Trịnh Hổ chỉ là một cái liếc mắt tràn đầy lạnh lùng của gã Mặt Sẹo.
Ngay sau đó, Trịnh Hổ thấy được một cái hình ảnh mà hắn không có cách nào để có thể tưởng tượng ra được.
“Anh Lâm, toàn bộ người đều đã được tôi đưa đến.
Bọn họ trước đây từng là đàn em của Trịnh Hổ.

Nhưng do người này tính khí không tốt, thường xuyên bắt nạn đàn em của mình.
Thế nên, những người này có chút không phục, từ lâu đã rời khỏi băng nhóm, hiện tại lưu lạc ở bên ngoài để làm lưu manh.”
Nhìn thấy gã Mặt Sẹo vậy mà hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt để nói chuyện, sắc mặt của Trịnh Hổ lúc này có thể nói là cực kỳ khiếp sợ.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Trần Lâm càng để cho hắn cảm thấy khiếp sợ hơn.
“Tốt, từ bây giờ trở đi, anh sẽ là người nắm quyền toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Tân Hải này.
Khi nào có việc, thì tôi sẽ cho người đến gọi anh.
Còn lại, thì tùy ý các anh tự mình hành động.
Nhưng mà, anh phải nhớ rõ có một số việc các anh không thể làm.
Chỉ cần làm tốt những quy định này của tôi, sau này tôi có thể dùng lấy danh nghĩa của mình để che chở cho các anh!”
Nghe được lời này của Trần Lâm nói ra, sắc mặt của gã đàn ông Mặt Sẹo lúc này tỏ ra cực kỳ vui mừng.
Kỳ thật, lúc mới đầu nhìn thấy Trần Lâm xuất hiện ở trước mặt, hắn còn tưởng rằng kết cục của mình sẽ giống như gã đại ca giang hồ trước đây đã từng bị Trần Lâm gi3t chết.
Nhưng sau khi nghe được ý định của Trần Lâm, muốn đưa anh em bọn họ nâng đỡ để trở thành người lãnh đạo mới của thế giới ngầm thành phố Tân Hải.
Lúc đó, cả ba người bọn họ đều hết sức giật mình.
Nhất là hai người anh em đi cùng với gã Mặt Sẹo, càng lộ rõ vẻ kích động không ngừng.
Chỉ có điều, Mặt Sẹo là người từng trải, đối với đề nghị của Trần Lâm lúc đầu vẫn còn có một chút lo lắng.
Hiện tại, chính ta nghe được những lời cam kết của anh, trên khuôn mặt có phần dữ tợn của gã Mặt Sẹo, lúc này vậy mà hiện ra dáng vẻ cực kỳ kích động.
“Lão… lão đại…”
Trong miệng không nhịn được, gã Mặt Sẹo mới buộc miệng hô lên một câu như vậy.
Chỉ là, khi nghe được tiếng hô này của đối phương, trên khuôn mặt vốn lãnh đạm của Trần Lâm, lập tức lộ ra một tia sát khí.
Nhất thời, gã Mặt Sẹo không khỏi giật mình, vội vàng lên tiếng giải thích.
Chỉ có điều, lúc này Trần Lâm cũng không muốn nhiều lời với bọn họ.
Thế nên, anh đã đưa tay lên ngăn lại.
“Được rồi, chuyện ở chỗ này giúp tôi giải quyết cho sạch sẽ một chút.
Tốt nhất, là các anh hãy tìm một cái nguyên nhân nào đó tự nhiên, ví dự như trượt chân té ngã.
Hay là, nhảy lầu tự sát gì gì đó.
Tóm lại, đừng để cho người ta phát hiện ra hắn chết không được tự nhiên, như vậy là đủ rồi!”
Phân phó cho đối phương mấy câu như vậy.
Sau đó, Trần Lâm liền cùng với Võ Hoàng Yến tự mình đi ra khỏi khách sạn.
Lúc này, nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại mình với mấy chục gã đàn em ở trước mặt, không biết vì sao trong lòng của Trịnh Hổ không những không có một chút vui mừng nào.

Ngược lại, trong lòng hắn lại có chút lành lạnh.
“Đại ca, vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đó.
Kỳ thật, nếu như anh không đắc tội với anh ta, tôi cũng sẽ chưa lại cho anh một con đường sống.
Nhưng mà, người này anh không thể nào đắc tội được.
Nếu không, kết cục của anh sẽ rất bi thảm!”
Nghe được gã Mặt Sẹo vậy mà ở ngay trước mặt mình diễn một bộ mèo khóc chuột.
Tức thì, khuôn mặt của Trịnh Hổ hơi có chút nổi giận.
Nhưng mà, còn không đợi cho hắn phát tác, gã Mặt Sẹo đã nháy mắt ra hiệu cho đồng bọn đứng ở phía sau lưng.
“Đi, giúp đại ca đi nhanh một chút!”
Nghe được tiếng ra lệnh này của đối phương, trong lòng Trịnh Hổ nhất thời nhảy loạn.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu điên cuồng quát ầm lên.
“Tụi bây muốn làm gì? Không được đứa nào tiến qua đây.
Nếu không…”
“Ầm!”
Lời của Trịnh Hổ còn chưa có kết thúc.
Lúc này, không biết từ chỗ nào, gã thanh niên với khuôn mặt chất phác, tay cầm lấy một cây gậy bóng chày, từ phía sau nhảy bổ ra ngoài, đem gậy bóng chày đập mạnh về phía sau gáy của đối phương.
Tình huống quá mức bất ngờ, Trịnh Hổ cũng không kịp phòng bị, chỉ có thể bị một gậy này đập trúng.
Sau đó, đầu óc của hắn hơi thoáng có chút hoang mang.
Cuối cùng, trong đầu hắn chỉ vang lên văng vẳng vài thứ âm thanh.
“Anh hai, để cho hắn rơi từ nơi này xuống, có phải là quá nhẹ nhàng rồi không? Lỡ như hắn lại không chết thì làm sao bây giờ?”
“Đồ ngu, từ cái độ cao này, mày thử lăn xuống tao xem có chết hay không?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa.
Đi lên tầng trên, phía trên chẳng phải còn có ba, bốn lầu nữa hay sao? Trực tiếp đem hắn ném từ phía trên xuống, lúc đó lại đi kiểm tra xem hắn còn thở hay không là được rồi…”
Trong đầu vang lên những tiếng âm thanh này, Trịnh Hổ biết rõ là mình đang gặp nguy hiểm.
Thế nhưng, cơ thể của hắn lúc này lại chẳng có một chút khí lực.
Chỉ qua một lúc, từng cơn chấn động kịch liệt truyền đến, để cho toàn bộ cơ thể của hắn cảm thấy vô cùng đau nhức.
Đồng thời, ý thức của Trịnh Hổ cũng càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Cho đến cuối cùng, khi toàn bộ ý thức của mình đã hoàn toàn biến mất.
Trịnh Hô cũng không thể nào biết, mình vì sao lại chết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.