Vô Địch Ác Ma

Chương 71: Kiếm vương và kiếm tôn 1




Lúc này, tại một vị trí không xác định, Lục Khải đang đang thưởng thức vò rượu, cạnh bên thanh kiếm, xung quanh là một khoảng không, mù mịt, trải dài vô tận.
Bỗng một tia sáng lóe lên, Lục Khải trong nháy mắt, đã rút thanh kiếm ra, chém một đòn cực mạnh, chặn lại đòn đó, một tiếng cười vang lên.
"Quả là kiếm vương có khác, phản ứng nhanh lắm."
Lục Khải đứng dậy, quăng vò rượu sang một bên, bẻ bẻ cổ khởi động lại gân cốt, rồi lên tiếng nói.
"Ngươi lại đến đây để thách đầu ta nữa a?"
Từ xa, một người dần bước đến, hắn ta mặc y phục đen, cùng với không gian tăm tối xung quanh, khiến hắn khó bị phát hiện, hắn ta có mái tóc đen ngắn, trên tay cầm kiếm, dần tiến đến chỗ Lục Khải, vừa đi, hắn vừa nói.
"Ngươi đã già rồi Lục Khải, danh hiệu kiếm vương này, vẫn nên để lại cho ta."
Lục Khải nhìn lại bản thân.
Quả thật, ta đã già rồi, nhưng cho dù là vậy, ta cũng không bao giờ, chịu thua trước kẻ khác.
Lục Khải bây giờ, mái tóc đã ngả bạc, trên người mặc y phục trắng, loạng choạng di chuyển, tiến đến chỗ hắn ta, vừa đi vừa nói.
"Trương Khai, đừng nhiều lời nữa, ta và ngươi, phân thắng bại tại đây lần cuối cùng."
Tên trước mặt Lục Khải, chính là Trương Khai, cũng là một kiếm tu, hắn được gọi là kiếm tôn, dưới một người trên vạn người, nhưng tên này tham vọng rất lớn, ba lần bảy lượt, thách đấu Lục Khải, với ý đồ soán ngôi kiếm vương, nhưng điều thất bại.

Trương Khai lùi lại, đơn giản nói một câu.
"Được, chúng ta bắt đầu thôi."
Lục Khải vẫn đứng im, cúi đầu nhìn xuống đất, mái tóc bạc che đi khuôn mặt của ông, Trương Khai cầm chặt thanh kiếm, cắn răng.
"Lục Khải, lần này, nhất định ta sẽ thắng ông."
Trương Khai phóng đến, chém một nhát cực nhanh, nhanh đến mức, với mắt thường, thì không thể thấy, hắn ta đã chém, nhưng Lục Khải vẫn phản ứng kịp, đưa kiếm lên chặn lại, với tốc độ còn nhanh hơn nhát chém đó.
Lục Khải ngẩng đầu lên, hất tóc sang một bên, để không bị che khuất tầm nhìn, xong ông ta lên tiếng nói.
"Ngươi vẫn như vậy nhỉ? Không thay đổi chút nào."
Trương Khai nghe xong, vươn vai khởi động gân cốt, rồi lên tiếng đáp lại.
"Chúng ta chỉ đang khởi động, đến khi đánh nhau thật sự, ta sẽ cho ông thấy, ta đã tiến bộ ra sao."
Lục Khải cười nhẹ, rồi nói.
"Vậy thì mau cho ta xem, ngươi tiến bộ như nào đi."
Trương Khai đơn giản nói một câu.
"Được."
Xong, Trương Khai vào tư thế chiến đầu, xung quanh cơ thể, phát ra những luồng sáng đỏ đậm, Lục Khải thấy cảnh này, liền lên tiếng nói.
"Sát ý của ngươi, càng ngay càng lớn nhỉ?"
Thứ ánh sáng, phát ra xung quanh cơ thể, để thể hiện cho sát ý của người dùng, màu càng nhạt, sát ý càng ít, ngược lại, màu càng đậm, sát ý càng nhiều.
Trương Khai gồng sức, hai mắt đỏ ngầu, những tia sáng đỏ, xung quanh cơ thể ngày càng đậm hơn, Trương Khai đưa chân ra, bàn chân vừa hạ xuống, liền biến mất, chỉ để lại một tàn ảnh, và những tia sét nhỏ, chỉ trong thoáng chốc, đã xuất hiện ngay sau lưng Lục Khải.
Trương Khai không do dự, chém xuống một đường, chia đôi cơ thể Lục Khải, theo đường chéo, nhưng nhìn lại, đó chỉ là tàn ảnh của Lục Khải, còn Lục Khải thì đang đứng cách đó không xa, cầm kiếm trên tay, chậm rãi nói.
"Ngươi vẫn còn rất chậm."

Trương Khai nghe xong lời này, lại càng thêm tức giận, cầm chặt thanh kiếm trên tay, mà lên tiếng nói.
"Nếu ngươi có thể né, vậy thì ta, sẽ dùng một đòn diện rộng, để ngươi không né được."
Trương Khai nói xong, đưa kiếm lên, rồi chèm xuống một đường thẳng, chưa dừng lại, Trương Khai nhảy lên cao.
"Đây mới là đòn thật sự."
Nói rồi, Trương Khai gồng hết sức, thanh kiếm xuất hiện những vết nứt, rồi nát vụn ra, nhưng điều bất ngờ là, bên trong mới chính là lưỡi kiếm, vì vậy, từ nãy đến giờ, Trương Khai chỉ dùng vỏ kiếm để đánh.
Lưỡi kiếm nhìn vô cùng sắc nhọn, giống như, có thể chém tan không gian.
Trương Khai dùng hai tay cầm kiếm, rồi dứt khoát, chém xuống một đường, kiếm khí bay ra với tốc độ rất nhanh, nhưng điều đặc biệt là, không gian xung quanh, bắt đầu sứt mẻ, rồi chỉ trong thoáng chốc, không gian đã đổ vỡ, ngay tại nơi Lục Khải đứng, không gian cũng nứt ra mấy đường, khiến cơ thể ông bị chém ra làm nhiều phần.
Trương Khai thu kiếm lại, chậm rãi rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Kiếm vương - Lục Khải, cũng chỉ là một cái danh thôi, hắc hắc."
Lời vừa nói xong, đã có tiếng hỏi lại.
"Vậy à?"
Trương Khai nghe xong, liền hoảng hốt, nhìn về phía phát ra âm thanh, Lục Khải vẫn còn sống, trên người không chút thương tích.
Trương Khai bất ngờ mà hỏi.
"Tại sao ông còn sống được a?"

Lục Khải bật cười, rồi lên tiếng nói.
"Kẻ chậm chạp như ngươi, không biết được đâu."
Trước khi không gian sụp đổ, Lục Khải đã liên tục di chuyển khắp nơi, với thời gian bằng không, nghe có vẻ vô lí, nhưng sự thật là vậy, vì thế, mà Lục Khải, ông ta đã có thể sống sau đòn đó.
Lục Khải nhìn vào thanh kiếm trên tay, rồi tiếp tục nói.
"Có lẽ, chúng ta nên kết thúc trận đấu này rồi."
Nói xong, Lục Khải liền biến mất, sau đó xuất hiện ngay sau lưng Trương Khai, vung một nhát kiếm cực mạnh, chém đi đầu của Trương Khai, nhưng khi nhìn lại, đó cũng chỉ là tàn ảnh, còn Trương Khai đã kịp phản ứng, mà phóng ra xa để né.
Trương Khai vẻ mặt căng thẳng, trái ngược hoàn toàn, với vẻ ung dung của Lục Khải.
"Trương Khai, ngươi tiến bộ rất nhiều, điều này ta thật sự công nhận, nhưng ngươi vẫn mắc một lỗi rất lớn."
Lục Khải nói xong, nhẹ nhàng đưa kiếm lên, rồi chém xuống một đường, kiếm khí phóng ra, oanh toạc những nơi nó đi qua, nhắm thẳng phía Trương Khai mà lao đến.
Trương Khai cúi nhẹ người, né đi đòn đó, nhưng ngay lúc này, Lục Khải, lại xuất hiện trước mặt Trương Khai, dùng cán kiếm, đánh mạnh vào bụng Trương Khai, làm hắn bay ra xa, xong Lục Khải lại tiếp tục nối.
"Ngươi vẫn chưa vứt bỏ được tạp niệm, nếu cứ như vậy, ngươi sẽ không bao giờ thắng ta đâu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.