Vô Địch Ác Ma

Chương 60: Trốn chạy 3




Bỗng lúc này, cơ thể dương bản nguyên biến dạng, một cái đầu mới trồi lên từ cổ, dương bản nguyên vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn tiểu bạch.
Đây không phải là quỷ bình thường, ta vẫn chưa quen với cơ thể này, nếu không đã xử lí nó trong nháy mắt rồi.
Tiểu bạch xoay đầu lại nhìn.
"Ngươi vẫn ch.."
Chưa dứt câu, dương bản nguyên đã lao đến, đấm một đòn thật mạnh, vào ngay đầu tiểu bạch, nhưng cô đã kịp đưa tay lên chặn lại, dương bản nguyên cười một cái khi thấy cảnh này.
Xong dùng tay còn lại, điều khiển cầu linh lực, đánh vào bụng tiểu bạch, cầu linh lực bay đến với tốc độ kinh người, nhưng tiểu bạch đã nhanh hơn một bước, mở cái miệng trên bụng ra, cắn mạnh vào cầu linh lực.
"Rốp."
Cái miệng đó cắn nát cầu linh lực, chưa hết, nó còn nhai một cách ngon lành, dương bản nguyên thấy cảnh này, không khỏi bất ngờ.
Vậy mà có thể cắn vỡ, cầu linh lực của ta, xem ra khó đối phó rồi.
Ngay lúc đó, tiểu bạch dùng tay còn lại, đấm vào ngực dương bản nguyên, chưa dừng lại ở đó, một cái miệng khác, lại xuất hiện trên cánh tay, đang đấm vào người dương bản nguyên.
Cái miệng mở ra, rồi liên tục cắn xé cơ thể dương bản nguyên, tiểu bạch vẫn đứng im, đưa mắt nhìn xuống dương bản nguyên.
Ngươi đã chọn sai đối thủ rồi.

Nghĩ xong, trên mặt tiểu bạch lộ ra nụ cười, còn cái miệng trên tay cô, đang thưởng thức từng thớ thịt, của dương bản nguyên.
Dương bản nguyên nhăn mặt, nhìn lên tiểu bạch.
Rốt cuộc, nguyên lí hoạt động, của những cái miệng đó là gì a?
Dương bản nguyên không khỏi thắc mắc.
Dương bản nguyên lại nhìn vào cơ thể, nó đã bị cái miệng trên tay tiểu bạch, ăn rất nhiều, tạo thành một cái lỗ lớn.
Nếu đã muốn ăn, vậy ta cho ngươi ăn, để xem, ngươi còn ăn được bao lâu.
Nghĩ xong, cơ thể dương bản nguyên lại thay đổi, hồi phục lại các vết thương với tốc độ chóng mặt.
Tiểu bạch không muốn kéo dài thêm, nhưng lại nhớ đến lời của Diệp Bạch.
Xem như ngươi may vậy, hết một khắc, ta sẽ giết ngươi.
Miệng trên tay tiểu bạch, vẫn liên tục ăn, không có dấu hiệu dừng lại, lúc này, dương bản nguyên bỗng nhớ ra gì đó.
Thất hình đại tội? Đúng rồi, cô ta rất có thể là một trong bảy thiên thần sa ngã, và cô ta cũng rất có thể dính phải tội ham ăn, có lẽ vì vậy, mà cô ta có thể triệu hồi, vô số cái miệng trên cơ thể chăng?
(Lấy ý tưởng từ, thất hình đại tội trong kinh thánh)
Dương bản nguyên rút cánh tay, của tiểu bạch ra, sau đó nhảy về sau giữ khoảng cách.
Nhưng nếu thật vậy, thì nguyên lí của nó là gì a? Bằng mọi giá, ta phải tìm được.
Dương bản nguyên áp sát hai lòng bàn tay, lại gần với nhau hơn, một quả cầu màu trắng được hình thành, dương bản nguyên lại rót vào đó, nhiều linh lực hơn.
"Phản vật chất."
Dương bản nguyên trở nên căng thẳng.
Ta vẫn chưa quen với cơ thể này, bây giờ cũng chỉ có thể, cưỡng ép tung ra đòn này, nếu không thể tiểu diệt cô ta, thì ta chỉ có con đường chết.
Nghĩ xong, dương bản nguyên đưa hai bàn tay ra phía trước.
"Khai."
Quả cầu đó được phóng ra, về phía tiểu bạch, nó di chuyển với tốc độ cực kì nhanh.

Tiểu bạch hạ thấp người xuống, đưa hai tay ra phía trước.
"Đại chủy."
Một cái miệng khổng lồ xuất hiện, cùng lúc quả cầu của dương bản nguyên, cũng đến nơi.
Cả hai va chạm, tạo thành một vụ nổ lớn, đại chủy đã bị phá hủy, nhưng quả cầu đó, thì vẫn chưa hề hư hại gì, tiếp tục lao đến, tấn công tiểu bạch.
"Cực hạn oán linh."
Trước lòng bàn tay của tiểu bạch, vô số oán linh hiện ra, chúng bị đè nén lại, thành hình một quả cầu màu đen, trên quả cầu, vẫn còn in lại những khuôn mặt, của những con oán linh.
Tiểu bạch phóng nó ra, muốn chặn lại quả cầu phản vật chất, trước mặt.
Cả hai va chạm, tạo ra một tiếng đinh tai nhức óc, không gian xung quanh, như bị đè nén lại, rồi ngay sau đó, một vụ nổ xuất hiện, phá hủy đi những vũ trụ xung quanh.
Ở giữa vụ nỗ, cả hai quả cầu đã biến mất hoàn toàn, dương bản nguyên thấy vậy, thở dài một hơi.
Diệp đế, xem ra ngươi may mắn, ta nhất định sẽ trở lại.
Nghĩ xong, đưa hai tay ra phía trước.
"Đẩy."
Vừa dứt lời, dương bản nguyên liền tạo ra, một quả cầu linh lực màu trắng, xong bắn tia năng lượng về phía sau, tạo lực đẩy bản thân đi.
Giờ cũng chỉ còn mỗi cách này.
Dương bản nguyên thở dài.

Tiểu bạch nhìn thấy, dương bản nguyên muốn bỏ trốn, liền phóng đến, nhưng được nửa đương thì lại ngã xuống, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi, tiểu bạch gượng dậy, lấy tay lau đi vết máu.
Đòn vừa rồi, tiêu tốn quá nhiều oán linh của ta, xem ra phải tiếp tục giết người, để lấy oán linh rồi.
Diệp Bạch một bên chứng kiến màn này, có chút khó tin.
Tiểu bạch, không ngờ lại mạnh như vậy, xem ra ta lại có, một quân cờ tốt rồi.
Nghĩ xong, liền lấy từ trong cơ thể, ra cây thời gian.
"Thời gian hỗn độn bản nguyên."
Cây thời gian bay lên giữa không trung, xung quanh phát ra thứ ánh sáng xanh, Diệp Bạch dùng ý niệm, quay ngược thời gian lên người tiểu bạch, về lúc cô vừa mới bật hình thái này.
Tiểu bạch nhìn lại.
Oán linh lúc nãy vừa dùng, bây giờ đã có lại rồi, chuyện gì vậy a?
Tiểu bạch nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía trước.
Thôi kệ, chuyện đó nghĩ sau vậy, còn tên tiểu tử lúc nãy, ngươi chuẩn bị chết đi.
Nghĩ xong, liền phóng theo hướng mà, dương bản nguyên lúc nãy rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.