Vô Địch Ác Ma

Chương 53: Phế vật của viêm gia




Diệp Bạch nhìn lại, không thấy dương bản nguyên đâu, mới yên tâm dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Mém tí nữa, ta bị đám người Viêm gia bắt gặp rồi, lấy được âm bản nguyên rồi, cho dù bọn chúng có dương bản nguyên, cũng không thể phát huy hết sức mạnh.
Diệp Bạch cười thầm.
Xong lại nhìn về phía xa xăm, mà nghĩ.
Bàn cờ đã có, ta chỉ thiếu mỗi quân cờ, với thực lực hiện tại, tốt nhất ta vẫn không nên, để đám người Viêm gia phát hiện.
Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên.
Với thực lực của ta, vẫn chưa thể dung hòa linh lực thuần dương, với linh lực thuần âm, chuyện này xem ra phải để sau vậy.
Âm bản nguyên lúc này lên tiếng nói.
"Diệp đế, ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc đi a, cho dù ngươi có làm gì, kết quả vẫn không thay đổi đâu."
Diệp Bạch nghe mà ngẫm nghĩ.
Lời cô ta nói, cũng đúng mấy phần, nhưng thế thì đã sao, thời gian vẫn còn dài, ta bây giờ cứ tìm kiếm đồng minh, nâng cao thực lực, cộng thêm mưu kế của ta, nhất định có thể thắng Viêm gia.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Diệp Bạch nghĩ xong, sắc mặt không chút thay đổi, nói.
"Ngươi đang khinh thường ta?"
Diệp Bạch bóp chặt tay, âm bản nguyên bỗng cảm thấy đau nhứt dữ dội, cô đưa tay lên, cầu xin.
"Ta, ý của ta không phải vậy."

Diệp Bạch nghe xong, dừng lại, cúi đầu xuống, nhìn người trước mặt mà hỏi.
"Vậy ý của ngươi là gì?"
Âm bản nguyên hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng đáp.
"Đám người Viêm gia đó, vô cùng đông đảo, đã vậy mỗi người còn cực kì mạnh, cộng thêm bí kỹ của bọn chúng, ngươi có chắc thắng được không a?"
Diệp Bạch nghe xong, lại bắt đầu suy nghĩ.
Quả thật, bí kỹ của bọn chúng vô cùng mạnh, tuy ta đã đánh qua mấy lần, nhưng vẫn chưa thể hiểu rõ cách khắc chế.
Bỗng lúc này, từ xa vang lên tiếng.
"Âm bản nguyên, ta đến đón ngươi đây!"
Diệp Bạch đưa mắt về nơi phát ra tiếng.
Có một tên đang cõng dương bản nguyên, phóng đến đây với tốc độ rất nhanh.
Phút chốc đã đến trước Diệp Bạch, tên đó dừng lại, Diệp Bạch đưa mắt nhìn một loạt.
Trước mặt, là một thiếu niên độ chừng mười chín, hai mươi tuổi, trên ngươi mặc y phục đỏ, trên y phục, có hoa văn hình, phượng hoàng màu vàng, hoa văn đặc trưng của Viêm gia, tóc đen, ngắn, lùn hơn Diệp Bạch một cái đầu.
Tên này có lẽ là, Viêm Từ Phong, phế vật của Viêm gia, không có linh căn, chỉ sử dụng được duy nhất một chiêu hạ cấp, nằm trong bí kỹ của Viêm gia, ở đại chiến vạn lưu, hắn đã đem chiêu này, luyện đến đỉnh phong, khiến ta cũng phải mấy phần cảnh giác.
Diệp Bạch nghĩ xong, lên tiếng hỏi.
"Ngươi là Viêm Từ Phong?"
Nghe xong lời này, Viêm Từ Phong lộ rõ vẻ khó hiểu, lên tiếng hỏi lại.
"Sao ngươi biết tên ta?"
Diệp Bạch nhìn lên trên, phía trên là một khoảng không, với vô số vũ trụ, hắn đưa tay lên, chậm rãi đáp.
"Không những biết tên, ta còn biết rất rõ về ngươi, phế vật của Viêm gia, chỉ sử dụng được mỗi đòn, xung kích."
Viêm Từ Phong nghe xong, lại càng bất ngờ hơn.
"Sao ngươi lại biết rõ về ta vậy a?"
Diệp Bạch lúc này mới nhìn lại, Viêm Từ Phong, cười đáp.
"Ta còn biết, nếu hôm nay ngươi không theo ta, ngươi sẽ chết."
Nói xong liền phóng đến tấn công.
Diệp Bạch vung nắm đấm, muốn thử trước uy lực của, Viêm Từ Phong, để biết hắn đã đến tầng nào, sau đó mới biết cách đối phó.
Viêm Từ Phong tạo thành nắm đấm, đưa về phía sau để lấy đà, sau đó đấm từ dưới lên, từ đầu của nắm đấm, phát ra một luồng sóng xung kích mạnh mẽ, khi nắm đấm sắp chạm đến, tay của Diệp Bạch, lại phát ra thêm một tầng xung kích.
Tay trái của Diệp Bạch bị đấm gãy, nhưng hắn sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
Với uy lực này, có lẽ hắn đã đạt đến tầng hai, hoặc tầng ba.

Đòn xung kích, một đòn xếp ở mức hạ cấp, trong bí kỹ của Viêm Gia, chia ra làm mười tầng tu luyện, có thể tạo ra sóng xung kích, cực mạnh từ nắm đấm, nhưng lại rất khó học và thành thạo, hơn hết còn có thể khiến cho, bản thân bị nội thương không nhẹ, vì thế mà được xếp ở mức hạ cấp.
Diệp Bạch đưa mắt, nhìn lại bàn tay đã nát vụn, nhuốm đầy máu, xong lại đưa mắt nhìn Viêm Từ Phong.
Nếu hắn ở tầng ba, nhiều nhất cũng chỉ tung được bốn đòn, nếu tính cả đòn lúc nãy, hắn chỉ có thể đánh được thêm, ba đòn, nếu hắn dùng một đòn toàn lực, thì chỉ đánh được thêm hai đòn.
Diệp Bạch nghĩ xong, lùi về sau mấy bước.
Nếu ta bị dính một đòn toàn lực, với thực lực hiện tại, chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc, nhưng nếu có tiểu bạch đỡ hộ, rồi nhân lúc đó tấn công, nhất định ta sẽ thắng.
Nghĩ rồi, Diệp Bạch nói nhỏ với tiểu bạch trên vai.
"Ngươi có thể đỡ nổi một đòn toàn lực, của tên đó không a?"
Tiểu bạch tính toán một lúc, rồi nhanh chóng đáp lại.
"Ta là quỷ, với một đòn toàn lực của hắn ta, nhiều nhất cũng chỉ khiến ta, mất đi một phần hồn phách."
Diệp Bạch nghe xong, cười đáp lại.
"Vậy ngươi giúp ta đỡ một đòn của hắn, nhân lúc đó ta sẽ đánh bại hắn."
"Được."
Tiểu bạch đáp lại.
Nhưng lúc này Diệp Bạch mới vào thế khó.
Chưa chắc gì, đòn tiếp theo, tên đó sẽ dùng toàn lực, nếu hắn một lúc đánh hai đòn thì sao a, ta chỉ có một cơ hội duy nhất.
Viêm Từ Phong, lúc này không đợi được nữa, trực tiếp phóng đến.
Diệp Bạch tập trung hết cỡ, từ trên người Viêm Từ Phong, phát ra một ít sóng xung kích.
Sóng xung kích đang tỏa ra, vậy tiếp theo hắn sẽ dùng đòn toàn lực.
Quả như Diệp Bạch đoán, từ trên nắm đấm của Viêm Từ Phong, phát ra sóng xung kích, vô cùng lớn, đến mức không gian xung quang cũng bị ảnh hưởng, mà bóp méo.

Đòn đánh sắp chạm đến Diệp Bạch, thì tiểu bạch nhảy ra, chặn lại, nắm đấm của Viêm Từ Thiếu, chạm vào tiểu bạch, phát ra một luồng sóng xung kích khổng lồ, lan ra khắp nơi.
Tuy đã bị tiểu bạch cản lại, nhưng dư chấn vẫn rất lớn.
Diệp Bạch không chần chừ, dồn hết linh lực vào tay phải, đấm một đòn vào bụng Viêm Từ Phong.
Nhưng khi sắp đến, thì liền giảm lực lại, để cho Viêm Từ Phong ngất đi, chứ không giết, Viêm Từ Phong bị đấm ngất xỉu, Diệp Bạch nhanh chóng, dùng tay giữ hắn lại, để hắn không bị rớt xuống một vũ trụ nào đó, bằng không đến lúc đó, phải tìm rất lâu.
Tên này ta giữ lại, sau này sẽ rất có ích, nghĩ đến cảnh hắn chống lại Viêm gia, đã thấy thú vị rồi hắc hắc.
Nhìn lại bàn tay vỡ vụn, Diệp Bạch lên tiếng nói.
"Âm bản nguyên."
Cô ta nghe xong, liền hiểu ý, gượng cười, đáp.
"Ta biết rồi, ngươi không cần nói."
Xong tiến đến chỗ Diệp Bạch, dùng linh lực trị thương cho hắn.
Diệp Bạch đưa mắt nhìn dương bản nguyên, lên tiếng hỏi.
"Còn ngươi, bây giờ muốn sao a?"
Dương bản nguyên, khuôn mặt khó coi.
Hừ, giờ ta chỉ có thể, đến Viêm gia, nói ra kế hoạch của tên Diệp Bạch, chỉ còn mỗi cách đó.
Bên này, Diệp Bạch cũng vừa nhìn dương bản nguyên, vừa nghĩ.
Với thực lực hiện tại của ta, ngăn tên dương bản nguyên là không thể, nhưng nếu để hắn đi, nhất định hắn sẽ nói hết mọi chuyện, với Viêm gia, đến lúc đó, đại chiến vạn lưu, rất có thể sẽ diễn ra sớm hơn, như vậy nhất định ta sẽ thua mất, giờ chỉ còn cách, liều một phen, đánh với hắn một trận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.