Vô Địch Ác Ma

Chương 32: Liên minh




Bốn tên đó, hấp tấp trở lại linh hải giới, nhanh chóng vào thành.
"Sao? Xử lí bọn linh tuyền giới xong chưa."
Kẻ ngồi trên ngai vàng, sắc mặt vẫn không chút thay đổi hỏi, bốn tên lúc này lao nhao.
"Lão nhị ngươi nói đi."
"Lão đại, ngươi lớn nhất, ngươi nói đi."
"Rầm."
Một tiếng đập lớn, khiến bọn chúng im lặng, vẻ mặt tức giận nói.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói."
Đến nước này, chỉ đành nói ra, tên lão đại tiến lên, quỳ xuống chấp tay, đem toàn bộ sự tình kể lại, vừa kể xong, kẻ trên ngai vàng, nhanh như cắt đứng dậy.
"Tiên đế? Hạ cấp vũ trụ như linh tuyền sao lại có tiên đế?"
"Điều này, chúng thần cũng không biết."

Ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xua tay ra hiệu, cho bọn chúng lui xuống, dù sao đám này cũng chẳng có tội gì.
Tiến đế, lần này e là, lành ít dữ nhiều, Vương Cảnh ta đành phải dùng, đến biện pháp cuối cùng rồi.
Vương Cảnh nghĩ xong, liền nói với người hầu.
"Mau cho gọi, Lâm quân sư cho ta."
Tên người hầu nghe xong, lập tức chạy đi, lát sau dẫn theo Lâm quân sư - Lâm Hàn đến, người này ấy vậy mà lại, còn rất trẻ, độ chừng chỉ mới hai mươi tuổi, mặc y phục trắng, trên tay cầm quạt, dáng đi hiên ngang, khí chất ngút trời.
"Vương đại nhân, ngài đây là có chuyện gì mà cần đến ta."
Vương Cảnh không nhanh, cũng không chậm, đem sự việc, tiên đế xuất hiện ở linh tuyền giới, kể ra.
"Ngươi xem, trẫm nên làm gì đây."
Lâm Hàn nghe xong, ngẩng người suy nghĩ một lúc, rồi phất quạt, che miệng, cười nói.
"Tiên đế thì đã sao, chúng ta chỉ cần liên minh với, linh huyền giới và, linh hàn giới, cùng hợp lực lại, làm theo chiến thuật của thần, đảm bảo có thể hạ được."
"Ái khanh, được ta nghe ngươi, nhưng sao mỗi lần, ngươi bàn chuyện với ta, lại toàn trưng ra cái bộ dáng đó vậy a?"
Vương Cảnh vẻ mặt bất mãn, tay chỉ về hướng Lâm Hàn mà nói, đáp lại Lâm Hàn chỉ cười trừ.
"Ta cái này, chỉ là đang cosplay, thôi mà."
"Thôi, ngươi muốn làm gì thì làm, nhanh chóng gửi lời liên minh, với hai giới kia đi."
Lâm Hàn nhanh chóng lui xuống.
Với trình độ kiến thức, lúc chưa xuyên không của ta, cộng thêm hệ thống giúp đỡ, tên tiên đế này, chẳng là gì hắc hắc.
Lâm Hàn vừa đi, vừa nghĩ thầm, rồi nhanh chóng trở về phủ, đến hoa viên, giấy bút đầy đủ, ngồi xuống, nhanh chóng viết thư.
Sau một lúc, Lâm Hàn đặt bút xuống, cầm hai tờ giấy trên tay, đi đến cổng không gian.

"Các ngươi, giao hai bức thư này cho ta, một ở linh huyền, một ở linh hàn."
Sau khi đưa cho đám sứ giả, Lâm Hàn trở về phủ, nằm thảnh thơi trên ghế.
"Hệ thống, ngươi nghĩ ta thắng được không."
Hắn vừa hỏi xong, một bảng hệ thống hiện lên.
[ Ting! Đã tính xong, xác suất thắng của kí chủ, là khoảng sáu mươi phần trăm.]
Lâm Hàn hài lòng, trước xác suất này, cơ hội thắng như vậy cũng cao rồi, Lâm Hàn ngồi nhớ lại quá khứ của bản thân.
Hắn là ,sinh viên, năm hai đại học, trong lúc trở về sau kì thi, hắn gặp một gã đang thất tình, chỉ vô ý cười một cái, lại bị gã đó xông đến giế,t chết.
Tỉnh dậy đã thấy bản thân, xuyên vào một tên hoàng tộc phế vật, với hệ thống trong tay, cùng với kiến thức kiếp trước, hắn bắt đầu thăng tiến, đến bây giờ, chỉ trong một năm, từ một tên phế vật, đã được tiến thăng thành quân sư.
Bên này, linh huyền giới, và linh hàn giới, cũng đã nhận được thư, đọc xong, phản ứng đều giống nhau, đều bất ngờ, cũng dễ hiểu, cao cấp vũ trụ, như linh huyền, vẫn chưa có tiên vương, huống gì tiên đế, ấy vậy mà, hạ cấp vũ trụ, như linh tuyền lại có tiên đế, nếu để lâu dài, e là rất nguy hiểm.
Vì vậy, hoàng đế của linh huyền giới, Mạc Tử Bắc, và hoàng đế của, linh hàn giới, Dạ Thiên Vương, đều nhanh chóng đồng ý, với lời liên minh này, linh huyền giới, cũng là giới đứng đầu của lưu huyền quốc, nói cách khác, linh huyền giới giống như một vị hoàng đế vậy.
Bên này, sau khi bọn chúng rời đi, Tử Yến đỡ Diệp Bạch dậy, cùng lúc, Khả Hân, Nhược Tuyết, cũng chạy tới, không khỏi kinh ngạc, khi không thấy đám người của linh hải giới, kinh ngạc hơn là, trước mặt họ, là một người mang cảnh giới tiên đế.
Thấy vẻ mặt của bọn họ, Tử Yến nhanh chóng nói.
"Đám người kia bị ta đuổi đi rồi."

Nghe được lời này, Khả Hân không khỏi vui mừng, nhanh chóng đi tới, nhưng bị Tử Yến đưa tay chặn lại.
"Ta đi đây."
Bên ngoài thì tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong Tử Yến vô cùng bối rối.
Đám người này, đều mạnh hơn ta, nếu không đi nhanh, đến lúc tấm phù này hết hiệu lực, thì phải làm gì a.
"Ân nhân, hay là người ở lại chỗ chúng ta, vài ngày rồi hẵng đi, để bọn ta trả ơn."
Tử Yến muốn nhanh chóng rời đi, nhưng rồi suy nghĩ lại.
Ta bây giờ là ân nhân của bọn hạ, chắc là họ không làm gì ta đâu nhỉ?
Nghĩ xong, Tử Yến nhanh chóng đáp lời.
"Được."
Khả Hân vui vẻ, dẫn họ đi, Tử Yến trên vai, cõng Diệp Bạch, đi theo sau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.