Vì tên công tử của Đào gia nói quá lắm Dương Tử đã cục súc mà xách cổ hắn lên và đe doạ. Khiến tên kia quê một cục, vừa thả hắn xuống cha mẹ của Hương Lan cũng đi ra. Tên công tử kia cũng chen lên trước mà giới thiệu:
- Thưa hai vị thúc bá ta là Đào Nha của Đào gia xin được đến để thăm hỏi gia đình!
Cha mẹ Hương Lan cũng mặc kệ hắn giới thiệu mà liền đi tới mà chào hỏi với Dương Tử. Cha của Hương Lan còn quỳ xuống mà nói:
- Cảm ơn vị thiếu hiệp đã cứu hai đứa chúng nó, nhận của tại hạ một lạy!
Thấy vậy Dương Tử cũng nhanh chóng đỡ cha của Hương Lan lên, vừa phủi bụi trên quần áo lão bá mà nói:
- Thúc cứ đứng lên đi. Ta hành hiệp trượng nghĩa nhiều thấy cảnh vậy giúp đỡ cũng là lẽ thường.
Dù hắn có nói là không cần đa lễ thì cha mẹ của Hương Lan vẫn cảm ơn hắn rất nhiều. Còn tên Đào Nha thì bị bơ một cục, cay cú hắn thầm nghĩ:
- Cha của Hương Lan rất mê tranh còn mẹ nàng thì lại mê đàn, ta phải tận dụng tên kia bẽ mặt lẫn cả tên Nam gia kia nữa.
Nghĩ một lúc hắn đã lên tiếng nói rằng:
- Bá phụ bá mẫu nay ta có mang chút lòng thành kính đến tặng hai người, xin hai người nhận lấy chút quà mọn này!
Hắn tiếp tục giới thiệu như đa cấp chào hàng:
- Đấy là một bức bình phong nổi tiếng được Trương Đại Sư của nhị vực vẽ ra cũng có thêm cả một quyển trục về một bài hát tăng ý cảnh trong Cầm Đạo.
Cha mẹ Hương Lan cũng trầm trồ đáp:
- Không tệ không tệ vậy ta cũng không khách khí!
Hai người đút chưa kịp ấm túi hắn đã quay sang cà khịa Nam Phương:
- Vậy không biết Nam công tử hôm nay có mang quà gì đến không vậy, mai cũng là mừng thọ của hại vị bá mẫu rồi tặng trước cũng tỏ chút thành ý nhỉ Nam huynh!
Nam Phương cũng cứng họng không đáp được, Dương Tử vẫn cay vụ hắn đang suy nghĩ mà bị tên này phá bĩnh. Dương Tử nghe vậy liền đáp thay Nam Phương:
- Có chứ Nam huynh đây sao có thể không nhớ, Nam Huynh đặc biệt nhờ ta đến mà!
Nói xong chưa được bao lâu tên Đào Nha lại mỉa mai:
- Tên quê mùa mà th ô tục như ngươi mà cũng dám nói vậy sao!
Hương Lan cũng hết chịu được mà đáp:
- Mong Đào công tử giữ lời nói thận trọng!
Hắn đâu biết rằng vì miếng ăn manh áo một võ đế như Dương đần cũng từng phải đi vẽ tranh để đem đấu giá. Nên lĩnh ngộ về mấy việc này Dương Tử mà không đứng đầu thì chẳng ai gọi là biết cả. Nói không quá nhiều Dương Tử lập tức thi triển ngay bút nghệ của mình. Thấy Dương Tử vẽ điêu luyện như vậy cũng không khác đang tát vào mặt tên Đào Nha là mấy. Sau một lúc Dương Tử cũng vẽ xong một bức tranh chứa ý cảnh. Được biết thì vẽ tranh cũng có thể đề thăng cảnh giới nhưng khó khăn vô cùng. Mà để vẽ ra tranh có ý cảnh thì cũng phải tu luyện rất lâu vì là mức thành thục để vẽ ra ý cảnh rất khó. Bị vả mặt cực mạnh tên Đào Nha lập tức mỉa mai rằng:
- Cũng chỉ là vài nét vẽ nguệch ngoạc có gì đáng tự hào. Sao mà so sánh với Trương Đại Sư được chứ.
Không để hắn gáy quá nhiều cha của Hương Lan đã vứt lại bức tranh hắn tặng mà chạy tới chỗ Dương Tử xin được học nghệ. Khiến tên Đào Nha quê chư ê kéo cả mét, không để sự vả mặt của Đào Nha dừng ở đấy. Dương Tử lập tức lấy cây đàn ra mà gẩy một bài. Một bài này khiến sen trong hồ cũng nở cá trong hồ cũng tụ tập lại. Khiến mọi người rất bất ngờ, đến Nhẫn Dạ cũn phải công nhận khi chính ông cũng không làm được như vậy. Chương trình vả mặt đã xong, Dương Tử cũng được cha mẹ Hương Lan mời vào nhà ngồi mà chiêu đãi sơn hào hải vị. Nhưng hắn đã từ chối khéo khiến mặt mấy người buồn hẳn đi. Hắn cũng vui vẻ quay lại đáp:
- Hôm nay Dương mỗ đã làm phiền các vị rồi tại hạ xin cáo lui. Còn về phần Nam công tử ta sẽ đến vào sáng mai mong công tử lượng thứ.
Nghe hắn nói vậy Nam Phương cũng đáp ngay:
- Được Dương huynh để ý là phúc phận chứ sao lại cần ta nói câu lượng thứ chứ.
Nghe vậy hắn cũng vui vẻ mà bay đi, đi cũng khá xa hắn liền gọi Hữu Nha ra. Hữu Nha liền báo cáo:
- Bẩm chủ thượng phía tây thật sự có một cục thịt ta đã nhét nguyên một lọ Đoạn Hồn Tán vào rồi xin chủ thượng yên tâm!
Dương Tử cũng đáp:
- Ừm được rồi, Mà người đi điều tra về Đào gia cho ta!
Hữu Nha cung kính đáp:
- Tuân lệnh chủ thượng!
Còn Dương Tử đi sắp xếp một vài thứ để khi bọn chúng dùng cấm thuật sẽ có một màn bắn pháo hoa rất lớn xảy ra. Làm xong chút chuyện cuối hắn cũng về nhà mà phụ hai cô vợ bán thuốc. Gần đây người trong Kim Thương Quốc lại nhiễm một bệnh gì đấy khiến người của bệnh nhân trồi lên vẩy máu. Dương Tử vừa về tới nhà thì thấy rất nhiều người đứng mà ném vào quán thuốc và kêu rằng do hai cô vợ của hắn người bệnh mới bị nặng hơn. Cầm kì thi hoạ chưa đủ Dương đần cũng tinh thông y thuật đến mức thượng thừa. Chạy ù vào nhà pha thuốc mà đút vào mồm đứa bé cho nó uống. Chỉ một lúc sau người đứa bé đã hết nóng nó cũng đã tỉnh lại và vẩy máu cũng đang lặn dần. Bấy giờ Dương Tử mới nói lớn:
- Ta đã chưa được bệnh chứng tỏ đạo quán của ta không có vấn đề từ giờ mọi người có thể yên tâm!
Tên chủ tiệm thuốc đối diện bực tức đi vào nhà.