Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 390: Lão giả kỳ quái






Tần Vấn Thiên trở lại nơi băng tuyết đầy trời kia, tay cầm Xích Ma Kích không ngừng vung ra. Có lúc chỉ có một động tác nhưng hắn lại liên tục tập luyện mấy trăm lần thậm chí là ngàn lần, không ngừng điều chỉnh, không ngừng tiến bộ.

Tiểu Hỗn Đản vẫn nằm đó nhìn hắn, Thanh Nhi cũng im lặng đứng trên đỉnh núi tuyết. Tuy cô không trải qua trận chiến ấy, mãi đến sau đó cô mới tìm thấy Tần Vấn Thiên nhưng cô mơ hồ cảm giác được Tần Vấn Thiên hẳn là đã trải qua chuyện gì đó.

Yêu hận trong lòng hắn đều sẽ hóa thành hành động, trở thành chấp niệm của hắn, khiến hắn dùng hết mọi biện pháp để nâng cao chính mình.

Tần Vấn Thiên chính là người như vậy. Trên thế giới này, ngoại trừ hai người Tần Xuyên cùng Tần Dao thường xuyên ở bên cạnh Tần Vấn Thiên nhất trong khoảng thời gian trước mười sáu tuổi không thể tu hành, vậy thì người ở bên cạnh hắn lâu nhất từ khi hắn tu hành đến nay không ai khác chính là Thanh Nhi. Mặc dù Thanh Nhi ít khi xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của Tần Vấn Thiên nhưng thật ra thì cô biết hết tất cả nhất cử nhất động của hắn.

Có rất nhiều chuyện Thanh Nhi cũng không hiểu lắm bởi vì không có ai dạy cho cô cả thế nhưng cô lại hiểu rất rõ Tần Vấn Thiên, biết rõ thói quen của hắn, hiểu rõ chấp niệm của hắn.

Cô cúi đầu nhìn Thiên Tượng quả trong tay, trong đôi mắt xinh đẹp như nước hồ thu của cô thoáng hiện lên gợn sóng, trong lòng lại như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua. Cô hiếm khi có cảm giác này nhưng ngay lúc này nó lại xuất hiện, tựa như những chuyện cô làm đều đáng giá.

Trải qua quá trình dày công tôi luyện, kích pháp của Tần Vấn Thiên không ngừng hoàn thiện, uy lực ngày càng mạnh. Nếu có người chiến đấu với hắn thì sẽ thấy được một kích hắn đâm ra thậm chí có thể khiến người khác sinh ra ảo ảnh.

Mấy ngày sau, cuối cùng Tần Vấn Thiên cũng ngừng tu luyện kích pháp, hắn ngồi trên mặt đất phủ đầy tuyết lấy Thiên Tượng Quả màu đỏ kia ra. Quả Thiên Tượng này có thể khiến tim đập không ngừng, thậm chí dường như nó có thể giúp hắn dễ dàng cảm giác được sự chuyển động của mỗi bộ phận trong thân thể hơn. Lực lượng ý chí ẩn chứa trong nó cứ như là tâm chi ý chí.

- Nếu có thể vận dụng loại lực lượng này vào trong Tru Tâm Cổ Chung thì uy lực sát phạt của Tru Tâm Cổ Chung hẳn là sẽ càng thêm đáng sợ.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng ngay sau đó bèn nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ngộ.

Trong hoàng lăng, hóa thân Đế Thiên cũng đang tu hành cảm ngộ. Hai thân thể đồng thời tu hành cảm ngộ giúp Tần Vấn Thiên tiến bộ mỗi ngày, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đêm, đầy trời tuyết rơi trắng xóa tựa như không bao giờ ngừng, lúc này trên không trung lại có luồng ánh sáng chói mắt phủ xuống một thân ảnh mặc áo trắng đang lặng yên nằm trong tuyết. Hóa ra ánh sáng này là do bốn ngôi sao Võ Mệnh đang bắn ra bốn luồng sáng rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, lực lượng của các ngôi sao không ngừng chảy vào thân thể hắn, Võ Mệnh Thiên Cương trong Nguyên Phủ dần dần ngưng tụ.

Đến ban ngày hắn lại ngồi dậy tu hành. Không biết qua bao nhiêu ngày đêm, hắn đều trải qua như vậy, dường như không bao giờ biết mệt mỏi.


Ở một nơi cách khá xa Tần Vấn Thiên có mấy thân ảnh lao đi trong hư không tựa hồ đang gấp rút lên đường. Người dẫn đầu là một vị lão nhân khoảng chừng năm mươi tuổi nhìn hết sức bình thường, trên người hắn không hề toát ra chút hơi thở nào nhưng đôi mắt lại vô cùng có thần, mái tóc trắng như tuyết khiến hắn càng hòa hợp với mảng băng sơn tuyết địa này.

- Nơi này vậy mà lại có một thằng nhóc đang tu hành.

Lão nhân lẩm bẩm nói, ánh mắt của hắn tựa như có thể xuyên thấu không gian thấy được Tần Vấn Thiên đang ngồi trên mặt đất phủ tuyết tu hành.

Lão giả tùy ý cười một tiếng rồi tiếp tục bay đi nhưng chỉ chốc lát sau hắn lại dừng bước, trong mắt lộ ra mấy phần hứng thú.

- Thú vị, cảnh thứ hai của ý chí võ đạo đã tiến vào hóa cảnh trong khi tu vi chỉ là Thiên Cương tầng ba.

Lão giả vừa liếc mắt đã nhìn thấu Tần Vấn Thiên, tuy hắn đang theo dõi Tần Vấn Thiên nhưng Tần Vấn Thiên lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

- Nhìn qua thì tuổi chừng hai mươi lăm nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới này cũng coi như là vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa ý chí võ đạo còn lợi hại như vậy, còn mạnh hơn so với đám người do mấy tên gia hỏa không ra hồn kia chọn nhiều.

Lão giả khẽ lắc đầu nói, giọng điệu mang theo chút phiền muộn sau đó tiếp tục gấp rút lên đường.

Thân ảnh của lão giả giống như một trận gió mang theo người bên cạnh từ chỗ không xa Tần Vấn Thiên lao vụt qua.

Ngay lúc này, Tần Vấn Thiên đang tu hành đột nhiên khẽ nhíu mày, thân thể ngừng lại, tay cầm Xích Ma Kích đưa mắt nhìn về phương hướng lão giả đang ở lạnh lùng nói:

- Người nào đang dòm ngó?

- Hửm?

Thân thể lão giả chợt ngừng lại, ánh mắt xuyên thấu hư không, trên mặt hiện lên nụ cười:

- Thú vị, tiểu gia hỏa chỉ có tu vi Thiên Cương tầng ba lại có thể phát hiện ra ta.

Chân vừa giẫm xuống, thân ảnh lão giả lập tức xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, nhìn hắn đầy hứng thú.

Thần sắc Tần Vấn Thiên lập tức biến đổi, đã có lần giáo huấn trước nên lúc này hắn trở nên cực kỳ cảnh giác.

Thế nhưng hắn vừa đảo mắt nhìn, nội tâm lập tức kinh hãi, vậy mà hắn lại nhìn không ra tu vi của lão giả này.

Nhìn kỹ lại thì thấy lão giả kia rất bình thường, bên người có hai đồng tử đi theo, thực lực của cả hai đều rất mạnh.

Loại cường giả cấp bậc này hắn căn bản không cách nào chống lại được, hy vọng không phải là người thuộc về thế lực của sáu đại thiên kiêu.

Trong tay Tần Vấn Thiên đã xuất hiện một quyển trục.

- Tên gia hỏa nhà người thật cảnh giác, sợ ta ăn thịt ngươi sao?

Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên cười nói, dù vậy nhưng Tần Vấn Thiên vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Tiểu Hỗn Đản đã lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn, Thanh Nhi cũng nhanh chóng đến gần nơi này.

Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi:

- Vãn bối có kẻ thù đuổi giết nên không thể không cảnh giác, tiền bối là người phương nào?

- Ha ha, tiểu tử thật thú vị! Nếu ta là kẻ thù của ngươi thì ngươi còn cơ hội sử dụng quyển trục không gian sao?

Lão giả cười đầy ý vị ngay sau đó chỉ thấy bàn tay hắn vỗ một trảo vào hư không, chớp mắt thân thể Tần Vấn Thiên lập tức bị đóng băng, cả người không cách nào nhúc nhích, trực tiếp bị cầm cố.

- Thả hắn ra!


Thanh Nhi tiến lên phía trước, ánh mắt linh động nhìn chằn chằm vào lão giả lạnh lùng nói, trên người tràn ra ý lạnh mãnh liệt.

- Khốn... kiếp!

Thân ảnh Tiểu Hỗn Đản lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện trước người Tần Vấn Thiên. Nó nhìn chằm chằm lão giả, lộ ra vẻ hung ác nhưng dáng vẻ này phối hợp với thanh âm ngây ngô trẻ con kia quả thực có chút không hợp.

Về phần Tần Vấn Thiên thì lại chấn động không thôi, thực lực của người này quá mạnh mẽ! Đúng như lão giả nói, nếu hắn là người của sáu đại thế lực kia thì với thực lực này thì vừa ra tay đã giết hắn trong nháy mắt rồi rồi, hắn căn bản không có cơ hội sử dụng quyển trục không gian.

- Ngươi mắng lão phu là khốn kiếp?

Lão giả trợn mắt nhìn Tiểu Hỗn Đản, lộ ra nét mặt tàn bạo:

- Bao nhiêu năm qua không ai dám mắng lão phu, không ngờ hôm nay lại bị một tiểu yêu mắng. Các ngươi chắn trước mặt ta, không sợ ta giết luôn các ngươi sao?

- Thả hắn ra!

Thanh Nhi vẫn lạnh lùng nói tựa như không biết đến chuyện lão giả này cực kỳ mạnh mẽ vậy.

Lão giả cẩn thận đánh giá Thanh Nhi rồi thấp giọng cười nói:

- Thật thú vị! Nữ oa nhi nhà ngươi vừa xinh đẹp còn am hiểu lực lượng không gian, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể cũng mạnh mẽ, có muốn làm đệ tử của lão phu không?

- Ngươi không xứng!

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Lão giả nghe vậy thì nhìn về phía hắn, cười hì hì hỏi:

- Ta không xứng? Sao lại không xứng?

- Làm tiền bối mà không có bộ dạng tiền bối, lại đi ức hiếp hậu bối thì có tư cách gì làm sư tôn của người khác.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Hắn thấy thật phiền, tu hành ở chỗ này lại đột nhiên gặp phải một lão đầu, hơn nữa còn là một lão đầu có thực lực cường đại đến biến thái.

Lão giả cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi không biết thế giới này lấy thực lực vi tôn sao? Có thực lực là đủ rồi.

- Muốn bái sư hoặc thu đồ đệ không chỉ nhìn thực lực và thiên phú mà còn phải nhìn phẩm tính. Nếu người làm sư phụ có lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen thì sao có thể bằng lòng nhìn đệ tử vượt qua mình được chứ. Còn nếu người làm đệ tử lại không nhớ ân huệ của sư tôn mà chỉ nhớ sư tôn trách móc thì há không oán hận trong lòng, sư đồ bất hòa cũng chỉ là chuyện sớm muộn, vậy thì cần gì phải bái sư chứ.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói:

- Ta là hậu sinh vãn bối ở chỗ này an tĩnh tu hành, có chỗ nào đắc tội tiền bối thì cứ nói ra, tội gì phải vũ nhục như vậy? Chỉ vì thực lực của người mạnh hơn bọn ta sao?

- Tên gia hỏa nhà ngươi miệng lưỡi thật sắc bén, muốn khích bác ta để ta thả ngươi ra chứ gì?

Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên cười nói. Tần Vấn Thiên nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, lão giả này lại không mắc lừa.

- Được rồi, lão phu sẽ thả ngươi ra.

Nhưng lúc này lão giả lại nói, bàn tay vung lên nhất thời áp bách trên người Tần Vấn Thiên biến mất, Tiểu Hỗn Đản và Thanh Nhi lui về bên cạnh Tần Vấn Thiên vẫn tiếp tục cảnh giác nhìn lão giả.

Tính cách của lão già này thật cổ quái, biết rõ Tần Vấn Thiên khích bác hắn nhưng hắn lại vẫn thả người ra.


Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên, cười khanh khách nói:

- Ngươi có thể khiến cho một nữ tử tuyệt sắc hết lòng vì ngươi như vậy thì chắc hẳn phẩm tính cũng không kém, lão phu cho ngươi một cơ hội bái nhập vào môn hạ của ta, thế nào hả?

Ánh mắt chợt lóe Tần Vấn Thiên, hắn hỏi:

- Nếu ta cự tuyệt thì tiền bối sẽ làm khó dễ vãn bối sao?

- Không đâu, lúc đó ta sẽ không nói câu nào mà lập tức rời đi ngay. Nhưng ngươi phải biết cơ hội thế này bao nhiêu người cầu cũng cầu không được đâu.

Lão giả híp mắt nói, tuy có mấy phần khí chất tiên phong đạo cốt nhưng nhìn kỹ thì lại giống như lão ngoan đồng vậy.

- Không bái!

Lão giả vừa dứt lời, Tần Vấn Thiên liền dứt khoát phun ra hai chữ khiến lão giả lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Hắn nhìn Tần Vấn Thiên, nụ cười trên môi biến mất, sắc mặt dần trầm xuống. Thật sự là mất thể diện, hắn muốn thu người ta làm đệ tử nhưng thế mà lại bị cự tuyệt! Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của hắn biết để ở đâu đây.

Lão giả há miệng định nói gì nhưng lại không lên tiếng, hắn mới vừa rồi cũng đã nói nếu như Tần Vấn Thiên cự tuyệt thì hắn sẽ không nói câu nào lập tức rời đi ngay.

Lão giả xoay người thật sự rời đi nhưng đi không được bao xa thì hắn đột nhiên ngừng lại, một đồng tử đi theo sau lưng hắn bỗng xoay người nhìn về phía Tần Vấn Thiên hỏi:

- Lão phu muốn biết nguyên nhân là gì?

Tuy lời này là do đồng tử kia nói ra nhưng Tần Vấn Thiên biết đây là đang thay mặt lão giả nói chuyện. Lão giả kia cũng thật sĩ diện, đồng ý không nói là thật sự không nói lời nào nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi, vì vậy đành truyền âm cho đồng tử bên cạnh để hắn hỏi thay.

Tần Vấn Thiên hờ hững đáp:

- Không có nguyên nhân nào cả, ta không muốn bái sư, chỉ muốn tự mình tu hành, trưởng thành từ trong lịch luyện.

Lão giả cảm thấy thật phiền muộn, tiếp tục mượn đồng tử nói chuyện:

- Đây mà cũng coi là nguyên nhân sao? Cơ hội thế này bao nhiêu người cầu cũng không được đấy.

- Tiền bối thật sự chỉ biết nghĩ cho mình. Ngay cả thân phận của ngài vãn bối cũng không biết, chỉ vì ngài có thực lực cường đại liền bái ngài làm thầy, đi theo ngài sao?

Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói tiếp:

- Nếu đúng như vậy thì tiền bối không khỏi quá coi thường người trong thiên hạ. Cho dù thực lực của tiền bối rất mạnh nhưng vãn bối tu hành không tới mười năm cũng đã đạt được cảnh giới tu vi như hiện tại, cả bốn loại ý chí võ đạo đều tiến vào hóa cảnh của cảnh thứ hai, không dám nói trác tuyệt nhưng cũng không tự coi nhẹ mình, nếu tu hành đến tuổi của tiền bối há lại chỉ có tu vi như tiền bối.

- Cuồng vọng!

Lần này là chính bản thân lão giả nói ra, hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, sau khi lời vừa dứt thì phất tay áo, liền rời đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.