Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 255: Thoát thân






- Khá lắm, khinh công rất tốt!

Hắn cười ha hả rồi nói một tiếng, thân thể đột nhiên tăng nhanh, hóa thành một mảnh bóng mờ phập phù, giống như đã biến thành cái bóng của Sở Ly, mặc cho Sở Ly biến ảo thân pháp ra sao thì đều bị hắn theo sát sau lưng.

- Ầm ầm ầm ầm ầm...

Tiếng vang trầm liên miên không dứt vang lên ở giữa hai người.

Quyền kình và chưởng lực chạm vào nhau, như một mảnh sóng dữ mãnh liệt.

Cỏ cây chung quanh bị cuốn lên, bùn cát bay lên theo, dần dần không thấy còn thân thể của hai người nữa, bọn họ như đã đưa thân vào trung tâm của vòng xoáy, chung quanh là gió lớn gào thét, vị trí của hai người lại bình tĩnh dị thường.

Đám người xem cuộc chiến chung quanh trợn mắt lên, bị lực lượng vô hình không ngừng đẩy lùi về sau.

Trong mắt bọn họ, Trần Không chính là cao thủ đỉnh cao nhất trong đương đại, khinh công tuyệt đỉnh, tu vi thâm hậu cực điểm. Nhưng bây giờ lại đánh tới mức ngang tay với một người trẻ tuổi.

Trần Không thở dài nói:

- Tiểu tử, một thân tu vi của ngươi làm sao mà có được vậy?

Chưởng kình của hắn phập phù khó lường, từ các phương hướng khác nhau đánh tới, giống như tự mình biến chuyển hướng, khó lòng đề phòng.

Sở Ly dựa vào Đại Viên Kính Trí, có thể nhìn thấy rõ chưởng kình của hắn, cho nên mới có thể đề phòng được, đổi lại là một người khác thì chỉ có thể dựa vào cảm ứng để đối phó. Hơn nữa Trần Không ra tay rất nhanh, thân pháp rất nhanh, rất khó để chống đỡ được.

Sở Ly mỉm cười:

- Chỉ là kỳ ngộ mà thôi, chẳng có gì lạ, chỉ là tu vi tiền bối thâm hậu, có lẽ không phải là hạng người vô danh!

- Lão phu Trần Không.

Trần Không nhẹ nhàng ra chưởng, thân pháp cũng phập phù, theo sát ở phía sau Sở Ly, tìm kiếm kẽ hở của Sở Ly, chỉ chờ Sở Ly hơi chút vô ý thì sẽ tìm cách mà vào, phá giải cục diện hòa.


- Trần Không...

Sở Ly lắc đầu.

Đúng là hắn chưa từng nghe nói qua cái tên này, xem ra là cao thủ lánh đời.

Trong chốn võ lâm có hơn một trăm vị cao thủ Thiên Ngoại thiên, nhưng đều nấp trong chỗ tối, không hiện ra hậu thế có không ít. Những người này mai danh ẩn tích đều có mục đích riêng, có người giấu ở Vương phủ, có người giấu ở phủ Quốc Công, thậm chí có người ẩn giấu ở môn phái.

Như Đại Lôi Âm tự vậy, không biết có bao nhiêu cao thủ lánh đời.

Trần Không cười ha hả:

- Ngươi chưa từng nghe tới cũng là chuyện đương nhiên, lão phu rất ít khi ở Thần Đô!

- Các ngươi cướp đoạt con nhà quan viên. Rốt cuộc làm muốn như thế nào?

Sở Ly hừ lạnh nói.

Hắn vẫn đang suy đoán, cướp đoạt con của đám quan viên, dù thế nào cũng sẽ không phải là muốn thu làm đệ tử? Cho nên sẽ có mục đích khác.

Khuôn mặt tuấn dật của Trần Không hiện lên nụ cười, nói:

- Chúng ta không có ác ý!

Sở Ly đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, lắc lắc đầu nói:

- Quỷ kế đa đoan. Quả thực không phải là chính đạo, chúng ta cũng chỉ như nhau, cáo từ!

Hắn thầm than lợi hại, quả nhiên người già thành tinh, đây là một màn kịch do Thành vương diễn.

Trước hết để cho đám thủ hạ này cướp con của đám quan viên. Sau đó Thành vương lại ra tay đoạt lại, lập công lao ngập trời, để cho những đại thần cảm kích ân đức.

Thế nhưng hắn lại không hề nghĩ rằng, nửa đường bị An vương chết tiệt hái trái cây.

Thành vương nhọc lòng bố cục như vậy, sắp thu lưới tới nơi, thế nhưng trong chớp mắt lại dã tràng xe cát. Hắn há có thể không nổi trận lôi đình, không trả thù lại hay sao?

Hắn âm thầm đề phòng Thành vương này, càng là người sử dụng thủ đoạn như vậy thì lại không thể coi thường.

Có lẽ đám người Trịnh Lập Đức đã chạy xa, Trần Không không đuổi kịp, mình cũng không cần dây dưa nữa.

Thân pháp của Trần Không cực cao, tu vi so với mình càng sâu hơn nhiều. Mình muốn thu thập hắn sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ, bên cạnh hắn còn có mấy vị cao thủ Thiên Ngoại thiên nhìn chằm chằm vào mình nữa.

Huống chi, Trần Không có tu vi như vậy, tất sẽ có đòn sát thủ, không hẳn mình đã giết được người ta. Ngược lại còn sẽ bị người ta giết chết, cho nên mọi người đều nhường một bước thì hơn, tu vi đến trình độ này, không có đại thù sinh tử thì cũng không cần thiết phải liều mạng. Thường thường sẽ là lưỡng bại câu thương.

Trần Không cười ha hả, nói:

- Tiểu tử muốn đi sao, nào có dễ dàng như thế chứ?

Sở Ly đột nhiên lướt người đi, trong nháy mắt đã thoát khỏi Trần Không dây dưa, bước lên trên ngọn cây của một gốc cây thông, nhẹ nhàng rời đi.

- Đừng chạy!

Trần Không theo sát phía sau, các cao thủ Thiên Ngoại thiên còn lại chỉ có thể giương mắt nhìn. Trong chớp mắt, hai người đã biến mất.

Linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt rót vào, chuyển hóa thành nội lực tinh khiết tới cực điểm, thân thể càng lúc càng nhanh, Trần Không đuổi một trận, phát hiện ra không thể thu hẹp cự ly với Sở Ly. Nếu cứ tiếp tục như thế, đến Thần Đô cũng không đuổi kịp.

Hắn lắc đầu một cái:

- Tiểu tử, sau này chúng ta còn gặp lại!


Sở Ly vung vung tay về phía sau, biến mất không còn tung tích.

Chạy ra một dặm đường, hắn phun ra một ngụm máu tụ, tu vi của Trần Không hơn mình một bậc, nếu đánh tiếp nữa, quả thực sẽ phải dùng tuyệt chiêu.



Hắn đi tới trong phủ, trực tiếp tìm Trịnh Lập Đức tới.

Chín người bọn họ đang ngây ngốc ở trong một tòa đình viện, sắc mặt nặng nề.

Nhìn thấy Sở Ly xuất hiện, Trịnh Lập Đức nói:

- Đại tổng quản, không có bị thương chứ?

Sở Ly nói:

- Một chút thương thế nhỏ, không quá đáng lo, tên kia là Trần Không, mọi người đã nghe nói qua chưa?

- Trần Không...

Mọi người cau mày trầm ngâm.

Ứng Vô Cầu nói:

- Đại tổng quản, dường như ta đã nghe nói qua, sáu mươi năm trước, Trần Không là thanh niên thiên tài rất nổi tiếng, giống như Đại tổng quản vậy, khinh công tuyệt thế, chưởng pháp kỳ dị, nhưng sau đó lại không còn tin tức về hắn nữa. Tất cả đều cho rằng hắn đã chết đi, không nghĩ tới lại xuất hiện!

Sở Ly nói:

- Là cao thủ của phái nào?

Ứng Vô Cầu lắc đầu một cái:

- Lai lịch của hắn rất thần bí, có người nói là môn phái lánh đời, không ai biết.

Sở Ly đăm chiêu.

Hắn móc ra một cái bình ngọc ở trong lòng, đổ ra hai viên Kỳ Nguyên đan rồi đưa cho Trịnh Lập Đức:

- Cho bọn họ ăn vào đi!

- Kỳ Nguyên đan?

Trịnh Lập Đức vội hỏi.

Sở Ly nói:

- Bọn họ bị thương quá nặng, chỉ có Kỳ Nguyên đan mới có thể cứu được một mạng, chưởng lực của Trần Không này quá mạnh, sau này khi mọi người đi ra ngoài cần cẩn trọng một chút, gặp phải tên này, có chạy cũng vô dụng, lập tức gọi người hỗ trợ!

Bọn họ chậm rãi gật đầu.

Hai đồng bạn bị thương làm cho trong lòng bọn họ nặng nề, Trần Không chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, không ngờ lại trực tiếp đập tan lục phủ ngũ tạng của bọn họ. Chưởng lực quỷ dị đáng sợ như vậy, bọn họ tuyệt không ngăn được.

Nếu không phải là cao thủ Thiên Ngoại thiên có sức sống mạnh mẽ thì lúc này bọn họ đã khí tuyệt, thân thể cứng ngắc rồi.

Tuy rằng bọn họ đại thắng, nhưng cũng không có chút cảm giác cao hứng nào cả.

- Đại tổng quản, ta thấy Kỳ Nguyên đan của Đại tổng quản cũng không nhiều.

Trịnh Lập Đức nói.

Sở Ly cười nói:


- Còn sót lại hai viên, một viên cho ta, một viên cho tiểu thư, vì lẽ đó mọi người phải cẩn thận, đừng tiếp tục bỏ mạng, chỉ còn đúng viên Kỳ Nguyên đan của ta mà thôi!

- Đại tổng quản yên tâm!

Chúng nhân cười nói.

Kỳ Nguyên đan quý giá thế nào bọn họ đều hiểu, một viên một mạng, Sở Ly một lần lấy ra hai viên, có thể nói là cực kỳ hùng hồn, đổi lại là Vương gia thì sẽ không hùng hồn như thế. Chết thì chết, hắn lại vơ vét cao thủ là được.

Sở Ly nói:

- Quả nhiên không có ý tốt, dám vuốt râu hùm của Vương phủ chúng ta, không phải nhân vật bình thường. Trần Không này quả thật có tư cách, mọi người đều phải mang theo tên báo hiệu, một khi đụng phải hắn thì lập tức bắn tên, ta sẽ chạy tới tiếp viện!

- Vâng!

Mọi người trầm giọng nói.

Bọn họ đối đầu Trần Không chỉ có thể chịu đòn, khinh công không được, tu vi không đủ.

Nhưng Đại tổng quản có khinh công tuyệt đỉnh, tu vi thâm hậu, lại có thể đỡ được Trần Không, nếu bọn họ gặp phải Trần Không, chỉ có thể dựa vào hắn cứu viện mà thôi.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Lần này chúng ta đã diệt ba vị cao thủ Thiên Ngoại thiên của bọn hắn, cũng coi như đã xả được cơn giận, mặc kệ thế nào, xem như là kiếm lời, dương uy phong của Vương phủ chúng ta. Mọi người đừng cúi đầu ủ rũ nữa!

- Đại tổng quản, thực lực của Vương phủ chúng ta còn chưa đủ.

Trịnh Lập Đức lắc đầu than thở:

- Thiếu cao thủ hàng đầu như Trần Không.

Có người cười nói:

- Không phải chúng ta có Đại tổng quản sao?

Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:

- Đại tổng quản quyền cao chức trọng, sao có thể để Đại tổng quản tự mình động thủ được chứ?

Sở Ly nói:

- Ta có quyền cao chức trọng thì cũng là người của Vương phủ chúng ta, sẽ không bàng quan đứng nhìn!

- Đa tạ Đại tổng quản!

Trịnh Lập Đức ôm quyền nói.

Sở Ly vung vung tay:

- Thưởng thì sau đó sẽ đưa tới, mọi người cực khổ rồi, đi đi.

Hắn xoay người rời khỏi đình viện, trở lại thư phòng của An vương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.