Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 235: Ý niệm phục thù






Tần Vấn Thiên dựa vào cảm giác lực mạnh mẽ tránh được không ít cạm bẫy, nhưng còn cần ứng phó trong hư không lôi hỏa rơi xuống. Ôm thân thể mềm mại của Bạch Lộc Di trong tay, hắn vẫn cảm thấy tay chân rối loạn, thậm chí sau lưng thừa nhận một đòn, ói ra một ngụm máu tươi, nếu không phải có Yêu Thần Biến hộ thể, chỉ sợ một đòn này đã phải bị thương nặng.

- Thả ta xuống, ta không sao đâu.

Bạch Lộc Di khẽ hô một tiếng, đặt chân trên mặt đất, đôi mắt đẹp của nàng nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi không sao chứ?

- Không có việc gì, ngươi giúp ta hộ pháp, ta đến phá trận.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, sau đó thần nguyên trong cơ thể rít gào lên, chỉ thấy hắn nâng tay là trăm ngàn chưởng ấn thổi quét ra, đồng thời chân đạp đại địa, Thần Văn điên cuồng diễn hóa đan xen mà xuất hiện, hư ảnh đại bằng lóng lánh hào quang lấp lánh.

Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên khắc Thần Văn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không, tinh hồn trên người cũng phóng thích ra, trong tay nắm một thần binh.

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên rất nghiêm trọng, hắn biết sức mạnh hủy diệt trong này. Thần Văn bình thường căn bản không chịu nổi, hắn cần Thần Văn cấp ba khắc chế lợi hại, mới có thể thay hắn ngăn trở công kích.

Không bao lâu, lấy Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di làm trung tâm, một hư ảnh đại bằng khổng lồ lóng lánh xuất hiện, chỉ thấy Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi, đột nhiên nhắm mắt lại, đại bằng có thể chống lại công kích trong hư không hạ xuống, như vậy mà nói, hắn có thể an tâm phá trận.

Ánh nến trong cơ thể an tĩnh thiêu đốt, tâm thức Tần Vấn Thiên cảm giác tất cả xung quanh, giống như muốn trận pháp này nhìn thấu, từng cái hoa văn đan xen phức tạp kia khiến Tần Vấn Thiên cực kỳ rung động.

- Bách văn liên hoàn.

Trái tim Tần Vấn Thiên nhảy lên thình thịch, quả nhiên, trong sách cổ có nói, đạo Thần Văn muốn tăng uy lực lên một cấp, độ khó không thua gì gấp trăm lần, chênh lệch giống như từ Nguyên Phủ bước vào Thiên Cương, độ khó kinh người, trận đạo bởi Thần Văn mà xuất hiện, tự nhiên giống nhau.

Tần Vấn Thiên cảm giác được, trận pháp cấp bốn này, trong đó có lượng lớn Thần Văn cấp ba, từng vòng đan xen vào nhau, coi như mấy trăm Thần Văn cấp ba liên hoàn mà sinh, cuối cùng thành tựu được trận pháp mạnh mẽ này.

- Ta nếu muốn phá giải, cần mấy trăm Thần Văn liên hoàn này cởi bỏ toàn bộ, vốn dĩ không có khả năng làm được, muốn phá trận, chỉ sợ chỉ có thể là giải trước một ít Thần Văn, từ trong trận mở ra một lỗ thủng đi ra ngoài.


Tần Vấn Thiên nghĩ trong lòng, Phong Cốc đại sư không phải cũng có ý như vậy sao, chỉ cần phá trận mà ra là được, không cần trận pháp phá hư toàn bộ.

- Thần Văn có mạnh yếu, nơi Thần Văn mỏng yếu, đó là chỗ hổng.

Tần Vấn Thiên cẩn thận tìm tòi, trầm lòng, khi tâm thức tràn ngập, trong mơ hồ, hắn cảm nhận được rất nhiều người trong trận pháp. Lý gia tam lão liên hợp phá trận, ba người động tác thành thạo vô cùng, hơn nữa phối hợp cực kỳ tinh diệu, khiến Tần Vấn Thiên thầm than chỉ sợ phá trận mà ra trước hết sẽ là ba người này.

Ngoài ra, Cổ Hưu cũng xuất hiện, ba Khôi Lỗi thủ hộ lão, hơn nữa vị trí của lão, thế mà cách vị trí lúc trước Bạch Lộc Di bị công kích rất gần, lão hoàn toàn có năng lực giúp đỡ, nhưng một mình một người suy nghĩ trận pháp phá trận, không bận tâm tới người khác.

- Hay cho một Cổ Hưu đại sư.

Trong vẻ mặt Tần Vấn Thiên hiện lên một sự lạnh lẽo, Cổ Hưu này xem ra là người quá trọng danh lợi, muốn tranh cao thấp với Lý gia tam lão, phá trận ra ngoài đầu tiên.

Về phần Diêm Thiết, người này càng thêm cẩn thận, quanh người hắn lại có rất nhiều Khôi Lỗi, hắn thủ hộ trong đó, trận địa sẵn sàng đón quân địch, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đánh bất ngờ hắn.

Diêm Thiết này làm người âm độc tàn nhẫn, bởi vậy hắn lúc nào cũng đề phòng người khác chơi hắn, một người cực cẩn thận, điều này làm Tần Vấn Thiên thầm than muốn ở trong này giết hắn là rất khó.

Thanh niên Luyện Yêu Tông cùng với đám người Xích Lôi Tông Tả Ngu, bọn họ cũng xuất hiện ở trong cảm giác của Tần Vấn Thiên, đôi mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia sắc bén, chỉ thấy một con dao găm đáng sợ trực tiếp đâm vào trái tim Tả Ngu, chính là thanh niên Luyện Yêu Tông kia làm, chỉ thấy trong mắt hắn lộ ra ánh sáng yêu dị, Tả Ngu ném vào trong một mảng ánh lửa, thi thể cũng cháy hết, nhẫn Thần Văn thì bị hắn thu hồi.

Ba người của Xích Lôi Tông, đều đã ngã xuống.

Thanh niên tựa như còn chưa bỏ qua, ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục đi tìm con mồi khác, chỉ cần hắn gạt bỏ thêm người của một phe, như vậy chỉ còn lại ba thế lực, có thể trực tiếp nắm chắc ba hạng đầu.

- Hả?

Đúng lúc này, thanh niên khẽ nhíu mày, tựa như cảm giác được như có người đang nhìn trộm hắn, trong mắt hắn đột nhiên có một mảng ánh sáng lạnh lẽo yêu dị.

Tần Vấn Thiên thu hồi cảm giác, tâm như gương sáng, đối với những người này có cái hiểu biết đại khái, không có một người nào lương thiện.

- Nơi đó, có một lỗ hổng.

Tâm thức Tần Vấn Thiên cảm nhận được nơi nào đó Thần Văn mỏng yếu, lại vẫn chưa mở mắt ra, hắn cần hoàn toàn cảm nhận rõ ràng, rồi mới đi phá giải.

Bạch Lộc Di nhìn hư ảnh đại bằng trong hư không, chỉ cảm thấy càng lúc càng yếu, trong vẻ mặt hiện lên một chút mảng sốt sắng.

- Có thể rồi.

Ngay lúc này, Tần Vấn Thiên đột nhiên mở mắt ra, bật ra một thanh âm. Chỉ thấy hắn đứng dậy, hướng tới nơi nào đó bước đi, năm ngón tay cùng ra, chỉ về phía trước, Thần Văn hào quang lóng lánh, thế mà lại có tiếng vang khẽ phốc phốc truyền ra.

- Nghịch Thần Văn.

Trong lòng Bạch Lộc Di chấn động, theo Tần Vấn Thiên, hội giao lưu lần này vốn tưởng nàng sẽ triển lộ mũi nhọn, lại không ngờ đầu tiên là Cổ Hưu đến học viện Bạch Lộc, sau đó Lý gia tam lão xuất hiện, thanh niên kia cùng với Tả Ngu cũng đều phi phàm, lại thêm Diêm Thiết, điều này khiến Bạch Lộc Di nàng trái lại trở thành một người không bắt mắt, khiến nàng rất chịu đả kích.

Đương nhiên, những người đó phần lớn đều là thế hệ trước, chỉ có Tần Vấn Thiên cùng thanh niên Luyện Yêu Tông kia bất phàm nhất, nếu luận tới tiềm lực, không ai có thể so sánh.

Người bên ngoài, lại không cách nào nhìn thấy tình hình trong trận, bọn họ chỉ thấy cờ xí kia bay bay, gió mạnh gào thét, toàn bộ tu đạo tràng đều bị làn gió này bao phủ trong đó, tất cả bên trong đều không thể biết được.

Ngay lúc này, phương vị nào đó, sương mù gió mạnh kia rung chuyển hẳn lên, sau đó oành một tiếng vang lớn, chỉ thấy ba bóng người phá không mà ra, bước ra khỏi trận pháp trước hết.

- Lý gia tam lão, ba huynh đệ này tâm ý tương thông, hơn nữa năng lực Thần Văn ngang nhau, phối hợp lại quả nhiên mạnh nhất.

Đám người nhìn thấy Lý gia tam lão đi ra thầm nghĩ, mà người Thủy Nguyệt sơn trang càng mặt mang ý cười, xem ra hội giao lưu lần này, hy vọng đoạt hạng nhất của bọn họ là lớn nhất.

- Ha ha, Cổ Hưu lão đầu còn chưa đi ra?

Ánh mắt Lý gia tam lão nhìn phía học viện Bạch Lộc, trong mắt lộ ra hào quang khiêu khích.


- Đi ra rồi.

Một thanh âm truyền ra, sau đó đám người chỉ thấy bóng người Cổ Hưu từ trong trận lao ra, cùng lão còn có mấy Khôi Lỗi.

- Tuy so với huynh đệ ba người, ta chậm hơn chút, nhưng cũng không tệ rồi.

Lý gia tam lão cười nhạt nói.

- Là so với ba người bọn ngươi hợp sức chậm hơn chút, đáng tiếc ta không có trợ thủ tốt.

Cổ Hưu thản nhiên nói, ý có sự ám chỉ, hiển nhiên là đang nói Lý gia tam lão các ngươi có ba người hợp sức, Cổ Hưu ta chỉ một mình.

Đúng lúc này, Diêm Thiết và thanh niên Luyện Yêu Tông cũng xông ra, nhưng bọn họ đều chỉ còn lại có một người, đồng bạn của bọn họ đã ngã xuống trong trận pháp.

- Tiểu Di đâu?

Không ít người của học viện Bạch Lộc lộ ra nét lo lắng, sau đó bọn họ hướng Cổ Hưu hô:

- Cổ Hưu đại sư, Tiểu Di vẫn ổn chứ?

- Trong trận pháp không thấy rõ nhau, cô ấy đi theo tiểu tử kia, không đi cùng với ta, cũng không biết như thế nào.

Cổ Hưu đáp lại, khiến người của học viện Bạch Lộc nhíu nhíu mày, có chút lo lắng.

- Phốc!

Một tiếng vang nhỏ, sau đó đám người đã nhìn thấy bóng người Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di, khiến không ít người thầm nghĩ, xem ra Tần Vấn Thiên cảm giác lực tuy lợi hại, nhưng đạo Thần Văn chung quy không chỉ có dựa vào cảm giác lực là được, phá trận này, hắn so với người khác chậm hơn một ít.

- Được rồi, người đều đã đi ra.

Phong Cốc vung bàn tay, tiếng gió nổi, cờ xí bay lên bị Phong Cốc thu lại, chỉ thấy ánh mắt lão lóe ra mũi nhọn, đối với tất cả sự việc trong trận, lão rõ như lòng bàn tay.

Lý gia tam lão và Cổ Hưu đều tự phá trận, sau đó thanh niên Luyện Yêu Tông tìm được khe hở Lý gia tam lão phá trận lao ra, Diêm Thiết thì mượn dùng một chỗ vết rách sau khi Cổ Hưu phá trận lưu lại mà phá trận.

Chỉ thấy ánh mắt hắn quét Tần Vấn Thiên một cái, sau đó thân hình bay đi, về tới trên tường thành, cười nhạt nói:

- Kẻ này không tệ.

- Hả?

Vẻ mặt đám người cứng lại.

Kẻ này không tệ?

Kẻ này, là chỉ người nào?

Còn có Xích Lôi Tông Tả Ngu đại sư, bọn họ đều ngã xuống ở trong trận pháp rồi sao, quá đáng tiếc rồi.

Vẻ mặt nhóm người Xích Lôi Tông rất khó coi.

Hôm nay, trên tu đạo tràng phủ Trích Tinh, chỉ còn lại có bốn thế lực.

Thủy Nguyệt sơn trang, Lý gia tam lão.

Học viện Bạch Lộc, Cổ Hưu, Tần Vấn Thiên, Bạch Lộc Di.


Diêm gia, Diêm Thiết.

Còn có thanh niên Luyện Yêu Tông kia.

Kế tiếp, chỉ cần loại bỏ một thế lực, thì sẽ quyết định ra ghế tam giáp, vậy ai sẽ bị đào thải?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía trên tường thành, đám người Dương Phàm bình tĩnh nhìn về phía bên này, chỉ thấy Phong Cốc cười nói:

- Kế tiếp, một vòng khảo nghiệm cuối cùng, cho các ngươi thời gian một canh giờ, phân biệt ở trên tu đạo tràng khắc ra Thần Văn công kích mạnh nhất, bốn phe giao thủ.

- Khắc Thần Văn sao?

Trong tu đạo tràng, ánh mắt mọi người sắc bén, chỉ thấy Diêm Thiết nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, âm trầm nói:

- Ngươi không ra tay sao, Lãnh Ngưng, ả chết thê thảm lắm.

Trên người Tần Vấn Thiên tràn ngập ra một ý chí lạnh như băng, con ngươi của hắn giống như muốn xuyên thấu thân thể Diêm Thiết, hắn đã giết chết...

- May mà ả chết thảm, nếu không, ta sẽ đùa bỡn thật kỹ, sau đó ả luyện thành Khôi Lỗi, như vậy mới thật là thú vị. Đáng tiếc!

Diêm Thiết cười khặc khặc nói:

- Đúng rồi, Lãnh gia, tặng thêm mấy nha đầu đến chỗ đó của ta, ngươi đoán, kết cục của họ thế nào?

Dứt lời, Diêm Thiết hướng phía trước đi ra một bước, bắt đầu khắc xuống Thần Văn công kích.

Trong mắt Tần Vấn Thiên sát ý sắc bén, bước chậm ra, nhưng lại thấy Cổ Hưu thản nhiên nói:

- Trận chiến này, là của ta.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn quét lão một cái, nói:

- Ngươi khắc của ngươi, ta khắc của ta, không liên quan nhau.

- Hừ, đừng ảnh hưởng đến ta.

Cổ Hưu lạnh lùng nói, ánh mắt của lão nhìn chằm chằm Lý gia tam lão, ba lão già này, mới là đối thủ của lão.

Tần Vấn Thiên và Cổ Hưu cách một đoạn, hôm nay, trên tu đạo tràng chỉ có bốn thế lực, vị trí trái lại là rất lớn.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hư không, nụ cười của Lãnh Ngưng như hiện lên ở trước mắt.

- Hôm nay, người hại chết ngươi, sẽ chết ở nơi đây.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, không chút nào che dấu giọng nói của hắn, khi hắn cúi đầu nhìn về phía Diêm Thiết cùng với đám người Diêm Không phía dưới, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ kia muốn làm máu của người ta cũng đọng lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.