Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 231: Cổ hưu đại sư






Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di không chút khách khí vứt bỏ mình, trong lòng không khỏi cười khổ, sau đó hắn nhìn thấy Bạch Lộc Di đi tới bên cạnh người trung niên vừa nói chuyện với nàng, chắc là phụ thân của Bạch Lộc Di.

Ở một bên khác của Bạch Lộc Di còn có một nam tử thanh niên, nam tử thanh niên này mặc bạch sam, cưng chiều xoa xoa đầu Bạch Lộc Di, như là đối xử với vãn bối của mình. Bạch Lộc Di hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức lại mím môi cười, kéo cánh tay thanh niên, hiển nhiên quan hệ của hai người không phải bình thường.

Mà vào lúc này, ánh mắt thanh niên kia nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ném cho hắn một cái nhìn có cảm giác sắc bén, giống như ánh mắt đó muốn mình nhìn thấu, tùy ý một ánh mắt, thế mà cho Tần Vấn Thiên uy áp mãnh liệt, hiển nhiên thanh niên này thực lực không tầm thường, ít nhất mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Người này, hẳn là huynh trưởng của Bạch Lộc Di.

Trong lòng Tần Vấn Thiên đoán, nếu như hắn là vị hôn phu của Bạch Lộc Di, như vậy mình ngày thường căn bản không có cách nào bình tĩnh ở chung với Bạch Lộc Di. Hơn nữa tư thái hai người ở chung, ngược lại khiến hắn nhớ tới Tần Dao tỷ, vẻ mặt hắn nhìn Tần Dao, cũng không phải có vài phần tương tự sao, thích vuốt ve khuôn mặt Tần Dao, hoặc là dụi dụi đầu của nàng, mỗi lần đều chọc Tần Dao trừng mắt nhìn hắn.

- Vãn bối Tần Vấn Thiên, Sở Mãng, Phàm Nhạc huynh đệ ba người, ra mắt các vị tiền bối.

Ánh mắt nhìn phía các trưởng giả trước quảng trường diễn võ, Tần Vấn Thiên hơi hạ thấp người.

Sở Mãng và Phàm Nhạc cũng hành một lễ, ở lại học viện Bạch Lộc nhiều ngày như thế, hôm nay gặp trưởng giả học viện Bạch Lộc, cấp bậc lễ nghĩa tất nhiên không tránh được.

Không có ai đáp lại, áp lực mơ hồ rơi ở trên người Tần Vấn Thiên, nhưng chỉ thấy thần thái hắn bình thản, im lặng đứng ở đó, không kiêu không nịnh, Tần Vấn Thiên hắn đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, sao có thể ngay cả chút định lực này cũng không có.

- Ngươi vì chuyện gì mà đến?

Giờ phút này, chỉ nghe một trưởng lão nhìn về phía Tần Vấn Thiên, mở miệng hỏi, trưởng lão này mắt rất to, lúc nhìn chằm chằm người ta liền cho người ta cảm giác uy áp mơ hồ.

- Vãn bối trong khoảng thời gian trước từng ở học viện Bạch Lộc tu hành Thần Văn, lại được Di tiểu thư chiếu cố, luận bàn Thần Văn, được lợi không phải là nhỏ, hôm nay tự nhận ở trên Thần Văn có chút thành tựu, nguyện thay học viện Bạch Lộc tham dự hội giao lưu đông vực thành Vọng Châu.

Tần Vấn Thiên không nhanh không chậm nói.

- Nói đùa, cho rằng học viện Bạch Lộc ta không có người sao, hội giao lưu sao cần người ngoài thay thế?


Chỉ thấy một lão giả rất cao tuổi quát lớn một tiếng, người này đứng ở bên cạnh, hiển nhiên địa vị không phải quá cao, đều không phải là nhân vật quyền lực của học viện Bạch Lộc, nhưng ở trường hợp như vậy mở miệng quát mắng, địa vị cũng sẽ không quá thấp.

- Học viện Bạch Lộc chính là đại gia Thần Văn, ở trên Thần Văn trình độ tự nhiên hơn người, vãn bối ở trong luận bàn trao đổi với Bạch Lộc Di cũng học được rất nhiều. Nhưng tu hành không có giới hạn, võ đạo như thế, Thần Văn cũng như thế, Tần Vấn Thiên đã đề xuất thay học viện Bạch Lộc xuất chiến, tất là có chút nắm chắc, nếu học viện Bạch Lộc cho rằng ta không phải người của học viện Bạch Lộc mà không đồng ý, coi như vãn bối chưa từng nói.

- Hay cho chuyện có chút nắm chắc, ý của ngươi muốn nói là ngươi thích hợp hơn so với những người khác của học viện Bạch Lộc ta sao.

Trưởng lão mắt to kia giọng ong ong, trong giọng nói mang theo một uy áp.

Tần Vấn Thiên nhìn vào đôi mắt đối phương, không sợ chút nào, nghiêm mặt đáp lại:

- Chính là như thế.

- Hả?

Lão giả mắt to khẽ nhíu mày, có một luồng khí sắc bén ập vào mặt, lao thẳng tới trên người Tần Vấn Thiên, sau đó cười to nói:

- Hay cho câu nói chính là như thế, thật cuồng vọng.

Tần Vấn Thiên cảm giác được luồng uy thế kia, cả người căng thẳng, chỉ cảm thấy trái tim cũng như chịu áp bách, nhưng hắn vẫn như cũ đứng thẳng nơi đó, việc hôm nay cũng không thể giải quyết, nói gì thu phục học viện Bạch Lộc.

Trưởng lão mắt to kia hiển nhiên là người Thiên Cương cảnh, không chỉ có hắn, các trưởng lão ngồi ở vị trí thượng thủ đều vậy. Ở trước mặt uy áp của trưởng lão, mắt to của hắn tựa như có thể cảm nhận được mình nhỏ bé, nhưng vậy lại thế nào, hắn sẽ không quên hắn vì sao mà đến.

Bạch Lộc Sơn phụ thân Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên lưng thẳng như cũ, trong mắt không khỏi toát ra một chút tán thưởng.

Chỉ thấy lúc này, khóe miệng Tần Vấn Thiên lộ ra một ý cười thản nhiên:

- Cuồng vọng sao, tiền bối không biết ta, lại nói ta cuồng vọng, lại há không phải cuồng ngôn.

Nói xong, Tần Vấn Thiên hơi ngửa đầu, thần thái bình thản ung dung kia, lộ ra một sự tự tin trời phú.

Trưởng lão mắt to nhìn thấy Tần Vấn Thiên vẻ mặt như vậy, trong lòng lại nhịn không được khẽ dao động. Khí chất và tự tin như vậy, hắn từng cảm nhận được ở trên người vài vị nhân vật thiên kiêu kia, hôm nay, Tần Vấn Thiên vậy mà cũng toát ra khí chất như vậy.

- Là vô tri cuồng vọng, hay là thật sự thiên kiêu, ta cũng muốn xem bản lãnh của ngươi một chút.

Vẻ mặt trưởng lão mắt to hiện lên một tia dữ tợn, sau đó mở miệng nói:

- Bạch Lộc Ngôn, ngươi đi thử một chút trình độ ở trên Thần Văn của hắn.

- Được.

Chỉ thấy một người trung niên tới trên quảng trường diễn võ, đứng ở phía trước Tần Vấn Thiên. Người này là một trong ba người lần này học viện Bạch Lộc chuẩn bị tham gia hội giao lưu, hắn sẽ phụ tá Bạch Lộc Di.

- Ngươi muốn luận bàn loại sức mạnh nào, là chiến, là trận, hay là Khôi Lỗi?

Ánh mắt Bạch Lộc Ngôn nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong lòng hắn lại hừ lạnh, thật sự là hậu sinh vãn bối không biết điều, nói năng thật càn rỡ.

- Tùy ngươi.

Tần Vấn Thiên không thèm để ý nói, lạnh nhạt thong dong.

- Ha ha, bên kia trực tiếp khắc Thần Văn đi.

Bạch Lộc Ngôn cười lạnh, sau đó chỉ thấy bàn tay hắn hướng trên mặt đất vung lên, oành một tiếng vang khẽ truyền ra, trên mặt đất hoa văn ánh sáng lóng lánh.


- Không cần tỉ thí nữa.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, vẻ mặt đám người ngưng đọng, nhìn về phía Tần Vấn Thiên.

Bạch Lộc Ngôn cũng dừng động tác, mắt nhìn Tần Vấn Thiên, cười lạnh nói:

- Nhận thua sao?

- Các hạ sợ là không được.

Tần Vấn Thiên thản nhiên phun ra vài chữ, khiến nụ cười của Bạch Lộc Ngôn đột nhiên cứng ngắc ở nơi đó, trong biểu cảm của hắn lộ ra một sự tức giận, cuồng vọng, thật sự là quá cuồng vọng rồi.

Không chỉ có Bạch Lộc Ngôn cảm thấy như thế, rất nhiều người ở đây đều có suy nghĩ tương tự, mặc dù là Bạch Lộc Sơn cũng nhíu nhíu mày.

Bạch Lộc Cảnh bên cạnh Bạch Lộc Di thì lộ ra một chút biểu cảm thú vị, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên mang theo vài phần hứng thú.

Nhưng ngay lúc này, đám người chỉ thấy Tần Vấn Thiên nâng tay, một bàn tay vung ra, trong phút chốc có quang văn lóng lánh ở trong hư không, hoặc nói đó không phải quang văn, mà là một đồ án hoàn chỉnh.

Tần Vấn Thiên lại lần nữa phất tay, quang văn tiếp tục lóng lánh mà ra, trong nháy mắt này, ánh mắt đám người đột nhiên run lên, mặc dù là trưởng lão mắt to kia, giờ phút này cũng rất động dung, trong đôi mắt lóe ra ánh sao.

- Đủ chưa?

Bàn tay Tần Vấn Thiên vỗ một cái, nhất thời quang văn tan đi, ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Lộc Ngôn, bình tĩnh hỏi.

- Không có khả năng, Thần Văn sư cấp ba, không có khả năng làm được không mượn dùng môi giới, hư không khắc văn.

Trong lòng Bạch Lộc Ngôn rung động, có chút không dám tin vào mắt của mình.

- Ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác không được.

Tần Vấn Thiên tùy ý nói, bước chân hướng phía trước đi ra, đột nhiên, một luồng kiếm khí sắc bén từ trên người hắn bùng nổ, bước ra mỗi một bước, dưới chân đều xuất hiện một luồng kiếm văn, kiếm ý vù vù, thế mà lại theo hai bên Tần Vấn Thiên, gào thét mà đi.

Tần Vấn Thiên bước ra từng bước một, giống như cực có quy luật, kiếm ngân lên càng thêm mãnh liệt, hắn vung bàn tay, hư không hiện bóng kiếm, kiếm uy càng lúc càng đáng sợ tràn ngập ra.

Lúc này, hắn đã đi tới bên dưới đài diễn võ, chỉ thấy hắn một bước hướng lên trên, trong phút chốc, kiếm rít trên không, vô tận kiếm ý giận mà hội tụ, hóa thành một thanh kiếm uy ngập trời, kiếm quang trực tiếp phá hư không, áp bách Bạch Lộc Ngôn tới.

Kiếm uy khủng bố cuốn theo gió lốc đáng sợ, tiếng bước chân thịch thịch truyền ra, Bạch Lộc Ngôn không ngừng lui về phía sau, vung thần thông công kích chống lại kiếm uy, nhưng gió lốc kiếm đáng sợ kia ngay lập tức hắn bao phủ trong đó. Bạch Lộc Ngôn nổi giận gầm lên một tiếng, trên người lóng lánh tinh hồn, tiếng va chạm khủng bố truyền ra, kiếm uy rốt cuộc tiêu tán, nhưng kiếm khí vẫn như trước, Bạch Lộc Ngôn chật vật không chịu nổi.

Lại nhìn Tần Vấn Thiên, giống như không có việc gì đứng ở bên cạnh diễn võ đài, hướng Bạch Lộc Ngôn hành một lễ nói:

- Đắc tội.

- Hừ.

Bạch Lộc Ngôn phẩy tay áo bỏ đi, bị một hậu sinh vãn bối giáo huấn, trong lòng tự nhiên khó chịu, nhưng cũng biết trình độ Thần Văn của Tần Vấn Thiên mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Cũng không tệ.

Trưởng lão mắt to lại mở miệng nói:

- Có thể hư không khắc văn, tự thành một thể, ta cho ngươi cơ hội, hội giao lưu lần này, ngươi và Bạch Lộc Di là phụ, phối hợp xuất chiến.

- Phối hợp?


Vẻ mặt Bạch Lộc Di cứng lại, hội giao lưu lần này gia tộc vốn định lấy hai người phụ trợ nàng, Tần Vấn Thiên xuất hiện, khiến nàng tự nguyện rời khỏi vị trí chủ chiến, nhường cho Tần Vấn Thiên. Hôm nay trưởng lão nói, bảo nàng và Tần Vấn Thiên hai người đều phối hợp?

- Đúng, Tiểu Di, hội giao lưu lần này, Cổ Hưu đại sư sẽ đại diện học viện Bạch Lộc ta xuất chiến, phải khiến ngươi uất ức một phen rồi.

Trưởng lão mắt to nhìn về phía Bạch Lộc Di mỉm cười nói, khiến cho mắt đẹp Bạch Lộc Di co lại:

- Cổ Hưu đại sư, hắn đã trở lại?

- Học viện cố ý mời đến.

Lời trưởng lão mắt to nói khiến Bạch Lộc Di có chút động dung, cố ý đi mời Cổ Hưu đại sư đến, xem ra lần này, học viện Bạch Lộc rất coi trọng hội giao lưu lần này.

- Cổ Hưu đại sư, đi ra gặp một lần đi.

Trưởng lão mắt to cười, sau đó một tiếng cười sang sảng truyền đến, mọi người chỉ thấy một lão giả mặc trường bào màu đen bước chậm ra, đi tới quảng trường diễn võ, nhìn các trưởng lão phía trước cười nói:

- Các vị trưởng lão đã lâu không gặp.

- Ngày xưa đại sư ở học viện Bạch Lộc ta tu hành một khoảng thời gian, đem lại thêm vẻ vang không ít cho học viện, hôm nay đại sư khắc Thần Văn cấp ba cảnh giới nhập hóa, hội giao lưu lần này giao cho ngươi rồi.

Trưởng lão mắt to rất khách khí nói.

- Vì học viện xuất chiến, Cổ mỗ vinh hạnh.

Cổ Hưu cười nói.

Tần Vấn Thiên bên cạnh bị vứt sang bên, chỉ thấy ánh mắt trưởng lão mắt to quét Tần Vấn Thiên một cái, sau đó nói:

- Theo học viện biết được, hội giao lưu lần này sẽ có không ít nhân vật lợi hại xuất hiện, có Cổ Hưu đại sư xuất chiến, có thể bảo đảm chắc chắn an toàn.

- Ngươi, có ý kiến không?

Trưởng lão mắt to nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hỏi.

Tần Vấn Thiên trầm ngâm chút, sau đó cười:

- Không có vấn đề.

Hôm nay xuất hiện, là vì để học viện Bạch Lộc nhận biết mình một phen, tuy triển lộ một ít năng lực, nhưng có lẽ là vì tuổi, học viện vẫn muốn tin tưởng một vị Thần Văn đại sư lão thành hơn. Nhưng cái này cũng không sao, mục đích của hắn đã đạt được, chỉ cần có thể tham gia hội giao lưu lần này, là chính hay phụ lại có sao đâu, nếu bản thân mạnh, phụ cũng là chính.

Ngược lại, giờ phút này trong lòng mọi người ở học viện Bạch Lộc đã hạ quyết tâm thắng được hội giao lưu lần này, nếu hắn khí thế bức người, lại tỏ ra tiến lên không biết lui bước.

Ánh mắt trưởng lão mắt to tạm dừng một lát ở trên người Tần Vấn Thiên, sau đó mỉm cười gật đầu. Hôm nay, người học viện Bạch Lộc xem như đã biết Tần Vấn Thiên, hơn nữa, ấn tượng cũng không tệ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.