Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 173: Trở về






Trên bầu trời nước Sở trong xanh bát ngát, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống không gian, thi thoảng điểm xuyết một vài dải mây trắng nhẹ.

Một con bạch hạc đáp xuống từ trong mây và lao nhanh trên không trung nước Sở. Thiếu niên tuấn mỹ và thiếu nữ khuynh thành sóng vai đứng trên lưng bạch hạc, vạt áo phấp phới tung bay trong gió.

- Trở về rồi.

Tần Vấn Thiên nhìn hoàng thành rộng lớn. Thời gian hai tháng dường như thật lâu.

Trong lần đi xa này Tần Vấn Thiên đã đi qua rất nhiều quốc gia. Lúc ở thành Yêu Sơn của hoàng triều Đại Hạ, hắn từng có một trải nghiệm phi phàm. Đó có lẽ là lần kinh qua nguy hiểm chân chính đầu tiên ở bên ngoài của hắn, cũng là bước chân đầu tiên hắn đặt trên con đường tiến đến vũ đài hoàng triều Đại Hạ.

Khi thí luyện ở tiên trì, Tần Vấn Thiên mới hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên. Một vài nhân vật vĩ đại ở nước Sở mà đặt ở bên ngoài thì cũng chỉ là hạng rất bình thường mà thôi.

Đám người Âu Dương Cuồng Sinh hay Vương Tiêu ở trong nước Sở thì đều là những kẻ vô địch ở cấp tu vi dưới Nguyên Phủ cảnh, thậm chí còn có thể đấu với những người có tu vi Nguyên Phủ cảnh thông thường.

Hay là nhóm kiếm khách Yến Châu do Mộ Bạch Phi đứng đầu cũng có thể giải quyết loại người như Tư Không Minh Nguyệt và Âu Thần dễ như trở bàn tay.

Trong lần đi xa lần này Tần Vấn Thiên còn tìm ra bí mật của Đế Thương, đây là thu hoạch lớn nhất của hắn. Tóm lại, những gì trải nghiệm ở tiên trì có thể là phần quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn.

Bạch hạc bay vòng quanh không trung trên học viện Đế Tinh, không ít người ngẩng đầu nhìn lên, thấy bạch hạc của Mạc Khuynh Thành thì đều trợn to đôi mắt.

Sau khi khơi lên sóng to gió lớn ở hoàng thành nước Sở, Tần Vấn Thiên mai danh ẩn tích suốt hai tháng, thì ra là ở cùng với Mạc Khuynh Thành.

Vì Mạc Khuynh Thành vốn đã ít xuất hiện trong học viện Đế Tinh nên không ai phát hiện ra. Còn Tần Vấn Thiên, sở dĩ hắn bị coi là “mất tích” là vì trước đó hắn được quá nhiều người chú ý, hơn nữa thời điểm này còn đang rối ren, bằng không thì việc ra ngoài rèn luyện vài tháng chỉ là một chuyện bình thường như cơm bữa.

- Sao học viện Đế Tinh lại trở thành thế này?


Tần Vấn Thiên ở trên lưng bạch hạc nhìn thấy học viện Đế Tinh thay đổi hoàn toàn thì thần sắc trở nên khó coi, một luồng lửa giận trào lên trong lòng hắn.

Bạch hạc đáp xuống sân của Tần Vấn Thiên, một lát sau, Cố lão, Mạc Thương, Nhược Hoan, Phàm Nhạc và Tần Dao đều đến.

- Về rồi.

Cố lão nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành thì ý cười lóe lên trong đôi mắt tang thương. Dường như ông đã già đi nhiều so với thời điểm trước khi Tần Vấn Thiên ra đi.

- Ngoại công.

Mạc Khuynh Thành cũng phát hiện ra điểm ấy, cõi lòng cô hơi thắt lại.

- Lão sư, trong học viện xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Thương với ánh mắt đầy nghi hoặc. Vì sao học viện Đế Tinh lại thay đổi nhiều đến thế? Rất nhiều nơi đều biến mất cứ như đã bị san thành đất bằng vậy.

- Nhạc Hàn Sơn dẫn người của Thương Vương cung làm đấy. Nhạc Thanh Phong chết đi mà Nhạc Hàn Sơn lại không tìm thấy thứ mà họ muốn, nên đành phải lấy học viện Đế Tinh ra trút giận. Đáng tiếc là hắn xới tung cả học viện Đế Tinh lên mà vẫn không tìm được thứ gì, cũng không thể tra ra hung thủ giết chết Nhạc Thanh Phong, cuối cùng hắn chỉ đành thất thểu bỏ đi.

Mạc Thương đáp xong, trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên ánh nhìn lạnh lùng.

Thương Vương cung, Nhạc Hàn Sơn, hắn nhất định sẽ không quên!

Nhạc Hàn Sơn không hề hoài nghi Tần Vấn Thiên, bởi vì hắn không hề quen biết và không hiểu gì về Tần Vấn Thiên cả. Hắn thấy Nhạc Thanh Phong đánh Tần Vấn Thiên bị thương thì đinh ninh rằng Nhạc Thanh Phong mạnh hơn đối phương nhiều nhiều, làm sao có thể liên tưởng đến Tần Vấn Thiên cho được.

Còn việc Nhạc Thanh Phong có hoài nghi học viện Đế Tinh hay không thì chỉ có một mình hắn biết. Hắn biến học viện Đế Tinh thành tan hoang như thế, thì chỉ sợ dù không hoài nghi nhưng cũng muốn phát tiết hết lửa giận trong lòng.

- Thế cục hoàng thành hiện nay ra sao rồi?

Tần Vấn Thiên lại hỏi. Trước lúc hắn đi thì thế cục đang giằng co cực kì ác liệt.

Quả nhiên, sau khi nghe hắn hỏi thì Mạc Thương cau mày và trầm giọng đáp:

- Không tốt lắm. Tần phủ dẫn quân gây áp lực lớn cho hoàng thất, hoàng thất muốn mau chóng diệt trừ mối uy hiếp từ học viện Đế Tinh, lại thêm Cửu Huyền cung gây khó dễ, học viện Đế Tinh bây giờ đang nằm trong tình cảnh nguy cơ trùng trùng.

- Không chỉ thế, ngoài Cửu Huyền cung ra, ta hoài nghi trong hoàng thành còn thế lực khác đến từ hoàng triều Đại Hạ, chỉ là họ chưa xuất đầu lộ diện mà thôi.

Cố lão nói tiếp. Nếu hắn đã nói vậy thì ắt đã phải nắm chắc phần nào, hoàng thành hiện nay như đang bao phủ một tầng mây bão.

- Khuynh Thành, con theo ta về gặp người trong nhà trước đã.

Cố lão nói với Mạc Khuynh Thành:

- Còn Vấn Thiên, ngươi đừng quan tâm đến chuyện bên ngoài, cứ an tâm mà tu hành đi.

- Vâng.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành gật đầu. Sau đó Mạc Khuynh Thành đi cùng Cố lão. Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Hắn hơi gật đầu như có vẻ vui mừng, thế nhưng cũng không nói gì mà chỉ vỗ vai Tần Vấn Thiên rồi quay người đi khỏi.

Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan, Nhược Hoan tỷ vẫn xinh đẹp và gợi cảm như xưa, chỉ là hình như thiếu đi chút gì so với trước kia, tựa như là…sức sống.

Không sai, rõ ràng Nhược Hoan không còn vẻ nhiệt tình hừng hực như trước nữa. Cô của trước kia luôn thỏa thuê đùa giỡn với đời và ngập tràn chờ mong với tương lai. Thế nhưng giờ đây cô đã mất đi người bạn lâu năm Đại Sơn. Học viện Đế Tinh gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, liên tục bị Thương Vương cung ức hiếp, thế mà một thành viên của học viện Đế Tinh như cô lại chẳng thể nào phản kháng. Cảm giác này khiến cho Nhược Hoan vô cùng khó chịu, thế nhưng cô còn có thể làm được gì? Dường như chỉ có thể cười vui miễn cưỡng mà thôi.


- Nhược Hoan tỷ.

Cảm nhận được tâm trạng nặng nề của Nhược Hoan, Tần Vấn Thiên than thầm và lòng hắn thì vô cùng khó chịu. Hắn còn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Nhược Hoan. Khi ấy ở thành Thiên Ung, Nhược Hoan chạy trên đỉnh tường, thân mình cực kì khêu gợi cho người ta cảm giác ngập tràn sức sống.

Tần Vấn Thiên bước lên phía trước, ôm chầm lấy Nhược Hoan.

Lúc hắn buông ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Hoan bừng lên nụ cười đầy suy ngẫm. Cô nhìn Tần Vấn Thiên và nói:

- Tiểu tử thối, dám ngang nhiên sàm sỡ sư tỷ thế à?

- Ai bảo tỷ xinh đẹp như thế chứ?

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Miệng mồm ngọt xớt.

Nhược Hoan liếc Tần Vấn Thiên rách mắt. Sư đệ này của cô dường như đã lột xác khỏi thiếu niên một năm về trước, khí chất toàn thân đều đổi thay rồi.

- Sư tỷ.

Phàm Nhạc đi về phía Nhược Hoan, dang rộng hai tay, ánh mắt dịu dàng trong vắt, cũng muốn ôm cô một cái.

- Mập mạp chết bầm, ngươi có giỏi thì tiến lên nữa đi.

Nhược Hoan bật ra một câu rồi nhìn Phàm Nhạc với vẻ cười như không cười. Mập mạp nói với vẻ tủi thân tội nghiệp:

- Sư tỷ, tỷ đừng bất công như thế chứ.

- Ai bảo ngươi không tuấn tú bằng Tần sư đệ.

Nhược Hoan cười khanh khách rồi cất bước rời đi. Cô nhìn thấy Tần Vấn Thiên vẫn mạnh khỏe là đủ rồi.

Phàm Nhạc cười khổ. Thế nhưng khi nhìn về phía Tần Vấn Thiên thì ánh mắt hắn lại lóe lên đầy gian xảo:

- Lão đại, đi đâu thế? Có tiến triển gì với Mạc đại mỹ nhân không?

Nhìn thấy ánh mắt đáng khinh của mập mạp, Tần Vấn Thiên nhỏ giọng mắng:

- Mập mạp, tu hành tới tu vi nào rồi?

- Luân Mạch cảnh đỉnh phong, chậm hơn ngươi một chút.

Phàm Nhạc nhún vai. Điều này làm cho Tần Vấn Thiên hơi kinh ngạc, thế nhưng khi nhớ đến năng lực nhìn trộm tu vi người khác của Phàm Nhạc thì hắn lại thoải mái ngay. Xem ra tên mập chết giẫm này đã nhìn ra mình tiến vào Nguyên Phủ cảnh rồi.

- Thế mà còn không mau về tu luyện đi.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Yên tâm đi, mập mạp ta là thiên tài, còn sợ không đuổi kịp ngươi hay sao?

Phàm Nhạc lắc lư thân mình tròn trĩnh, nghênh ngang đi mất. Bấy giờ Tần Vấn Thiên mới nhìn về phía Tần Dao rồi dịu dàng nói:


- Tỷ.

Nói đoạn, Tần Vấn Thiên ôm chặt lấy Tần Dao.

- Lớn đầu rồi mà còn ngả ngớn, để ta đi làm cho ngươi chút gì ăn.

Tần Dao liếc Tần Vấn Thiên trắng mắt. Cô vẫn xinh đẹp và trẻ trung như xưa.

Một cái bóng trắng muốt chạy ào tới. Tiểu Hỗn Đản nhào nhảy thẳng vào lòng Tần Vấn Thiên.

- Tiểu tử này lớn nhanh ghê.

Tần Vấn Thiên xoa đầu Tiểu Hỗn Đản, hình như cái đầu của nó không to ra thì phải. Không biết có phải đến khi biến thân thì mới hiện ra không.

Sau khi trở về học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên cực kì khiêm tốn, chỉ lặng lẽ tu hành trong viện của mình. Nay đã bước vào Nguyên Phủ cảnh, hắn càng phải củng cố tu vi của mình để thích ứng với cảnh giới mới này.

Rất ít người trong hoàng thành biết Tần Vấn Thiên đã trở về, hoặc là bọn họ căn bản không hề biết Tần Vấn Thiên đang làm gì. Dường như đã lâu lắm rồi họ không nghe thấy cái tên ấy, trong trí nhớ của họ, hình bóng hắn đã dần dần phai nhạt đi rồi.

Thời gian sẽ xóa nhòa kí ức của một người trong lòng mọi người, cho dù hắn có quá khứ huy hoàng tới đâu đi chăng nữa. Chung quy ai cũng có cuộc sống của chính mình với vô vàn điều cần phải quan tâm. Ngươi phải xuất hiện một lần nữa, thì may ra người khác mới nhớ rằng có một người như ngươi từng tồn tại trên đời.

Thấm thoắt đã nửa tháng trôi qua, thi thoảng trong hoàng thành lại có những trận chiến đổ máu xảy ra, mà huyết chiến giữa hoàng thất và học viện Đế Tinh là thường thấy nhất.

Đường Thanh Tửu là một con đường tập trung rất nhiều tửu lâu ở hoàng thành, con đường này tuy hẹp nhưng lại dài tới hàng vạn mét, hai bên đường mọc đầy tửu lâu san sát nhau, tòa thấp nhất cũng phải hai tầng. Rất nhiều người thích uống rượu ngoài ban công của tửu lâu, vừa uống rượu vừa nói chuyện tràng giang đại hải, vừa ngắm nhìn người đến người đi, vui thú biết chừng nào?

Đường Thanh Tửu nằm rất gần học viện Đế Tinh, mà lúc này đây khu vực này đã bị học viên của học viện Hoàng Gia chiếm cứ. Bọn họ thậm chí còn ở ngay đây để giám thị nhất cử nhất động của học viện Đế Tinh.

Lúc này, trong một tửu lâu im ắng không hề có vẻ huyên náo ngày trước, Diệp Nhiên của Diệp gia và Vưu trưởng lão của học viện Hoàng Gia đang uống rượu trên bàn rượu ngoài ban công. Trên bàn rượu ấy còn mấy thanh niên khác, trong đó có một người mặc áo trắng, rõ ràng chính là Diệp Vô Khuyết. Hắn vẫn phong độ ngời ngời, xuất sắc bất phàm chẳng khác gì trước kia.

- Vô Khuyết, chúc mừng ngươi bước vào Nguyên Phủ cảnh tầng hai.

Vưu trưởng lão mời Diệp Vô Khuyết một chén, trong lòng âm thầm khâm phục thanh niên này. Hắn đã đạp Thu Mạc xuống để leo lên hạng bốn trong kinh thành thập tú, giờ đây thực lực lại tiến thêm một bước lên Nguyên Phủ cảnh tầng hai, quả thực là đáng quý.

- Mất nhiều thời gian như vậy mới có thể đột phá được một cảnh giới, chẳng có gì đáng để chúc mừng. Tư Không bước vào Nguyên Phủ cảnh mới là việc đáng để chúc mừng.

Diệp Vô Khuyết nhìn sang Tư Không Minh Nguyệt bên cạnh rồi mỉm cười mà nói.

Tư Không Minh Nguyệt lại rất bình tĩnh, không hề tỏ vẻ vui mừng chút nào. Hắn nâng chén uống rượu cùng Diệp Vô Khuyết, trong ánh mắt có tia nhìn sắc bén lóe lên.

Để giúp hắn chữa lành vết thương, Tiêu Luật đã phải trả một cái giá quá đắt. Tư Không Minh Nguyệt hồi phục lại thì được phúc trong họa, bước thẳng vào Nguyên Phủ cảnh.

Vết thương của hắn lại là do Tần Vấn Thiên ban tặng, hắn làm sao có thể quên mối nhục ngày hôm đó? Hắn muốn đánh với Tần Vấn Thiên thêm một trận nữa. Giờ đây hắn đã kết nối với ngôi sao Võ Mệnh thứ ba, là một ngôi sao vô cùng lợi hại, cho dù Tần Vấn Thiên đã bước vào Nguyên Phủ cảnh thì hắn cũng tin rằng mình có thể đánh một trận ra trò.

Đáng giận là Tần Vấn Thiên lại mai danh ẩn tích, trước đây không lâu nghe đồn là hắn đã trở lại, không biết tin tức ấy có thật hay không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.