Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 162: Nguy hiểm trên đường thí luyện






Cung chủ của Tiên Trì cung thoạt nhìn không rõ bao nhiêu tuổi, nghe đồn cô là truyền nhân của Thanh Mị tiên tử, còn về lời đồn là thật hay giả thì không ai biết được.

Sau khi Thanh Mị tiên tử ẩn cư thì tạo ra Tiên Trì cung, chỉ nhận nữ đệ tử. Truyền thừa nhiều đời, nhưng người bên ngoài rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của bà, như thể bà đã thập sự nhìn thấu chuyện hồng trần rồi.

Cung chủ Tiên Trì cung cười hiền hoà gật đầu với mọi người, nói:

- Nếu đã muốn vào tiên trì thì hẳn mọi người cũng biết rõ tính nguy hiểm của nó rồi. Không biết các vị tuấn kiệt đến đây lần này là người của các thế lực nào thế?

Mọi người cũng rõ ràng đây không phải đang hỏi tất cả mọi người mà chỉ muốn biết có bao nhiêu người của thế lực lớn đến đây tham gia mà thôi.

- Vãn bối Âu Dương Cuồng Sinh của Âu Dương gia tộc thành Thương Châu, gia chủ nhờ ta chuyển lời vấn an đến Thanh Mị tiên tử.

Âu Dương Cuồng Sinh bước lên trước hào sảng nói. Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh hắn cũng lập tức lên tiếng:

- Khương Đình của Khương gia thành Phong Châu bái kiến cung chủ.

Âu Dương Cuồng Sinh hào sảng, còn cô gái kia lại kiêu ngạo hờ hững, đó là khí chất bẩm sinh của cô chứ không phải bất kính với cung chủ Tiên Trì cung.

- Là hậu nhân của Âu Dương thế gia và Khương gia sao, mời ngồi.

Cung chủ mỉm cười gật đầu, người bên cạnh lập tức chuẩn bị chỗ ngồi. Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình cũng không khách khí. Phía sau họ lại có thêm vài người cùng bước lên, đây đều là người trong gia tộc.

- Không ngờ Âu Dương Cuồng Sinh lại đi chung với Khương Đình.

Ánh mắt của nhiều người lóe lên, Âu Dương thế gia cùng với Khương gia đều là thế giá cấp bá chủ ở trong chín châu thành.

- Sư Khôi của Thú Vương điện.

Sư Khôi bước lên thản nhiên nói. Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ, người của thế lực bá chủ quả nhiên đều uy phong lẫm lẫm, khí thế hơn người.

- Mời ngồi.


Cung chủ vẫn cười nói như trước.

- Vương Tiêu của Vương gia thành Binh Châu.

Lại có thêm một thanh niên áo trắng bước lên trước khiến mọi người đều giật mình, người của Vương gia cũng tới. Xem ra thanh niên hậu bối của các thế lực bá chủ đều xem thí luyện của Tiên Trì cung là nơi tranh phong với nhau. Nếu như bọn họ để lộ ra tu vi thật sự thì mọi người sẽ phát hiện ra cảnh giới của bọn họ cơ bản đều là Luân Mạch cảnh đỉnh phong. Còn những người đứng bên cạnh họ thì có thể là Luân mạch cảnh đỉnh phong hoặc Nguyên Phủ.

Dù sao bọn họ đều có địa vị không nhỏ ở các thế lực lớn.

- Mộ Bạch Phi của Yến Châu.

Lại một người bước lên. Người này mặc trường y màu trắng, thoạt nhìn có vẻ thanh tú, nhưng giữa mi tâm lại ẩn ẩn phát ra một cỗ ý chí mạnh mẽ.

Kiếm khách Yến Châu. Người đến này hẳn là kiếm khách Yến Châu rồi.

- Yêu Sênh của Thiên Yêu tông.

- Thiên Mộng Ngữ của Thanh Vân các.

Không ít người tiến lên giới thiệu, cung chủ cũng cho người ban thưởng chỗ ngồi. Mọi người đều đánh giá những người ngồi đó thật kỹ, trong lòng âm thầm ghi nhớ. Những người có chỗ ngồi này tương lai nói không chừng rất có thể sẽ trở thành những nhân vật chói mắt của chín châu thành này, nhất là Âu Dương Cuồng Sinh nọ, trông có vẻ cực kỳ xuất chúng.

- Tần Vấn Thiên, ngươi cũng đến đây đi.

Thiên Mộng Ngữ ngồi xuống thì quay sang gọi Tần Vấn Thiên đang đứng ở trong đám người. Người của Thanh Vân các đều đứng ở sau lưng cô.

Tần Vấn Thiên nghe vậy khá kinh ngạc nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu rồi đi với đứng phía sau Thiên Mộng Ngữ. Nếu Thiên Mộng Ngữ đã lên tiếng thì hắn cũng không tiện làm cô mất mặt/làm đối phương mất mặt

- Hai vị này cũng đến từ thành Thanh Châu sao?

Cung chủ mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, như thể cô luôn khách khí với tất cả mọi người.

- Hai người họ là bạn của ta, đến từ một nơi gọi là nước Sở.

Thiên Mộng Ngữ cười đáp. Lời này khiến cho ánh mắt cung chủ lóe lên, âm thầm liếc nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành một cái.

Nhưng cung chủ Tiên Trì cung dời đi rất nhanh, mỉm cười nhìn mọi người nói:

- Chỉ có bảy người có thể vào ngâm ở tiên trì. Nguy hiểm trong đó không cần ta nói các ngươi cũng biết rõ rồi nên ta cũng không nói nhiều làm gì nữa. Chỉ mong lúc các vị giao thủ nên nương tay cho. Các ngươi chỉ có thời gian một tháng mà thôi.

Mọi người đều gật đầu, bọn họ đương nhiên biế rõ quy tắc của nơi đây.

- Đi vào đi, miễn cho làm chậm trễ thời gian của các ngươi, không được dẫn theo yêu thú vào.

Cung chủ Tiên Trì cung cười nói, lúc này trong lòng mọi người đều có phần kích động, lập tức đi nhanh về phía cửa vào tiên trì.

- Chúng ta đi thôi.

Thiên Mộng Ngữ đứng dậy, đi xuống bậc thang dẫn đến cửa vào tiên trì. Tần Vấn Thiên cũng bước theo sau, hắn lập tức phát hiện trong hồ kia thế mà lại không phải nước, nên quần áo của họ cũng không hề bị ướt.

- Đúng là một nơi thần kỳ.

Tần Vấn Thiên khá kinh ngạc, Mạc Khuynh Thành cũng theo hắn bước xuống. Trong phút chốc, Tần Vấn Thiên bỗng cảm giác được có một luồng lực lượng kỳ diệu tác động lên cơ thể mình.

- Nguyên phủ của ta!

Trong đôi mắt của Mạc Khuynh Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa đến gần cửa vào tiên trì thì nguyên phủ của cô bỗng chốc như bị cắt đứt liên hệ với kinh mạch.

Lúc này, bọn họ đã bước xuống hồ, Tần Vấn Thiên cũng phát hiện cầu thang trước mặt họ vẫn còn nhưng bọn họ giống như đã đi vào một không gian kỳ diệu khác, ánh sao sáng ngời chiếu rọi khắp nơi, trước mặt chỉ có duy nhất một con đường mòn.

Thiên Mộng Ngữ kinh ngạc nhìn Mạc Khuynh Thành một cái rồi nói:

- Các ngươi không biết thí luyện của tiên trì sao?

- Không rõ lắm.


Tần Vấn Thiên lắc đầu nói.

- Đúng là hồ đồ.

Thiên Mộng Ngữ nhịn không được quát lớn:

- Không biết rõ mà còn dám chạy đến chỗ này? Thí luyện tiên trì cùng với thí luyện ở thú linh chi địa là hai trong số mười tám trận thí luyện của hoàng triều Đại Hạ. Ở nơi này sẽ có một luồng lực lượng thần kỳ phong bế nguyên phủ. Bước vào nơi này thì người có cảnh Nguyên Phủ cũng giống như người có cảnh giới Luân Mạch đỉnh phong, không có nguyên lực tinh thần khổng lồ thì người chưa tới Luân Mạch cảnh đến nơi này chẳng khác gì chịu chết.

- Có điều mặc dù nơi này phong sẽ phong trụ nguyên phủ, nhưng người Nguyên Phủ cảnh đã tu hành được thần thông cường đại, đây cũng chính là ưu thế của họ. Nhưng thần thông mà họ tu hành lại tiêu hao nguyên lực rất nhiều. Ở nơi này mà tiêu hao nguyên lực trong cơ thể nhiều quá lại không kịp bổ sing thì cũng như tự tìm đường chết.

Mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, nguyên phủ bị phong trụ, cắt đứt liên hệ với thân thể, e rằng có muốn ngự không phi hành cũng không được nữa.

Ở thí luyện tiên trì này, ưu thế của cảnh giới Nguyên Phủ bị ép xuống đến mức thấp nhất.

- Nghe nói thí luyện tiên trì này vốn là tự nhiên hình thành, lại thêm Tiên Trì cung cải tạo nên càng thêm nguy hiểm hơn rất nhiều. Muốn giành cơ hội vào tiên trì thật sự không dễ dàng gì, ngươi đúng là hồ đồ mà.

Thiên Mộng Ngữ lạnh lùng nói.

Dù giọng điệu không tốt cho lắm, nhưng đây cũng là vì muốn tốt cho hắn nên Tần Vấn Thiên cũng không để bụng, chỉ tuỳ ý cười nói:

- Chúng ta đi theo cô là được, tiên trì ở đâu thế?

- Ở cuối con đường thí luyện tiên trì này chính là tiên trì thật sự.

Thiên Mộng Ngữ nhìn về phía con đường mòn này, Tần Vấn Thiên thấy những người khác đã bắt đầu cấc chân đi nhanh về phía trước, xem ra bọn họ đang vội lắm.

- Mộng Ngữ, nói nhiều với hắn như vậy làm gì. Chúng ta đi nhanh thôi.

Cô gái có dung mạo thanh tú đi bên cạnh Thiên Mộng Ngữ bực bội cau mày nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành. Không biết Thiên Mộng Ngữ nghĩ như thế nào nữa.

- Đi thôi.

Thiên Mộng Ngữ lạnh giọng nói, đoàn người nhanh chóng tiến về phía trước, tốc độ cũng rất nhanh.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, hắn phát hiện người đi trên con đường mòn này đều cách nhau một khoảng cách, vô cùng cẩn thận. Nhất là cố ý tránh xa đám người của những thế lực lớn kia, thậm chí có một số người đã ngầm kết thành rồi liên minh.

Tình hình vi diệu lúc này khiến trong lòng Tần Vấn Thiên hiểu rõ, chỉ có bảy người có thể vào tiên trì. Xem ra thứ nguy hiểm nhất trên con đường thí luyện tiên trì này chính là lòng người.

Nhưng dù vậy vẫn có không ít người đến đây thí luyện. Không thể không nói, những người đến đây đều có tự tin tuyệt đối đối với thực lực của chính bản thân mình.

- Rừng Mê Huyễn, cẩn thận đấy! Chúng ta có thể sẽ bị nhốt ở đây một thời gian.

Thiên Mộng Ngữ nhìn rừng rậm phía trước mặt, chỉ thấy mọi người đều lần lượt đi vào đó, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

- Theo sát nhé.

Vẻ mặt của Thiên Mộng Ngữ cũng ngưng trọng hơn hẳn. Bọn họ cũng đi vào rừng Mê Huyễn. Vừa bước chân vào đã thấy vô số cổ thụ cao lớn, thoạt nhìn như là một mê cung.

Thiên Mộng Ngữ phất tay, đoàn người bắt đầu di chuyển ở trong rừng Mê Huyễn. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra điểm không đúng, thậm chí còn không tìm được những người khác.

- Quả nhiên đúng như lời đồn.

Thiên Mộng Ngữ lại nói:

- Trên con đường thí luyện tiên trì này đều là nguyên tắc khôn sống mống chết, không hề có chuyện chờ ăn may.

- Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Có người lên tiếng hỏi Thiên Mộng Ngữ.

- Nghỉ ngơi tại chỗ.

Thiên Mộng Ngữ mở miệng nói xong liền dừng lại ngồi xuống bãi cỏ.


Rừng Mê Huyễn vô cùng yên tĩnh, nhưng lại mang đến cho người ta lực áp bách hít thở không thông, lẫn cảm giác âm trầm.

Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, cơ thể Thiên Mộng Ngữ phút chốc trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Chỉ lát sau đã có một đoàn người dần dần xuất hiện trước mắt của bọn họ, đám người kia là người của Thú Vương Điện do Sư Khôi dẫn đầu.

Sư Khôi từng một mình chạy điên cuồng trong thành Yêu Sơn, nhưng hiển nhiên không phải hắn ta tới đây một mình. Mấy thế lực bá chủ kia cũng không ngu ngốc để một người đi vào thí luyện tiên trì này.

Tốc độ của Sư Khôi rất chậm, ánh mắt hắn ta nhìn Thiên Mộng Ngữ lộ ra vẻ tham lam, vẻ tham lam của dã thú.

Thiên Mộng Ngữ nhíu mày, cô lạnh giọng nói:

- Sư Khôi, chẳng lẽ Thú Vương điện muốn đối đầu với Thanh Vân các sao, đây không phải ý hay đâu.

- Vậy sao?

Sư Khôi cười lạnh, trước mắt Thiên Mộng Ngữ lóe lên, lại thấy có thêm một bóng người xuất hiện.

- Người của Thiên Yêu cung, Yêu Sênh.

Ánh mắt Thiên Mộng Ngữ càng thêm ngưng trọng, sắc mặt vô cùng khó coi. Thú Vương điện và Thiên Yêu cung đều là thế lực bá chủ ở thành Yêu Châu, không ngờ bọn họ lại liên thủ với nhau.

- Chỉ trách Thanh Vân các của các ngươi quá xui xẻo mà thôi.

Yêu Sinh âm trầm nói, lập tức nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Cái tên này từng đến thí chỗ thí luyện thú linh, hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

- Mau chạy đi!

Thiên Mộng Ngữ nhỏ giọng nói, khiến trong lòng mọi người chấn động. Thiên Mộng Ngữ cực kỳ quyết đoán, biết mình đúng là vận xui đập trúng đầu nên căn bản không định đối cứng, chỉ có chạy trốn mới không để bọn họ một lưới bắt hết được.

- Các người bắt sống cô ta lại.

Sư Khôi chỉ về phía Mạc Khuynh Thành bên cạnh Tần Vấn Thiên, còn hắn ta thì tham lam nhìn về phía Thiên Mộng Ngữ.

- Trốn.

Thiên Mộng Ngữ hét lớn một tiếng, chỉ trong tích tắc người của Thanh Vân các đã chạy như điên về các hướng khác nhau. Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cũng nhắm ngay một hướng chạy trốn.

- Ha ha.

Sư Khôi giậm mạnh hai chân xuống đất, thân thể bay lên trời gầm to một tiếng. Lập tức có một luồng sức mạnh đáng sợ theo tiếng gầm phóng ra, hoá thành hư ảnh cuồng sư trong hư không.

Khi Sư Khôi rơi xuống đất thì quyền đầu cuồng bạo cũng được tung ra trong nháy mắt, lực lượng ẩn chứa bên trong vô cùng kinh khủng. Có người bị tiếng gầm chấn đến mức choáng váng, khi tỉnh lại thì đã thấy quyền đầu giiangs xuống, trực tiếp đấm vỡ đầu người nọ.

Người của Thú Vương điện và Thiên Yêu tông đều đồng thời chạy lên tiến hành tấn công người của Thanh Vân các.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhắm về một hướng chạy như điên thì thấy có bóng dáng người của Thú Vương điện đuổi theo phía sau với tốc độ cực nhanh.

Trong tay Tần Vấn Thiên bỗng xuất hiện một thanh Phương Thiên Họa Kích, trong mắt hắn loé lên hàn quang cực kỳ đáng sợ.

- Vấn Thiên, cố gắng tiêu hao lực lượng trong cơ thể càng ít càng tốt, con đường thí luyện tiên trì này e là còn dài lắm.

Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh dặn dò, khiến trong lòng Tần Vấn Thiên run lên. Hắn khẽ gật đầu, bây giờ đúng là không nên cố sức, con đường tiếp còn rất dài, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.