Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 120: Danh tiếng tần vấn thiên






Chiến đài số chín của Quân Lâm yến đang thu hút sự chú ý của mọi người.

Kết quả của trận chiến này mang đến chấn động không thể nghi ngờ.

Giang Tú người đứng thứ mười trong kinh thành thập tú, trong khoảnh khắc đối đầu ngắn ngủi, cánh tay phải cầm kiếm của hắn đã bị Tần Vấn Thiên dùng kiếm chặt đứt. Giống như những gì Tần Vấn Thiên đã nói, từ nay về sau sẽ không còn cái tên Giang Tú trong kinh thành thập tú nữa.

Ai bảo rằng Tần Vấn Thiên tham gia Quân Lâm yến lần này chỉ để rèn luyện? Hắn dùng trận chiến này để tuyên bố với tất các những người nước Sở rằng, một năm quá dài, hắn muốn bộc lộ hào quang trong Quân Lâm yến năm nay.

Hắn dùng cuộc chiến này để khẳng định ai mới là vương giả tại chiến đài số chín.

Giang Tú, người được đánh giá cao nhất tại chiến đài số chín có khả năng lọt vào chín vị trí đầu tiên trong Quân Lâm yến đã bị loại khỏi cuộc chiến. Thảm hại hơn chính là hắn còn bị chém đứt một cánh tay, quả thực hết sức châm chọc.

Người của học viện Đế Tinh lại nghĩ nhiều hơn một chút. Khoảng thời gian trước, Giang Tú đã làm nhục Tần Vấn Thiên trước bia Đế Tinh, hắn đã từng nói Tần Vấn Thiên có được thành tựu hôm này là nhờ vào vậy may và kỳ ngộ không tệ. Hắn, kinh thành thập tú xem thường những thành tựu Tần Vấn Thiên đạt được.

Song, chỉ một tháng ngắn ngủi trôi qua, người bị hắn chất vấn đã mượn trận chiến tại võ đài danh giá nhất để chặt đứng cánh tay hắn qua mấy đợt tấn công.

Danh tiếng của thiên tài đứng đầu nhóm tân sinh học viện Đế Tinh há lại là danh hão? Thậm chí có người còn dự đoán, từ hôm nay trở đi, mọi người sẽ đánh giá kỹ càng thiên phú của Tần Vấn Thiên lần nữa, hắn chỉ là thiên tài đứng đầu tân sinh học viện Đế Tinh nữa không?

Dường như vinh quang lần này còn lâu mới đủ.

Trên khán đài, một vài người lợi hại đã ngấm ngầm phân tích trận chiến vừa rồi. Xét trên một phương diện khác thì căn bản là Giang Tú vữa chưa bộc phát thực lực thì đã bị chém đứt cánh tay rồi, Tần Vấn Thiên khống chế tiết tấu trần đấu quá nhanh, quá hoàn mỹ. Tuy Giang Tú chủ đông tấn công, song trong tích tắc khi Cửu Thiên Côn Bằng quyết được giải phóng thì thế cục đã bị khống chế trong tay Tần Vấn Thiên.

Dù cho Giang Tú sở hữu kiếm quyết mạnh mẽ cũng không có chỗ dùng, căn bản là chẳng có cơ hội để sử dụng.


Tần Vấn Thiên như thể là một người chiến đấu trời sinh vậy, sở hữu năng lực nắm bắt cực kỳ nhạy cảm. Hắn đã chớp lấy cơ hội trong chớp mắt kia để giành lấy phần thắng, loại thiên phú này đúng là có chút đáng sợ.

Nhưng mà, chiêu kiếm vừa rồi của Tần Vấn Thiên làm bọn họ khó hiểu.

Đánh thế lực lớn kia đều đã điều tra Tần Vấn Thiên nhưng dường như bọn họ chưa bao giờ nghe nói Tần Vấn Thiên sử dụng kiếm thuật, mà mới vừa rồi nếu sử dụng quyền pháp hoặc chưởng pháp sẽ không thể chém đứt tay Giang Tú nhanh như chớp như vậy được, chỉ có kiếm mới có thể nhanh và sắc bén đến vậy thôi.

Thực ra, đối với một người lĩnh ngộ được mối liên hệ giữa thần thông và thần văn và cũng như là cô đọng thần nguyên từ thần văn như Tần Vấn Thiên thì việc sử dụng kiếm thuật đơn giản cũng chẳng lạ gì. Hắn quá quen thuộc thần văn, chỉ cần trong tích tắc thôi là hắn có thể phác hoạ nguyên lực tinh thần thành kiếm, ngay sau đó dùng lực lượng thần thông bộc phát nó ra.

Đây là một việc làm người ta khó có thể tưởng tượng được nhưng nếu là Tần Vấn Thiên thì lại cực kỳ đơn giản.

Thậm chí, hắn còn không nghĩ đến kiếm quang vừa rồi mà lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Giang Tú một cách bình tĩnh lạnh nhạt, hệt như cách hắn bước lên chiến đài này vậy, chẳng khác nào hắn đang làm một việc đơn giản chả có ý nghĩa gì lớn.

Hắn nắm rõ mục tiêu của mình khi tham dự Quân Lâm yến này nên việc đánh bại Giang Tú không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo. Huống hồ hắn còn chưa đánh bại Giang Tú khi đối phương trong trạng thái mạnh nhất.

- Có cần tiếp tục chiến đấu không?

Tần Vấn Thiên hỏi bằng giọng bình tĩnh. Hắn không dùng lời nói để làm nhục Giang Tú, bởi luồng kiếm quang kia đã có sức nặng hơn bất kỳ câu từ nào rồi.

Giang Tú mặt cắt không còn một giọt máu, duy chỉ có cánh tay hắn đang chảy máu không ngừng.

Hắn là Giang Tú, một trong kinh thành thập tú, vốn dĩ hắn đang mong chờ bản thân chói sáng trong lần Quân Lâm yến này.

Nhưng điều đáng buồn chính là hắn chỉ có cơ hội đánh một trận trên Quân Lâm yến mà thôi. Đánh một trận, cánh tay đứt lìa.

Bởi vì kiếm trong tay hắn có sát ý, thế này Tần Vấn Thiên chặt đứt tay cầm kiếm của hắn, thật nhục nhã làm sao. Lúc này thân thể của hắn run nhẹ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt của Tần Vấn Thiên, hắn còn nói gì được nữa? Hắn còn mặt mũi nào để nói?

Giang Tú xoay người đi xuống chiến đài. Lúc bước lên thì cực kỳ phấn chấn, hắn đã đặt biết bao nhiêu chờ mong vào Quân Lâm yến này.

Thế nhưng, chỉ có một trận chiến.

Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng Giang Tú rồi nở nụ cười mỉm rồi hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn vầng thái dương trên bầu trời rồi dời mắt trông sang long ỷ bằng thanh ngọc trên Sở vương đài.

Cả đám người nhìn thấy tình cảnh này thì hơi sửng sốt, dường như Tần Vấn Thiên đang định nói điều gì.

- Ta là Tần Vấn Thiên, con trai Tần Xuyên, Tần phủ thành Thiên Ung, Tần Vấn Thiên!

Gương mặt Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười xán lạn rực rỡ, hắn phun ra một câu, không biết đang nói với ai và vì sao lại nói như thế.

Hắn tên là Tần Vấn Thiên, là Tần Vấn Thiên, con trai của Tần Xuyên, Tần phủ.

Dường như hắn đang muốn tuyên bố một điều.

Sở Thiên Kiêu thấy đôi mắt Tần Vấn Thiên đang dừng lại trên người mình, thần sắc vẫn bình tĩnh như nước, đang muốn tuyên bố cho hắn biết sao?

Tần Vấn Thiên muốn chứng minh bản thân thông qua Quân Lâm yến lần này, để hắn không dám tuỳ tiện động vào Tần Hạo và Tần Xuyên.

Yếu đuối và chịu đựng không khiến cho người khác chú ý đến, chỉ có thực lực mạnh mẽ cùng với thiên phú mới có thể làm đối phương kiêng kỳ. Vả lại, thực lực và thiên phú còn có thể mang đến cho hắn sự ủng hộ mạnh mẽ, như học viện Đế Tinh và Thần Binh các.

Đương nhiên, đây cũng là một con dao hai lưỡi, lúc ngươi bộc phát hào quang thì có càng nhiều đao kiếm trong bóng tối lúc nào cũng có thể rình rập chung quanh ngươi.


Tần Vấn Thiên xoay người đi xuống chiến đài, tuy rằng chỉ có một trận chiến nhưng trên chiến đài Quân Lâm yến này, dường như hắn đã làm cho mọi người phải nâng cao đánh giá về mình thêm nữa.

Thiếu niên đứng trong gió tuyết kia sở hữu sự cứng cỏi và cố chấp phi thường.

- Khi nào thì ngươi đã học được thần thông kiếm thuật vậy?

Nhược Hoan cười hỏi Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt loé lên ánh sáng kỳ dị.

- Trời sinh đã học được.

Tần Vấn Thiên nhún vui, giọng điệu vui đùa.

- Da mặt lại dày hơn rồi.

Nhược Hoan nở nụ cười càng thêm mỹ lệ. Mới có một năm thôi mà hắn đã sáng tạo ra kỳ tích mà không cô dám nghĩ đến.

Lúc trước khi cô tiến về thành Thiên Ung để tiếp nhận Tần Vấn Thiên lại không hề nghĩ đến việc chỉ mới qua một năm mà hắn đã có phong thái thế này rồi.

- Vấn Thiên, tuy rằng thân pháp của đệ lợi hại nhưng khoảng cách giữa ngươi và kiếm quá gần, sau này cần phải chiến đấu cẩn thận hơn.

Tần Dao dặn dò Tần Vấn Thiên. Tuy rằng thân pháp của hắn rất mạnh nhưng cô vẫn không thể không lo lắng, dù sao thì bất kỳ kiếm quang nào trong cơn mưa kiếm ngập trời kia đều có lực sát thương đáng sợ cả.

Nếu thực lực Giang Tú mạnh mẽ hơn chút nữa, rất có thể Tần Vấn Thiên sẽ không thể né tránh kiếm của hắn được. Chiến đấu khoảng cách quá gần như thế quá nguy hiểm.

- Ta biết rồi, tỷ.

Tần Vấn Thiên ôm mặt Tần Dao rồi vừa cười vừa nói, làm Tần Dao trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp. Lời nói vừa rồi của Tần Vấn Thiên trên chiến đài khiến cho nội tâm của cô hết sức ấm áp.

- Gia hoả Phàm Nhạc đâu rồi?

Tần Vấn Thiên không nhìn thấy Phàm Nhạc nên mở miệng hỏi.

- Đã đi đặt cược ở Tuý Diệu lâu rồi.

Nhược Hoan vừa nghe thấy Tần Vấn Thiên nhắc đến Phàm Nhạc thì không thể không trợn mắt. Gia hoả kia vừa thấy Tần Vấn Thiên chiến thắng Giang Tú đi đã đi đến Tuý Diệu lâu – phân bộ phường Thiên Diệu cách đây không xa.

- Đúng là nhân tài.

Tần Vấn Thiên trợn trắng mắt, mập mạp cũng ráng nghĩ tới biện pháp này cho được.

Chiến đấu vẫn tiếp diễn trên chín chiến đài, hơn nữa còn kéo dài hồi lâu. Bở vì Tần Vấn Thiên đã tham gia trận chiến nên có rất nhiều thơi gian để nghỉ ngơi. Đợi đến khi tất cả mọi người trong chiến đài số chín chiến đấu xong xuôi thì mới đến phiên hắn xuất hiện lần nữa.

Mặc dù trọng tài có quyền phân cặp chiến đấu tuỳ ý nhưng vẫn phải chú ý đến số lần xuất hiện. Không thể chỉ vì nhắm vào một ai đó mà để họ tiếp tục chiến đấu, như vậy quá thiếu công bằng.

Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm, năm Dạ trong Thất Dạ của nước Tuyết Vân đều đang phô bày thực lực của mình nhưng vẫn chưa tìm được đối thủ ngang tầm. Chắc chắn rằng hiện tại bọ vẫn còn che giấu thực lực nên không thể nhìn ra chiến lực của họ mạnh đến mức nào.

Dù sao thì có cực ít những hắc mã (*) giống như Tần Vấn Thiên, chỉ mới trận đầu tiên thì đã quật ngã luôn cả kinh thành thập tú.


Sau một vòng chiến đấu, cả đám người đều có những hiểu biết sơ bộ về cả chín chiến đài, trong đó chiến đài số chín trông như có thực lực yếu nhất nhưng lại bộc phát những tranh đoạt kịch liệt nhất. Chiến đài này xuất hiện rất nhiều nhân vật ưu tứ và cũng có những trận đấu thảm thiết nhất.

Cho dù là những người đã vào vòng trong cũng cảm thấy mờ mịt, Tần Vấn Thiên đánh bại Giang Tú cũng là một nhân tố có khả năng chiếm được một ghế.

Tuy Đệ Cửu Dạ là một cô gái nhưng thực lực của cô cực kỳ lợi hại, có thể đánh bại một đối thủ không yếu rất dễ dàng.

La Thành cũng dùng một chiêu đã chém cánh tay đối thủ làm cho mọi người than thầm thành viên Tu La minh học viện Đế Tinh thật tàn nhẫn.

Trừ bọn họ ra, chiến đài số chín vẫn xuất hiện một số nhân vật lợi hại, như thực lực của Lạc Khai Dương học viện Thần Phong cũng không tồi chút nào. Ở vòng thứ nhất hắn giao chiến với đối thủ cũng được đánh giá cao nhưng hắn đã loại đối phương hết sức dễ dàng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.

Nhưng số người thăng cấp cuối cùng ở chiến đài số chín cũng chỉ có hai, đồng nghĩa với việc sớm muộn gì những người này cũng sẽ đối chiến với nhau, đào thải những người yếu.

Lúc này Lạc Khai Dương đang đứng trong đám người, nhác thấy có một cô thiếu nữ xinh đẹp đang rúc vào người hắn và cười nói:

- Khai Dương, với thực lực của ngươi thì nhất định sẽ có cơ hội.

- Tiểu Nguyệt yên tâm đi, chỉ cần không đối đầu với Tần Vấn Thiên, Đệ Thất Dạ và La Thành cho đến phút cuối cùng mới chiến đấu với bọn hắn, ta sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội thăng cấp vào vòng tiếp theo.

Lạc Khai Dương gật đầu, người làm hắn kiêng kỵ nhất chính là Tần Vấn Thiên và Đệ Thất Dạ.

Tần Vấn Thiên đánh bại Giang Tú, còn Đệ Thất Dạ thì không biết thực lực của cô ta nông sâu đến đâu.

- Vâng.

Lâm Nguyệt mỉm cười gật đầu, thì ra vị thiếu nữ xinh đẹp học viện Thần Phong này chính là một trong tứ đại mỹ nữ thành Thiên Ung, Lâm Nguyệt.

Bây giờ cô đã gần mười bảy, nét quyến rũ ngày càng lộ rõ hơn trước kia. Hiện cô và thiên tài trẻ tuổi Lạc Khai Dương của học viện Thần Phong đang yêu nhau.

- Đang sắp xếp cặp đấu.

Ánh mắt Lạc Khai Dương nhìn lên chiến đài. Không bao lâu sau, giọng nói của trọng tài chiến đài số chín đã vang vọng khắp nơi.

- Chiến đài số chín, Tần Vấn Thiên đối chiến với Lạc Khai Dương.

Khi lời nói của trọng tài vừa dứt, cả đám đều sửng sốt, ngay sau đó có rất nhiều người tỏ ra khá vui vẻ, phải chăng trọng tài đang gia tăng kịch tính hơn nữa? Hay là hắn ta có thù oán gì với Tần Vấn Thiên?

Ánh mắt của Lạc Khai Dương và Lâm Nguyệt lập tức cứng lại. Trận chiến thứ hai, đối chiến với Tần Vấn Thiên!

(*) hắc mã: những nhân tố bất ngờ đạt thành tính đáng ngạc nhiên



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.