Võ Đạo Đan Tôn

Chương 995: Giá họa (2)




Đặc biệt kinh động nguyên thú vương giai chắc bên trong không gian giới chỉ sẽ có nhiều báu vật. Thoáng chốc mấy Nửa Bước Yêu Vương mắt nóng cháy. Không đợi bọn họ có phản ứng gì, một tiếng gầm nhức óc vang lên. Nguyên thú vương giai mới giết Lâm Tiêu xong nhìn chằm chằm bàn tay Lăng Thiên Hậu, ánh mắt đáng sợ chiếu tới.
Nguyên thú vương giai gầm gừ giơ rìu chiến chém mạnh Lăng Thiên Hậu.
Lúc trước nguyên thú vương giai rượt theo Lâm Tiêu không bỏ vì tìm bốn mươi khối sinh mệnh chi tinh của mình. Nó là nguyên thú vương giai, trí tuệ siêu cao, biết trong chiếc nhẫn nho nhỏ đó chứa nhiều báu vật, sinh mệnh chi tinh của nó chắc chắn cũng nằm trong đó.
- Trốn mau!
Những người khác hụt hẫng, Lăng Thiên Hậu thì mừng như điên. Lăng Thiên Hậu không rảnh xem xét không gian giới chỉ, người gã phát ra một phù văn mông lung chặn lại búa to chém xuống.
Ầm ầm ầm!
Phù văn toát ra khí thế cường đại tan vỡ trước nhát búa, Lăng Thiên Hậu bay ngược ra sau, hộc ra một bãi máu. Phù văn kỳ dị càng cường đại hơn bay ra khỏi người Lăng Thiên Hậu.
Phù văn này vừa xuất hiện hư không truyền đến dao động, có hơi thở Vương giả phát ra. Lăng Thiên Hậu dán phù văn trước ngực.
Vù vù vù!
Tốc độ Lăng Thiên Hậu bỗng chốc tăng vọt, gã hóa thành luồng sáng khuất bóng cuối trời.
Mắt thấy Lăng Thiên Hậu sắp biến mất, nguyên thú vương giai tức điên há to cái mồm khổng lồ. Lực cắn nuốt vô hình truyền ra từ miệng nguyên thú vương giai.
Ầm!
Sóng xung kích màu trắng to xuyên suốt không trung, vượt qua khoảng cách thời không đánh vào người Lăng Thiên Hậu sắp biến mất. Xung lực mạnh mẽ khiến Lăng Thiên Hậu gào rú thảm thiết, người phát nổ tạo ra đầy vết thương, miệng liên tục hộc máu. Nhưng nhờ phù văn cường đại bảo vệ, Lăng Thiên Hậu bị thương nặng lê thân chạy trốn, biến mất không còn bóng dáng.
Nguyên thú vương giai tức giận gầm rú, mọi người nhìn nó rượt theo Lăng Thiên Hậu.
Đám người liếc nhau, nhỏ giọng nói:
- Chí bảo có ấn ký Vương giả.
Với ánh mắt của Kha Mạc nhìn ra được Lăng Thiên Hậu sử dụng phù văn kỳ dị kia là chí bảo có ấn ký Vương giả cường đại, nên khi gã vận dụng thì tốc độ vượt qua Vương giả Sinh Tử cảnh bình thường. Xem ra phù văn này là của Vương giả cường đại nào đó trong Đế quốc Thần Võ sợ Hứa Chính gặp nạn trong Sinh Tử Quỳnh Lâu nên ban cho bùa hộ mệnh.
Ngẫm lại cũng đúng, Lăng Thiên Hậu với thân phận đệ nhất thế hệ trẻ Đế quốc Thần Võ, có báu vật như thế là bình thường.
Mọi người nổi lên suy nghĩ này sau đó lòng có linh tế cùng nhìn khe núi nơi Lâm Tiêu đã rơi xuống, cùng nhau lao qua.
Tuy không gian giới chỉ quý giá nhất đã lọt vào tay Lăng Thiên Hậu nhưng bọn họ chính mắt thấy trừ không gian giới chỉ ra mấy báu vật như chiến đao cũng rơi xuống, không chừng sẽ rơi rớt thêm ít báu vật nào đó.
Đột nhiên một giọng ồm ồm vang lên:
- Các vị thật quan tâm tới Lâm Tiêu ta a, ai nấy chạy thật nhanh xem ta có bị làm sao không, điều này khiến ta hết sức cảm động.
Một bóng người bay ra khỏi khe núi, không phải Lâm Tiêu thì là ai? Lâm Tiêu lúc trước bị nguyên thú vương giai tấn công không còn mẩu xương giờ cười tủm tỉm lành lặn đứng trước mặt mọi người.
Mọi người trợn to mắt nói:
- Lâm Tiêu, ngươi không chết? Vậy lúc trước bị đánh chết . . .
Mới rồi bọn họ trơ mắt thấy Lâm Tiêu chết, nhưng hắn không chết, vậy nghĩa là . . .
Đám người Độc Cô Phá Thiên là ai? Chỉ suy nghĩ sơ là hiểu ngay. Mới rồi người bị nguyên thú vương giai một chúa chém nát là phân thân của Lâm Tiêu, không biết hắn sử dụng bí pháp gì mà giấu được nguyên thú vương giai.
Vậy là những báu vật này còn trên người Lâm Tiêu, Lăng Thiên Hậu cướp được không gian giới chỉ rất có thể bên trong trống trơn.
Lăng Thiên Hậu đáng thương. Lúc trước đám người ghen tỵ Lăng Thiên Hậu muốn chết giờ chỉ còn cảm thấy bi ai thay cho gã. Không giành được gì ngược lại bị kéo vào rắc rối, chẳng những bị nguyên thú vương giai truy sát trọng thương, còn tổn nhất một chí bảo có ấn ký Vương giả, không ai thảm hơn Lăng Thiên Hậu.
Đám người Độc Cô Phá Thiên nhìn Lâm Tiêu chứa chút lòng kính nể, có thể nghĩ ra một chiêu trong lúc vội vàng thế này, hắn thật là gian xảo.
Cự long màu đỏ, Viên Hầu Vàng, yêu lang màu đen lạnh lùng nhìn, xoay người bỏ đi.
- Đi!
Nếu một mình Lâm Tiêu thì ba yêu thú còn rục rịch, nhưng một đám võ giả nhân loại tụ tập lại, chúng nó có ở lại cũng không được gì.
Lâm Tiêu chắp tay định quay đi:
- Các vị, ta không ở lại nữa.
Độc Cô Phá Thiên Đế quốc Thiên Huyền chợt mở miệng nói:
- Khoan đã!
Ánh mắt Độc Cô Phá Thiên sắc bén nhìn Lâm Tiêu, hỏi:
- Nếu ta không đoán sai thì bộ giáp trên người của ngươi chắc là Hư Không áo giáp của Nghê Tử Cường Đế quốc Thiên Huyền ta?
Lâm Tiêu đứng lại, mắt bắn tia sáng lạnh:
- Đúng thì sao? Ngươi muốn báo thù cho Nghê Tử Cường?
Giữ Lâm Tiêu và Độc Cô Phá Thiên tạm thời không có thù hận, nhưng nếu đối phương muốn trả thù cho Nghê Tử Cường thì không tránh khỏi trận đại chiến.
Tiêu Thu Tuyết, Tiêu Càn ánh mắt nghiêm túc nhìn. Nếu hai bên xảy ra xung đột, Tiêu Thu Tuyết, Tiêu Càn không thể đứng ngoài ngó.
- Ha ha ha, Lâm huynh đừng căng thẳng, ta hoàn toàn không có ý đó.
Hiếm khi Độc Cô Phá Thiên cười nói:
- Tuy Nghê Tử Cường là thiên tài của Đế quốc Thiên Huyền ta nhưng không dính dáng gì đến Độc Cô Phá Thiên này. Ta chỉ muốn nhắc nhở Lâm huynh rằng Nghê Tử Cường đến từ một đại tông môn của Đế quốc Thiên Huyền, nếu bọn họ biết các hạ giết Nghê Tử Cường chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nên tốt nhất Lâm huynh hãy ít dùng Hư Không áo giáp.
Biểu tình Lâm Tiêu trầm trọng. Nếu Sinh Tử Quỳnh Lâu chưa mở rộng cửa thì hắn không sợ gì, nhưng bây giờ Sinh Tử Quỳnh Lâu toàn diện mở ra, một đống Vương giả Sinh Tử cảnh trên Đại lục Thương Khung ùa vào, Lâm Tiêu phải hết sức cẩn thận.
Lâm Tiêu chắp tay nói:
- Đa tạ nhắc nhở.
Lâm Tiêu biến mất phía cuối trời.
Giờ phút này, trong không trung cách mọi người vạn dặm, một bóng người như tia sáng xẹt qua chân trời. Người đó bỗng ngừng lại, chính là Lăng Thiên Hậu của Đế quốc Thần Võ. Hiện tại người Lăng Thiên Hậu đầy những vết thương. vô cùng rách rưới, máu chảy ròng ròng, bị thương không thành hình nhưng vẻ mặt cực kỳ kích động.
Vẻ mặt Lăng Thiên Hậu hưng phấn nói:
- Ha ha ha! Rốt cuộc cắt đuôi con quái vật vương giai, tuy mất đào sinh phù tộc tổ cho ta nhưng trong không gian giới chỉ của Lâm Tiêu chắc chắn có nhiều báu vật, tệ nhất cũng hơn hai mươi khối sinh mệnh chi tinh. Chỉ cần là hiến số báu vật này cho tộc tổ, không chừng tộc tổ vui vẻ cho ta làm tộc trưởng đời tiếp theo, nắm quyền to gia tộc. Khi đó một đào sinh phù bình thường có là gì?
Một đào sinh phù mạnh mấy cũng chỉ là chí bảo chứa ấn ký căn nguyên Vương giả, sử dụng một lần sẽ mất đi hiệu quả. Sinh mệnh chi tinh thì mỗi viên là báu vật vương phẩm, có thể nhanh chóng bổ sung lực lượng sinh mệnh tiêu hao cho Vương giả Sinh Tử cảnh. Dùng một đào sinh phù đổi lấy một đống sinh mệnh chi tinh là cuộc giao dịch một vốn nhiều lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.