Võ Đạo Đan Tôn

Chương 970: Đánh chết kẻ thù (1)




Bách Lý Huyền cười khẩy nói:
- La, ngươi nghĩ ta không muốn ý định của ngươi sao? Chờ dược hiệu Tử Linh Thánh Đan biến mất là ta mặc cho ngươi làm gì thì làm, ngươi tính rất hay, nhưng Bách Lý Huyền ta không cho ngươi như ý. Ha ha ha, chỉ cần lấy được áo giáp trên người Lâm Tiêu, dù thực lực của ta chỉ còn ba phần, ngươi bị thương nặng có thể làm gì được ta!?
Trong tiếng cười to hung tợn, Bách Lý Huyền đã đến gần xác Lâm Tiêu. Bách Lý Huyền vươn tay chộp Hư Không áo giáp trên người Lâm Tiêu, gã đã thấy sự cường đại của bộ giáp, miễn gã chiếm được bảo giáp này dù bây giờ không thể giết La nhưng chờ dược hiệu biến mất gã vẫn ở thế bất bại.
Bàn tay Bách Lý Huyền mới chạm vào áo giáp trên người Lâm Tiêu, mi mắt khép bỗng mở ra. Lâm Tiêu toàn thân không có hơi thở sự sống khi mở mắt thì bắn ra hai tia sáng sắc bén.
Thanh âm chứa ý cười lạnh lùng nói:
- Bách Lý Huyền, ta chưa chết mà ngươi đã vội vã muốn lột áo giáp trên người ta. Ngươi quả là thất đức đấy.
Lâm Tiêu nằm yên dưới đất nửa ngày đột nhiên cười nhạt nói chuyện, điểm một cái.
Đoạt Nguyên Linh Chỉ
Phập phụt!
Ngón tay mông lung xẹt qua không trung tới trước mặt Bách Lý Huyền.
- Cái gì?
Bách Lý Huyền sợ tới hồn phi phách tán, bảy hồn đã rớt mất sáu, sợ run cầm cập. May mắn tố chấp tâm lý của Bách Lý Huyền rất mạnh, vào phút chỉ mành treo chuông thực lực Nửa Bước Vương giả bùng nổ. Bách Lý Huyền khựng lại, nhanh chóng thụt lùi.
- Đi được sao? Trận pháp hư không!
Hư Không áo giáp trên người Lâm Tiêu nổi lên phù văn, ngón tay hắn như vượt khoảng cách không gian chớp mắt đến trước mặt Bách Lý Huyền, đâm vào người gã.
Bách Lý Huyền rống to:
- Đáng chết, ngươi không làm tổn thương ta được!
Ánh sáng vàng tím bùng phát khắp người Bách Lý Huyền,Trước mặt gã xuất hiện các miếng vảy rồng vàng như khảm ngoài da, thần uy khó lường.
Sau khi dùng Tử Linh Thánh Đan, Bách Lý Huyền chẳng những có lực công kích gần bằng cảnh giới Nửa Bước Vương giả, phòng ngự cũng tăng lên tới cực độ. Nếu không như vậy La có Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đã không vất vả phòng thủ chờ dược hiệu Tử Linh Thánh Đan biến mất.
Lâm Tiêu cười khẩy nói:
- Vậy sao?
Ngón tay tiếp tục đâm tới.
Phập phụt!
Ngón tay như vào chốn không người đâm xuyên phòng ngự vảy rồng vàng cắm phập vào cơ thể Bách Lý Huyền.
Ngón tay truyền ra năng lượng cực kỳ tinh thuần, rất cường đại. Đoạt Nguyên Linh Chỉ chuyển hóa năng lượng vào người Lâm Tiêu, dược tính đậm đặc chảy xuôi trong cơ thể hắn.
Ầm ầm ầm!
Dược lực đậm đặc khiến Lâm Tiêu chớp mắt từ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đột phá đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Ong ong ong!
Cùng lúc đó, tinh thần lực của Lâm Tiêu từ đỉnh bát phẩm đột phá đến cửu phẩm.
Lâm Tiêu thầm giật mình. Không uổng là Tử Linh Thánh Đan gần với đan dược vương giai, chỉ một chút dược tính đã giúp Lâm Tiêu đột phá.
- Cái gì? Chút dược lực Tử Linh Thánh Đan cuối cùng trong người ta vì sao đột nhiên biến mất? Không thể nào!
Bách Lý Huyền kinh khủng phát hiện chút dược lực Tử Linh Thánh Đan cuối cùng trong người bị ngón tay kia cướp mất. Bách Lý Huyền từ khí thế hùng hồn bỗng chốc yếu đi, từ gần Nửa Bước Vương giả rớt xuống vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, rồi Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn, đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mãi tới Quy Nguyên cảnh hậu kỳ mới dừng lại.
Chỉ giây lát Bách Lý Huyền lúc trước còn đứng ngạo nghễ trên chân trời như vị chiến thần bị đánh rơi xuống trần gian.
Vù vù vù!
Bách Lý Huyền kinh hoàng lập tức xoay người bỏ chạy. Bách Lý Huyền không nghĩ ra lúc trước Lâm Tiêu thi triển võ kỹ gì, vì sao phòng ngự mạnh mẽ của gã không có tác dụng với nó. Dược hiệu Tử Linh Thánh Đan còn có thể giúp Bách Lý Huyền chống đỡ thêm một đoạn thời gian cũng biến mất theo.
Mắt Lâm Tiêu lóe tia lạnh lùng nói:
- Chết đi!
Lôi Đình đao chém ra, sấm sét hùng hồn bao phủ Bách Lý Huyền.
- Phụt!
- Phụt!
Bách Lý Huyền hộc bãi máu, thịt rã ra.
Bách Lý Huyền trợn to đôi mắt vừa kinh vừa giận, đã mất đi khí chất cao quý của hoàng tử.
Bách Lý Huyền phát cuồng rít gào:
- Lâm Tiêu, tha cho ta đi, miễn ngươi tha cho ta thì ta bảo đảm sẽ không tính sổ với ngươi. Nếu ngươi giết ta, cả Đế quốc Võ Linh sẽ không ai chứa chấp ngươi, phụ hoàng tuyệt đối không tha cho ngươi!
Đáp lại Bách Lý Huyền là Lâm Tiêu hờ hững phun ra hai chữ:
- Ồn ào.
Bách Lý Huyền trong biển sét há mồm muốn nói gì:
- Ngươi . . .!
Nhưng không còn kịp nữa, cơ thể Bách Lý Huyền nổ tung, chết hẳn.
Lâm Tiêu thu về mấy thứ như không gian giới chỉ của Bách Lý Huyền, ánh mắt lạnh băng nhìn La đứng gần đó.
Từ lúc Lâm Tiêu mở mắt xuống tay với Bách Lý Huyền đến lúc gã bị giết, cả quá trình nhìn như dài dòng nhưng chỉ diễn ra trong chớp mắt. La còn đang thẫn thờ trong giật mình.
La khó tin trợn to mắt nói:
- Ngươi còn sống? Không thể nào, Diệt Hồn Châm là báu vật trấn tông của La Sơn tông, không đến Sinh Tử cảnh không cách nào ngăn cản được, làm sao ngươi còn sống?
La chợt nghĩ đến một khả năng, gã rùng mình. Hay Lâm Tiêu không phải con người?
Truyền thuyết yêu thú đẳng cấp Yêu Vương khi đột phá thì có thể biến hình người, như một số Thiên Ma cường đại có thể biến hình người. Hay Lâm Tiêu là yêu thú nào đó đột phá vương giai biến hình?
La càng nghĩ càng thấy rất có thể. Nhớ lại quá trình Lâm Tiêu trưởng thành. Năm năm trước trong đại tái Phong Vân bảng Lâm Tiêu mới là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, hiện tại hắn đã đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Cả quá trình Lâm Tiêu chỉ mất sáu năm, Bách Lý Huyền thì cần mười lăm năm, La cần mười tám năm và cũng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy trong đế quốc. Lâm Tiêu không hợp với lẽ thường. Càng khiến La khẳng định suy đoán của mình là lô đỉnh màu đen, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn mạnh như thế mà không thể lay động nó chút nào, còn Lâm Tiêu thì dễ dàng sử dụng. Nếu Lâm Tiêu không phải yêu nghiệt khủng bố che giấu thực lực thì là gì?
La đang trong nỗi hãi hùng đã quên bình thường trong Sinh Tử Quỳnh Lâu chỉ có cường giả đẳng cấp Quy Nguyên cảnh mới vào được, ngoài đẳng cấp Quy Nguyên cảnh thì không thể vào.
La không còn nghĩ gì khác, gã chỉ có một ý tưởng là chạy vắt giò lên cổ.
Vù vù vù!
La biến thành luồng sáng bay vọt đi.
Lâm Tiêu làm sao để cho La chạy trốn? Lâm Tiêu sử dụng Địa Khung Ấn, một pháp ấn đen nhanh chóng từ trên trời giáng xuống. La hét lớn, trong lúc bay nhanh chạy trốn, vội vàng dùng Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn ngăn cản.
Bùm!
Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn khổng lồ bị đè rung bần bật, lăn lông lốc rơi vào sa mạc. Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn bị Địa Khung Ấn trấn áp chặt chẽ.
La phun búng máu, gã muốn thu Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn về nhưng bất lực. La kinh hoàng bỏ lại Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, co giò chạy trốn. Hiện tại trong lòng La chỉ có một suy nghĩ, đó là nhanh chóng rời khỏi Sinh Tử Quỳnh Lâu, báo cáo thân phận thật của Lâm Tiêu cho lão tổ La Sơn tông.
La gần như đốt cháy tiềm năng sự sống chớp mắt biến mất phía chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.