Võ Đạo Đan Tôn

Chương 709: Lâm Tiêu đấu Hoàng Phủ Chân (1)




Úy Trì Quật thân là cự đầu trẻ tuổi, Cố Thanh Sơn vốn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng có thể đánh bại đối phương, nhưng hắn như thế nào cũng không ngờ tới, đối phương vậy mà đứng ở đó không nhúc nhích, mặc cho mình tiến công, nhưng mình lại ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không cách nào phá vỡ, loại tương phản mãnh liệt này khiến Cố Thanh Sơn thân là cao thủ một đời trẻ tuổi thế nào cũng không thể tiếp nhận nổi.
- Tốt, ta cũng không tin, Cố Thanh Sơn ta ngay cả tư cách khiến ngươi cử động cũng không có, đón thêm một quyền này của ta.
A a a
Gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt Cố Thanh Sơn đỏ bừng, trường bào màu xanh trên người không gió mà bay, như lá cờ phần phật phấp phới trong gió, đồng thời một cổ khí tức như uyên từ sâu trong cơ thể hắn bộc phát ra, cơ bắp toàn thân tăng vọt, lộ ra gân xanh vặn vẹo như giun.
- Lùi cho ta, Tuyệt Đỉnh Thiên Hạ.
Thiết quyền màu đen bạo liệt ra như đạn pháo, xé rách không khí, lập tức tiến đến trước mặt Úy Trì Quật, Cố Thanh Sơn giờ phút này phảng phất như hóa thành một Cự Linh Thần, đứng ngạo nghễ ở đỉnh Thiên Địa, bao quát quần hùng, bộc phát ra một kích đáng sợ nhất của mình.
Phong cuồng mãnh liệt như phong bạo nổi lên, coi như là người xem ở bên ngoài lôi đài, cũng có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ ẩn chứa trong một quyền này, đủ để sụp đổ thiên địa, khai sơn phá thạch, nát bấy tất cả.
Con mắt mọi người đều trừng lớn, nhìn xem Úy Trì Quật dưới một quyền này sẽ có phản ứng thế nào.
- Tới tốt lắm.
Úy Trì Quật quát to một tiếng, thần sắc hưng phấn, gân cốt nhích động, cơ bắp toàn thân trở nên cứng ngắt..., tản mát ra quang mang kim loại.
Oanh một tiếng, thiết quyền màu đen vừa thô vừa to hung hăng đánh vào ngực Úy Trì Quật, nát bấy võ bào ngoài thân hắn, dưới ánh mắt khó có thể tin của mọi người, thân hình Úy Trì Quật vẫn lù lù bất động như trước, da thịt nơi ngực ngăm đen như huyền thiết, lại phát ra thanh âm va chạm của kim loại, khóe miệng thủy chung mang theo dáng cười ngu ngơ hờ hững.
Ngược lại Cố Thanh Sơn, sau một quyền thân hình rung rung, dưới lực phản chấn bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
- Không có khả năng.
Hai mắt hắn trừng tròn xoe, không dám tin nổi vào hai mắt mình.
Tuyệt Đỉnh Thiên Hạ này là chiêu thức cường đại nhất của hắn, một quyền đánh ra lực lượng đủ để sụp đổ thiên địa, dưới một quyền không ít cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong đã phải ôm hận, nhưng ở trước mặt Úy Trì Quật lại yếu ớt không chịu nổi như thế, phảng phất châu chấu đá xe, khiến nội tâm hắn dù thế nào cũng không thể tiếp nhận nổi.
- Ha ha, uy lực không tệ, không chăm chú ứng phó một chút thì quả thật khó mà ngăn cản, có tư cách khiến ta xuất thủ rồi.
Úy Trì Quật cười lớn một tiếng, đánh ra một quyền, trực tiếp đánh cho Cố Thanh Sơn còn đang khiếp sợ thổ huyết bay ngược, chật vật ngã xuống đất.
Toàn trường tất cả đều xôn xao.
Trước lôi đài tổ 9, trong mắt Lâm Tiêu lóe lên tinh mang, Úy Trì Quật này thật là đáng sợ, lực phòng ngự mạnh quả thực thế gian ít có, chỉ bằng lực phòng ngự thể hiện ra vừa rồi đã ngang với Long Tượng Luyện Thể đệ ngũ trọng của hắn rồi, khiến người không thể khinh thường.
Tổ 6, Trương Thuần Hi đấu với Lôi Kinh Vân.
- Thiên Lôi Băng Thiên
- Kinh Vân Vô Cực.
- Lôi Đế Kinh Thế.
Vừa lên tràng, Lôi Kinh Vân đã thi triển Lôi Đế Quyền của mình đến cực hạn, chỉ một thoáng, trên toàn bộ lôi đài đầy trời đều là điện quang lam tử sắc, trong đó càng xen lẫn đạo đạo tia chớp màu bạc, Lôi Kinh Vân trong lôi quang thiểm diệu vô cùng uy mãnh, tóc tím trên đầu tùy ý tung bay, phảng phất như Lôi Đế đi tới nhân gian, khiến cả lôi đài hóa thành lôi hải trùng trùng điệp điệp.
Tràng diện khiến người sợ hãi như thế tự nhiên khiến người xem toàn trường đều phải ngưng trọng, gắt gao chằm chằm vào Trương Thuần Hi, xem hắn ứng đối thế nào.
Đối diện, cự đầu trẻ tuổi Trương Thuần Hi của quận Kim Hà bước chân vững như Thái Sơn, từng bước một chậm rãi tiến về phía trước, song chưởng lật qua lật lại đơn giản liền bài trừ lôi quang ra khỏi người mình, cuối cùng lặng yên đánh một chưởng vào ngực Lôi Kinh Vân, triệt để đánh bay hắn ra ngoài, nhẹ nhõm chiến thắng, toàn bộ quá trình mây trôi nước chảy, chính như bản thân Trương Thuần Hi vậy, cực kỳ ít xuất hiện.
- Trương Thuần Hi này nhìn qua bất ôn bất hỏa, kì thực thực lực cũng thâm bất khả trắc.
- Cự đầu trẻ tuổi không một ai dễ trêu cả, nếu như ngươi không đủ coi trọng, nhất định sẽ phải chịu thiệt.
- Đúng, cự đầu trẻ tuổi khác đều là khí thế đại thịnh, mà Trương Thuần Hi này lại ổn trọng như núi, vô cùng ít xuất hiện, trong số cự đầu trẻ tuổi tựa hồ căn bản không thu hút, khiến người hoàn toàn không chú ý đến hắn, nhưng nếu ngươi cẩn thận quan sát, ngược lại sẽ cảm thấy đối phương có một loại cảm giác đại đạo tự nhiên.
- Không thể khinh thường ah.
Đám người nghị luận nhao nhao.
Các trận đấu kế tiếp cứ nối tiếp nhau.
Đến vòng thứ bảy trận thứ ba, Lâm Tiêu và Hoàng Phủ Chân rốt cục đụng nhau.
Chỉ một thoáng, toàn khán đài đều trở nên sôi trào, tiếng huyên náo xông thẳng lên trời, đinh tai nhức óc.

Trên mặt không có vẻ ngoài ý muốn, Lâm Tiêu lập tức đi lrên lôi đài, biểu lộ lạnh lùng.
Đấu vòng loại vòng này là mười hai tuyển thủ mỗi tổ từng đôi đấu với nhau, bất luận tuyển thủ nào cũng cần đấu với tất cả mọi người trong tổ, không ai thoát được cả, bởi vậy giữa Lâm Tiêu và Hoàng Phủ Chân nhất định sẽ có một trận chiến, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn.
- Ha ha, hai chúng ta cuối cùng cũng gặp, Lâm Tiêu, Hoàng Phủ Chân ta sẽ cho ngươi biết, kết cục của việc dám can đảm cướp thứ thuộc về ta sẽ thê thảm cỡ nào.
Không ít xuất hiện như Lâm Tiêu, nguyên lực toàn thân Hoàng Phủ Chân phóng ra ngoài, cả người như Chiến Thần từ Man Hoang đi tới, thần sắc bá đạo hung hăng càn quấy, tùy ý liều lĩnh, sau khi đi lên lôi đài, ánh mắt tràn ngập sát ý không chút kiêng nể nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, khóe miệng toát ra dáng tươi cười dữ tợn.
- Hi vọng ngươi có thể kiên trì lâu một chút, đừng chỉ vài chiêu đã bị thua, vậy thì quá không có ý nghĩa rồi, ta còn muốn hảo hảo chơi đùa với ngươi đấy.
Hoàng Phủ Chân vặn vặn hai quyền tạo ra tiếng rôm rốp, diện mục dữ tợn, nguyên lực bành trướng bên ngoài thân bắt đầu khởi động, như Giao Long ngủ đông, ẩn chứa lực lượng cường đại.
- Nếu vậy chỉ sợ sẽ khiến ngươi thất vọng rồi, bởi vì ta đang suy nghĩ xem mấy chiêu đánh bại ngươi đây.
Lâm Tiêu lắc đầu, đạm mạc mở miệng.
Những lời này vừa ra, không chỉ Hoàng Phủ Chân biến sắc, mà tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng Phủ Chân dù thế nào cũng là cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, một trong các cự đầu trẻ tuổi Phong Vân Bảng đại tái lần này, cho dù không được Tinh Thần lôi đài chọn làm tuyển thủ hạt giống, nhưng thực lực lại thâm bất khả trắc, một trong các cường giả tuyệt đối, nhưng lời Lâm Tiêu nói mới nãy phảng phất như hắn đánh bại đối phương là một chuyện rất dễ dàng, tùy tâm sở dục, khiến tất cả mọi người đều rợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.