Võ Đạo Đan Tôn

Chương 684: Lâm Tiêu đấu Cổ Thần (2)




Nguyên Chí Sĩ phó doanh chủ gật đầu:

- Cũng không biết Lâm Tiêu đem Cửu Chuyển Huyền Công đệ cửu chuyển luyện thành chưa.
- Đệ cửu chuyển, có lẽ không có nhanh như vậy a.
Vương an phó doanh chủ lắc đầu:
- Cửu Chuyển Huyền Công đệ cửu chuyển độ khó cực cao, mà cần nguyên khí kinh người, Lâm Tiêu dù sao thời gian tu luyện quá ngắn, bát chuyển có khả năng là cực hạn của hắn hiện tại, nếu như cho hắn thêm một hai năm nữa, chắc chắn sẽ luyện thành, đến lúc đó trong nguyên trì của hắn sẽ có một tia chân nguyên, cấp bậc Hóa Phàm Cảnh có thể chiến thắng hắn không có mấy người.
Bạch Hồng Phi phó doanh chủ cười nói:
- Hiện tại xem ra, Lâm Tiêu xác suất chiến thắng cao hơn tám phần, dù sao hắn còn chưa có thi triển đao ý ra, cũng không biết Cổ Thần có thực lực gây khó dễ cho hắn hay không.
Lâm Tiêu nắm giữ đao ý, thân là phó trại chủ hắn không thể không biết.
Trên lôi đài, ánh mắt Cổ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu.
- Xem ra vừa rồi là ta xem thường ngươi, vốn ta còn chuẩn bị bảo lưu một chiêu này, hiện tại xem ra không thể không sớm thi triển ra, kế tiếp, ta muốn dùng một chiêu này đánh bại ngươi.
Thần sắc Cổ Thần lạnh như băng, giọng nói vừa vang lên, kiếm ý tiểu thành đột nhiên hiện ra, đồng thời khí tức trên người tăng trưởng như bay, trường kiếm trong tay sáng ngời.
- Cái gì, chẳng lẽ Cổ Thần trước đó còn chưa thi triển toàn lực.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Thần Hi Kiếm Pháp - Lê Minh Phá Hiểu.
Đột nhiên khí tức toàn thân Cổ Thần phóng đại, hắn hét to lên, trường kiếm trong tay đột nhiên bắn ra kiếm khí mờ mịt, hào quang lốm đa lốm đốm, vô cùng sáng lạn, giống như mặt trời sáng sớm vừa nhô lên, chiếu rọi đại địa, hóa thành hào quang đầy trời bao phủ thân thể Lâm Tiêu.
Đồng thời ánh sáng mặt trời nhô cao, ý cảnh bao phủ cả lôi đài, ẩn chứa lực lượng cực hạn, hủy diệt tất cả.
- Kiếm chiêu thật mạnh, đây là kiếm pháp gì?
- Thần hi ý cảnh, không nghĩ tới Cổ Thần lại lĩnh ngộ ý cảnh này, trước đó không ngờ còn không có thi triển ra.
- Ngẫm lại cũng phải, một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa còn là kiếm ý tiểu thành, như thế nào không nắm giữ ý cảnh và kiếm ý đáng sợ chứ.
- Lâm Tiêu sắp thua.
Trên thính phòng có tiếng kinh hô của võ giả, vô cùng rung động.
Cách đó không xa, Vu Sơn Hà bị phân tới tổ bảy hết sức khó coi, hắn vốn cho rằng Cổ Thần đánh bại hắn lúc truớc đã thi triển toàn lực, hôm nay xem ra thì ra đối thủ vẫn bảo tồn thực lực.
- Thú vị, đây là tuyệt chiêu mạnh nhất của ngưoi sao?
Đối mặt Cổ Thần phóng xuất công kích đáng sợ, trong lòng Lâm Tiêu lắc đầu, dùng thực lực của hắn kỳ thật sớm đã có thể phân ra thắng bại, trước đó sở dĩ dây dưa với Cổ Thần chính là ý thích bản thân thôi, đồng thời cũng muốn bảo lưu một ít thực lực và lá bài tẩy, nhưng hiện tại xem ra nhất định phải phóng xuất chút thực lực rồi.
- Rất tốt, đã như vầy, vậy một chiêu định thắng bại đi, đao ý ta cũng đã lĩnh ngộ rồi.
BOANG...
Nói một câu đạm mạc, Lâm Tiêu phóng xuất khí thế lăng lệ, rồi sau đó chém ra một đao, là đao ý của đao khách.
- Cuồng Thú Đao Pháp -- Hung Thú Lăng Thiên.
Tiếng yêu thú gào thét đinh tai nhức óc vang vọng, dứoi ánh mắt kinh hãi của mọi người, một hư ảnh yêu thú như đi ra khỏi man hoang xuất hiện, nó gầm thét thật lớn, đồng thời lao tới đụng vào kiếm ảnh.
Oanh một tiếng, hào quang nghiền nát, hư ảnh yêu thú to lớn và kiếm ảnh không ngừng nổ tung, nguyên lực tạo thành gió lốc hiện ra trứoc mặt Cổ Thần, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, hắn bại ngay lập tức.
- Cái gì? Một chiêu bại trận?
- Thật mạnh!
- Không nghĩ tới Lâm Tiêu vẫn dấu kín đao ý, tới bây giờ mới phóng xuất ra, thật sự làm cho nguời ta sợ hãi mà.
- Xem khí tức đao ý hắn phóng xuất ra, tuyệt đối không chỉ là nhất phẩm, cho dù không có đạt tới tiểu thành cũng không kém xa.
Cả khán đài xôn xao, khán giả trợn mắt há hốc mồm.
- Tiểu tử này che dấu được đủ sâu, tới bây giờ mới đột nhiên bạo phát ra.
- Xem ra Lâm Tiêu xâm nhập Thiên Cương vị trí ba mươi sáu là không có vấn đề, về phần trước hai mươi cũng có năm thành hi vọng, phải xem thiên tài tổ khác như thế nào.
Hai trọng tài tổ chín mỉm cười nói thầm.
Thân là trọng tài, bọn họ tự nhiên hy vọng đế quốc xuất hiện nhiều thiên tài, đế quốc xuất hiện nhân tài càng nhiều với bọn họ lại càng tốt.
Trong đám người giật mình, chỉ có Đông Phương Nguyệt Mính, Trần Tinh Duệ, Tử Xa Sơn là thiên tài của quận Hiên Dật, hoặc là tuyển thủ từng cùng Lâm Tiêu lịch lãm trong Thiên mộng bí cảnh không có bị giật mình, dù sao Lâm Tiêu lĩnh ngộ đao ý bọn họ đã sớm biết rõ.
- Hừ, Lâm Tiêu vậy mà thắng.
Trên khán đài, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nhìn thấy một màn này, sắc mặt khó coi, Lâm Tiêu càng mạnh thì nội tâm của hắn càng không thích.
Đông Phương Nguyệt Linh bên cạnh dường như cảm nhận cái gì đó, mắt nhìn qua thần sắc Bách Lý Huyền trong nội tâm trầm xuống.
Trên lôi đài, Cổ Thần đứng lên lau máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu.
- Ngưoi che dấu đủ sâu, ta tâm phục khẩu phục.
Sau nửa ngày, Cổ Thần xuất hiện ánh mắt kinh nể, thần thái đạm mạc.
Nguyện chịu thua, trước đó hắn đã thi triển toàn lực, thậm chí ngay cả thủ đoạn che dấu cũng dùng qua, kết quả cuối cùng vẫn thua Lâm Tiêu, làm cho hắn tâm phục khẩu phục, hơn nữa hắn cũng nhìn thấy ánh mắt bình thản của Lâm Tiêu sinh ra cảm giác tim đập nhanh, hắn có loại cảm giác, Lâm Tiêu trứoc mặt vẫn chưa thi triển toàn bộ thực lực.
- Có lẽ không thể nào đâu.
Âm thầm lắc đầu, Cổ Thần cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá điên cuồng.
- Ngươi thực lực không tệ, chỉ cần cố gắng chưa hẳn không thể đi xa hơn.
Lâm Tiêu bình thản cười cười, đi xuống lôi đài, trải qua trận đấu vừa rồi hắn đã nhìn ra, đều là kiếm ý tiểu thành, thực lực Cổ Thần và Thạch Giác bị hắn đánh chết trong cổ địa Thái thần là sàn sàn nhau, nhưng lại hơi yếu hơn Cừu Vô Tình một ít, cả hai bất đồng là Cổ Thần là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, mà Thạch Giác và Cừu Vô Tình là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, luận thiên phú Cổ Thần còn hơn hai nguời này một bậc.
- Mạnh sư huynh, tiểu tử này thực lực không tệ, chỉ sợ là một trong mấy tuyển thủ cao cấp nhất.
Bên cạnh tổ chín, một thanh niên mặc võ bào màu xanh được mấy tên tuyển thủ vây lại, một người trong đó nhìn qua Lâm Tiêu đang đi xuống nói ra, thanh niên áo xanh chính là Mạnh Tinh Hồn được người ta nhận định chắc chắn lọt vào trước hai mươi.
- Là tiểu tử này?
Mạnh Tinh Hồn lạnh nhạt lườm Lâm Tiêu:
- Thật sự có tài, nhưng mà ta không cần lo lắng, trong tổ chín này đối thủ của ta chỉ có một, nguời khác chưa đủ tư cách.
Mạnh Tinh Hồn lãnh ngạo nhìn qua bên cạnh lôi đài, tại đó có thanh niên tay cầm trường thương đang ngồi, trên người tỏa ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, chính là Tuyệt Vô Danh quận Lộ Tây, Phong Vân bảng giải lần này hắn là một trong mười cự đầu trẻ tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.