Mắt Diệp Hoa tràn đầy lo lắng, Lâm Tiêu mới đến thành Hắc Lĩnh đã đắc tội loại người như vậy, hắn thật xui xẻo. Lâm Tiêu gật gù: - Vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ? Lâm Tiêu không sợ Tông Thứu nhưng hắn cũng không coi thường. Cái gọi là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ không phải nói về cấp bậc tu luyện Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đó mà là danh hiệu. Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong cách Quy Nguyên cảnh chỉ có một bậc nhưng hai bên cách biệt một trời một vực. Bước ra một bước này bên này trời, bên là đất. Quy Nguyên cảnh chặn lại chín mươi phần trăm võ giả, làm nhiều võ giả dừng bước tại đây, cả đời không tiến bộ được. Bởi vậy nhiều cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong biết không có hy vọng đột phá sẽ tìm đủ cách nâng cao thực lực của mình. Tu luyện công pháp, bí pháp, rèn luyện thân thể, sức mạnh, bọn họ dốc hết sức ra. Vì điều này khiến cùng là võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng thực lực mạnh và yếu chênh lệch rất xa. Một số siêu võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong có thể một chiêu tiêu diệt võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường khác. Loại người này thường được gọi là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Lúc trước Lâm Tiêu gặp đám người Hạ Luân của ba đại gia tộc Thành Đại Viêm chỉ xem như cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường. Gia chủ Nhiếp Hùng, Khương Nhân Kiệt trên Đao Vương đảo thuộc loại võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong khá lợi hại, nhưng bọn họ cách danh hiệu vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ còn rất xa xôi. Vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ thật sự đánh ra một chiêu mà tuyệt đối Hóa Phàm cảnh hậu kỳ không ngăn cản được. Tông Thứu được gọi là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ thì thực lực tuyệt đối hơn xa đám người Nhiếp Hùng, Khương Nhân Kiệt. Lâm Tiêu thầm nghĩ: - Vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ sao? Thú vị, ta rất muốn biết nhân vật như thế mạnh tới cỡ nào. Lâm Tiêu không hề sợ hãi, ngược lại chiến ý hừng hực. Hiện giờ được Long Ma giáp, năng lực phòng ngự của Lâm Tiêu lại tăng vọt. Lâm Tiêu tự nghĩ dù hắn không đấu lại đám cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ nhưng không đến mức bó tay, hắn có thể đủ sức làm đối phương e ngại. Đương nhiên muốn đối kháng với cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ hay giết đối phương thì Lâm Tiêu cần phải mạnh hơn nữa, ít ra hắn phải đột phá đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Nhưng từ Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong đột phá Hóa Phàm cảnh hậu kỳ là quá trình rất dài, hiện tại Lâm Tiêu chưa có cảm giác gì. Lâm Tiêu lắc đầu, nói: - Nếu có thể đột phá Long Tượng luyện thể đến đệ ngũ trọng thì tuyệt. Muốn đột phá đệ ngũ trọng chẳng những cần chăm chỉ tu luyện, còn cần nhiều linh đan, linh dược tẩm bổ. Tuy Lâm Tiêu tự tin nhưng hắn không cuồng vọng, trước khi chiến đấu đã ước đoán thực lực của mình, hắn không làm chuyện không nắm chắc. Trên thế giới này muốn sống lâu thì phải như thế. Đoàn người tiếp tục đi dạo trong đại sảnh, đằng trước bỗng truyền đến khí thế sắc bén. La Liệt reo lên: - Ủa? Là La Thiên Thảo lục giai! La Thiên Thảo là một loại rất quý giá trong linh dược lục giai, chứa khí thế sắc bén đặc biệt, giống như Đao Tuyệt Thảo, giúp ích lớn cho kiếm khách ngưng tụ và tăng lên kiếm ý, quý hiếm trong linh dược lục giai. Có mấy kiếm khách cũng phát hiện, chạy tới ngay. La Liệt cũng là kiếm khách, gã vội vàng chạy lên hỏi, sợ mất chỗ: - La Thiên Thảo giá bao nhiêu? Đúng, bao nhiêu tiền? Thấp hơn ba ngàn vạn lượng thì ta mua ngay. - Là ta nhìn thấy trước! Mấy kiếm khách lao nhao ồn ào. Thấy nhiều người tranh giành, chủ quầy sớm biết trước cười toe toét, đang định trả lời thì một thanh âm lạnh băng vang lên sau lưng mọi người, giọng điệu chắc chắn. - Mặc kệ La Thiên Thảo bao nhiêu tiền, ta muốn! Thanh âm lạnh lùng cùng với kiếm ý sắc bén đến mức tận cùng như muốn cắt hư không thành hai nửa. - Là ai? Mọi người cảm nhận khí thế đó, biến sắc mặt vội quay đầu nhìn. Lâm Tiêu thầm giật mình, kiếm ý này rất đáng sợ. Kiếm ý chỉ vô tình toát ra, nhưng Lâm Tiêu nắm giữ đao ý có thể cảm nhận rõ ràng chủ nhân kiếm ý tuyệt đối đã đạt đến tiểu thành. Mấy thanh niên trẻ tuổi đi ra từ đám đông, đa số hai mươi mấy tuổi. Các thanh niên khí thế kinh người, vênh váo kiêu ngạo, thân phận không tầm thường. Thanh niên dẫn đầu càng đáng sợ, khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, mái tóc dài màu đen xõa tung, khuôn mặt như đao tước, mắt sáng ngời, rất sắc bén. Chỉ nhìn thoáng qua thanh niên đã toát ra áp lực nghẹt thở, khí khái hào hùng khiếp người. - Là Cừu Vô Tình! - Xếp thứ bốn mươi lăm trên bảng Phong Vân của đế quốc quý trước, cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Thiên phú như Cừu Vô Tình không đến hai năm sẽ có hy vọng đột phá Quy Nguyên cảnh, là cao thủ thật sự. - Sau lưng Cừu Vô Tình chắc toàn là thiên tài Quận An Định, quả nhiên ai nấy khí thế siêu phàm. Nhiền kiếm khách vẻ mặt bất mãn nhưng thấy nhóm thanh niên thì biến sắc mặt ngay. La Liệt, Diệp Hoa cũng biến sắc mặt, kích động tiến lên: - Cừu sư huynh, các vị sư huynh! Một cường giả bước ra từ nhóm thanh niên đi theo Cừu Vô Tình. - Ha ha ha, nhị đệ, thật tình cờ, hai người cũng đến đây? Đó là La Tuấn, đệ tử đỉnh cao của Quận An Định, Lâm Tiêu từng gặp gã trong Thiên Mộng bí cảnh, đại ca của La Liệt. Trước kia La Tuấn chỉ là đỉnh Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, bây giờ gã cũng như Lâm Tiêu, đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong. Diệp Hoa vội giới thiệu hai bên: - Cừu sư huynh, đại ca, vị này là Lâm Tiêu, đệ tử thiên tài của Quận Hiên Dật. Cừu Vô Tình liếc Lâm Tiêu, gật đầu xem như chào. Cừu Vô Tình đi tới quầy hàng, lạnh lùng hỏi: - Giá La Thiên Thảo thế nào? Chủ quầy trung niên bị khí thế của Cừu Vô Tình uy hiếp, gã cắn răng lấy can đảm trả lời: - Năm ngàn vạn lượng! Tiếng kinh kêu vang lên. Năm ngàn vạn lượng không phải số lượng nhỏ, đủ để mua một viên đan dược lục phẩm. Tuy La Thiên Thảo rất quý giá, rất có ích cho kiếm khách nhưng dù gì nó chỉ là linh dược lục giai, giá năm ngàn vạn lượng là quá đắt. Đưa La Thiên Thảo đi hội đấu giá, trừ phi hai kiếm khách đỉnh cao tranh nhau đấu giá, nếu không sẽ chẳng đến giá này. Mấy thiên tài Quận An Định đứng sau lưng Cừu Vô Tình tức giận mắng: - Ngươi cắt cổ người sao? Cừu Vô Tình phất tay ngăn cản đệ tử đứng sau tiếp tục mắng, gã lấy chồng kim phiếu ra, lạnh lùng nói: - Năm ngàn vạn lượng, ta mua. Chủ quầy trung niên vội vàng lau mồ hôi trán, lòng thầm vui mừng, cẩn thận bỏ La Thiên Thảo vào tay Cừu Vô Tình. Trước mắt bao người, Cừu Vô Tình xoay lại đưa La Thiên Thảo cho La Liệt: - Đại ca của ngươi là bằng hữu của ta, lần đầu gặp mặt coi như cho ngươi quà gặp mặt. La Liệt reo lên: - Đa tạ Cừu sư huynh! La Liệt không ngờ sự việc sẽ diễn biến thế này. La Tuấn cười nói: - Cừu sư huynh lại tốn tiền rồi. Mắt La Tuấn có tia đắc ý, Cừu Vô Tình cho gã nở mặt nở mũi.