Võ Đạo Đan Tôn

Chương 57: Bại hoại




- Coi chừng!
- Hưng Hải!
Tôn Vinh và Mã Phong hai mắt trừng tròn xoe, kinh sợ gào thét.
Hô! Tiếng xé gió kịch liệt vang lên, tuyệt côn Du Hưng Hải cũng cảm thấy tập kích đột nhiên sau lưng, nếu là bình thường hắn có lẽ còn có năng lực ngăn trở, nhưng lúc nãy mới vừa chém giết với Đại Lực Ma Viên hồi lâu giờ phút này đã không còn lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể trừng lớn hai mắt kinh sợ, trường côn thép ròng trong tay còn chưa tới kịp quay về phòng thủ, trường kiếm ẩn chứa nguyên lực mênh mông đã trực tiếp phá vỡ hộ thể nguyên khí của hắn, mũi kiếm sắc bén như thiểm điện cắt qua cổ hắn.
Phốc phốc!
Máu tươi như suối từ nơi cổ hắn phun ra, một khỏa đầu lâu phóng lên trời, hắn trừng lớn hai mắt không thể tin được, đầu rơi xuống đất, đồng thời thân hình nhỏ bé cũng ầm ầm ngã xuống đất, máu chảy đầy đất.
- Hưng Hải!
Tôn Vinh và Mã Phong bi rống lên tiếng, thân hình run rẩy, hai mắt trừng lớn, cơ hồ muốn phun ra lửa.
Cách đó không xa, Lâm Tiêu thấy một màn như vậy cũng sợ ngây người, toàn bộ quá trình nói thì dài, kỳ thật chỉ trong chớp mắt, Phong Tuyệt tiểu đội trước kia vì mới đánh chết Đại Lực Ma Viên mà mừng rỡ không thôi trong nháy mắt đã chết đi một người.
Lâm Tiêu hoàn toàn ngây dại, trong đôi mắt khó có thể tin, hắn không rõ, không rõ tứ tinh yêu thú Đại Lực Ma Viên đã chết, vì sao vẫn còn chiến đấu? !
- Là bọn hắn!
Đột nhiên Lâm Tiêu chứng kiến gã đại hán đầu trọc tay cầm cự chùy màu đen từ trong núi rừng đi ra, cùng với bốn gã võ giả cầm trong tay chiến đao và cự kiếm, liếc mắt hắn nhiền nhận ra đây là một chi võ giả tiểu đội khác lúc trước còn tấn công mình.
- Thiên Chùy tiểu đội, là các ngươi!
Đại hán khôi ngô Mã Phong nhìn thấy năm người trước mặt, đôi mắt như chuông đồng trợn trừng, cắn răng điên cuồng gào rú, mà Tôn Vinh cũng thần sắc phẫn nộ, tay nắm song đao cũng đang run rẩy.
Trước kia chém giết với Đại Lực Ma Viên nguy hiểm như thế cũng không có người vẫn lạc, thật không nghĩ đến chiến tranh vừa kết thúc, lại bị võ giả tiểu đội đồng loại đánh lén, chết đi một người, cái này khiến trong lòng hai người khó mà tiếp nhận nổi.
- Đội trưởng, mấy người song đao Tôn Vinh và tuyệt côn Du Hưng Hải thật là cường đại, bị thương thành như vậy cũng có thể phản kích chúng ta, cũng may có đội phó ở đây.
Ba người trên mặt có mặt quỷ, cầm trong tay chiến đao lau đi máu tươi nơi khóe miệng, đi đến bên cạnh gã đại hán đầu trọc cầm trong tay khóa sắt cự chùy Tưởng Lưởng, mang theo tiếng cười âm hiểm dữ tợn lên tiếng.
Ba người bọn họ đều là Chân Võ giả tam chuyển, vốn tưởng rằng đánh lén Phong Tuyệt tiểu đội đã bị thương trong chiến đấu với Đại Lực Ma Viên sẽ rất dễ dàng, lại không nghĩ rằng ba người chẳng những không thể đánh chết một người, ngược lại còn bị nguyên lực bành trướng của đối phương chấn tổn thương.
- Hừ, đó là tự nhiên, Phong Tuyệt tiểu đội ở Tân Vệ Thành chúng ta cũng là võ giả tiểu đội tiếng tăm lừng lẫy, bài danh còn trên cả Thiên Chùy tiểu đội chúng ta, không có chút tài năng sao được!
Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương nhe răng cười lên tiếng:
- Bất quá đáng tiếc, hôm nay ba người bọn họ đều phải chết ở chỗ này, Ân, là chết ở dưới tay 'Yêu thú', về phần Đại Lực Ma Viên sao, chính là chiến lợi phẩm của Thiên Chùy tiểu đội chúng ta, ha ha!
Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương nắm cự chùy màu đen, tiếng cười dữ tợn quanh quẩn thật lâu trong núi rừng.
- Thiên Chùy tiểu đội, các ngươi vô sỉ!
Đại hán khôi ngô Mã Phong gào thét lên tiếng, hai mắt đỏ thẫm.
- Vô sỉ? Ha ha!
Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương cười ha hả:
- Thế giới võ giả vốn là thế giới mạnh được yếu thua, muốn trách thì trách các ngươi không may, trước kia đắc tội Thiên Chùy tiểu đội chúng ta, người đắc tội với Thiên Chùy tiểu đội chúng ta bất kể là ai, cuối cùng đều chỉ có một chữ chết!
Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương dù bận vẫn ung dung nhìn qua song đao Tôn Vinh và Lang Nha Bổng Mã Phong ở đối diện, Thiên Chùy tiểu đội bọn hắn có hai gã võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, ba gã Chân Võ giả tam chuyển, mà Phong Tuyệt tiểu đội chỉ còn lại song đao Tôn Vinh và Lang Nha Bổng Mã Phong, hơn nữa hai người còn đều bị thương, nếu trước kia tuyệt côn Du Hưng Hải không chết có lẽ còn chút phiền toái, nhưng sau khi đánh lén giết chết tuyệt côn Du Hưng Hải thì hôm nay tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Thiên Chùy tiểu đội rồi.
- Đắc tội Thiên Chùy tiểu đội các ngươi? Ngươi là chỉ chuyện lần trước sao, Thiên Chùy tiểu đội các ngươi thân là tứ tinh võ giả tiểu đội, vậy mà cướp đoạt con mồi của một tiểu đội võ giả mới, các ngươi cũng xứng là võ giả sao? Bại hoại, các ngươi chính là một đám bại hoại.
Đại hán khôi ngô Mã Phong giận dữ hét.
- Ha ha, chúng ta là bại hoại thì đã sao, dù sao lần này các ngươi là chết chắc, các ngươi yên tâm đi, đợi sau khi giết chết các ngươi, chúng ta sẽ ném thi thể các ngươi vào huyệt động yêu thú, đến lúc đó sẽ không ai nhận ra các ngươi đâu, ha ha!
Ngụy Tả cầm trong tay Khai Sơn Đao dữ tợn cười ha hả:
- Đã quên nói cho các ngươi biết, võ giả tiểu đội mới mà các ngươi giúp đỡ lần trước cũng đã bị chúng ta giết chết, lúc bọn hắn chết gọi thật thê thảm ah, đây đều là do Phong Tuyệt tiểu đội các ngươi, nếu không phải các ngươi nhúng tay, bọn hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
- Ha ha!
Mấy người còn lại của Thiên Chùy tiểu đội cũng càn rỡ cười ha hả.
- Hỗn đãn ah!
Trong núi rừng cách đó không xa, Lâm Tiêu nghe thấy tất cả tức giận đến toàn thân run rẩy.
Trong chiến tranh giữa nhân loại và yêu thú, nhân loại vốn ở thế yếu, nếu nhân loại không đoàn kết lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị yêu thú diệt vong, Lâm Tiêu cũng không phải người mang lý tưởng chủ nghĩa, tự nhiên cũng biết giữa người với người tràn đầy xung đột và tranh đấu, những cái này cũng không là gì. Nhưng Lâm Tiêu như thế nào cũng không nghĩ ra, lại sẽ có tồn tại bại hoại như Thiên Chùy tiểu đội, vì tư dục bản thân lai hành hạ đến chết võ giả tiểu đội còn lại.
- Khó trách, chính là vì có những người bại hoại thế này, mới khiến thành trì nhân loại chúng ta bị yêu thú chiếm cứ hơn hai ngàn năm, đến bây giờ vẫn còn chưa thu lại được.
Lâm Tiêu lửa giận trong lòng thiêu đốt.
Sau Hủy Diệt Chi Nhật nhân loại bị đả kích rất lớn, võ giả nhân loại trong bi thống đã không hề đần độn nữa, mỗi người đều liều mạng tu luyện chém giết. Hai ngàn năm qua, trong võ giả nhân loại xuát hiện đại lượng cường giả kiệt xuất, nhưng dù là thế, hơn hai nghìn năm qua, trên đại lục đa số vẫn là địa bàn yêu thú, nhân loại vẫn bị nhốt ở một góc.
Lâm Tiêu trước kia vẫn không rõ vì sao, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Thiên Chùy tiểu đội hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, nếu như trong nhân tộc không phải có đại lượng bại hoại như vậy tồn tại thì nhân loại đã sớm thu hồi lại được lãnh địa mất đi rồi
Giờ khắc này, Lâm Tiêu nghĩ tới đại ca của mình, nghĩ tới rất nhiều anh hùng nhân tộc chết dưới miệng yêu thú, một loại cảm giác bi thương khó tả trào lên trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.