Võ Đạo Đan Tôn

Chương 484: Đao trảm song tử huynh đệ (1)




Tương Nhị rút lui hai bước, sắc mặt ửng hồng, khóe miệng có tơ máu chảy ra, hắn lại bị vết thương nhỏ, nhưng thân thể cũng không có trở ngại gì.
- Chạy đi đâu!
Tương Đại phẫn nộ quát một tiếng, càng điên cuồng xuất đao chém Lâm Tiêu.
- Bạo!
Ánh đao đột kích, thân hình Lâm Tiêu nổ bung, hóa thành mấy đạo nhân ảnh phân biệt tỏa ra khắp rừng cây, rồi sau đó khí tức lại biến mất, không còn thấy gì nữa.
- Đáng giận, tiểu tử này rốt cuộc ở nơi nào.
Ánh mắt Tương Đại nhìn quét bốn phía, hoàn toàn không tìm ra vị trí của Lâm Tiêu.
- Nhị đệ ngươi không sao chớ?
Tương Đại ân cần nhìn qua Tương Nhị, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ hai chúng ta phải dựa vào nhau, không nên tách ra, dùng bất biến ứng vạn biến, ta cũng không tin tiểu tử này có thể đùa nghịch thủ đoạn bịp bợm gì.
- Ta biết rõ.
Tương Nhị gật gật đầu, hắn dựa vào Tương Đại, hai ánh mắt nhìn quét bốn phía, phát hiện ra tất cả góc chết.
- Hai người này thật đúng là giảo hoạt, tiếp tục như vậy muốn kích giết bọn họ còn không biết mất bao lâu, đã không có cơ hội, vậy chế tạo cơ hội, vừa vặn cho bọn chúng một kinh hỉ lớn.
Ẩn nấp trên đại thụ, Lâm Tiêu nhìn qua song tử huynh đệ ở xa xa, hắn cười lạnh.
Nếu như muốn đi, Lâm Tiêu có vô số lần cơ hội có thể rời khỏi, nhưng mà hắn cũng không phải là người bỏ dở nửa chừng.
Vèo
Trong rừng cây xa xa, một đạo nhân ảnh đột nhiên chợt lóe lên.
- Đi, theo sau!
Song tử huynh đệ liếc nhau, cẩn thận từng li từng tí đuổi theo về phía thân ảnh kia.
Xuy xuy xùy...
Đột nhiên từ một bên núi rừng, mấy đạo nhân ảnh đồng thời xuất hiện, mang theo khí thế lăng lệ tấn công hai người.
- Cái nào là chân thân? Hay không có cái nào cả, mặc kệ, phá cho ta!
Song tử huynh đệ chấn động, nhưng mà giữa hai người liên hệ không có ngừng lại, đồng thời vung đao, bộc phát ra đao mang đáng sợ quét qua bốn phía.
Phốc phốc...
Lưỡi đao quét qua tất cả tàn ảnh, những tàn ảnh kia đều têu biến.
Đúng lúc này, sau một thân cây đại thụ gần hai người đột nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh, đao mang lăng lệ quét qua hai người, lập tức đánh tới trước mặt Tương Nhị.
- Xú tiểu tử, đã sớm chờ ngươi từ lâu.
Mà Tương Đại ở bên cạnh không sợ hãi không hoảng hốt, dường như sớm có chuẩn bị, đột nhiên nhe răng cười quay người, một đao phá tan đao quang hiện ra, chém thẳng vào Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vội vàng quay người lại, khí tức biến mất, dường như hắn muốn ẩn vào rừng cây.
- Chạy đi đâu!
Tương Đại quát một tiếng, nhắm ngay thân hình Lâm Tiêu bổ ra hơn mười đao, từng đạo đao quang lăng lệ xuất hiện trong hư không, hóa thành đao võng rậm rạp chém qua bốn phía, hoàn toàn không lộ ra chút sơ hở nào cả.
Mấy cây đại thụ phía trước vỡ tan, khí lãng đáng sợ quét qua tất cả, tất cả dưới đao quang đều hóa thành tro bụi, trong lòng Tương Đại đang cười lạnh...
XÍU...UU! XÍU...UU! XÍU...UU!
Bùn đất dưới chân Tương Đại đột nhiên nổ tung, ba đạo lưu quang giống như quỷ mị đánh tới, phân biệt chém vào ba chỗ hiểm trên người Tương Đại, tiếng xé gió bén nhọn mang theo sát cơ lẫm liệt.
- Đây là thứ quỷ gì thế?
Tương Đại chấn động, bất chấp tìm kiếm vị trí của Lâm Tiêu, chiến đao của hắn lập tức chém ra ngoài, lập tức ngăn cản ba đạo lưu quang kia.
Ông!
Ngay vào lúc hắn ngăn cản ba đạo lưu quang kia, một đạo tinh thần lực chấn động vô hình đánh vào đầu của hắn, biểu lộ của Tương Đại hơi dừng lại..
Trong nháy mắt đó, thân hình Lâm Tiêu lập tức xuât hiện sau lưng Tương Nhị, Thái Huyền Đao xẹt qua hư không, một đao đánh tới trước người Tương Nhị.
Luân Hồi Đao Quyết tam thức -- Thiên Địa Luân Hồi Đao.
Hào quang trên Thái Huyền Đao sáng ngời, bao phủ thân thể Tương Nhị.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Tương Nhị căn bản phản ứng không kịp, đao quang giống như thiểm điện chém tới, thân thể Tương Nhị lập tức bị chém thành hai khúc, đầu thân khác biệt.
- Nhị đệ!
Cả quá trình nói thì dài, kỳ thật chỉ trong chớp mắt, Tương Đại bị tinh thần nguyên toa trùng kích, hắn chỉ mê muội trong nháy mắt là khôi phục lại, nhưng mà trong nháy mắt này hắn nhìn thấy thân thể Nhị đệ bị chém thành hai nửa.
Liên hệ giữa song tử huynh đệ đã bị phá vỡ.
- Ta muốn ngươi chết!
Hai mắt Tương Đại lập tức trở nên đỏ thẫm, hắn gào thét như dã thú, chẳng khác gì dã thú bị điên công kích Lâm Tiêu.
Ông ông ông ông ông...
Vô số ánh đao chẳng khác gì thiểm điện, từ trong tay Tương Đại chém ra, bao phủ quanh thân Lâm Tiêu.
- Đã chết một tên, ta còn sợ ngươi sao?
Không chút hoang mang, Lâm Tiêu dễ dàng đánh tan toàn bộ đao quang, đao quang bị hắn đánh tan thành nguyên khí, khí kình tan vỡ trùng kích bốn phương tám hướng, chung quanh xuất hiện từng vết đao.
- Nhị đệ!
Nhìn qua thi thể Tương Nhị trên mặt đất, Tương Đại gầm lên một tiếng, khóe mắt có một giọt nước mắt chảy xuống, biểu lộ đặc biệt dữ tợn cùng khủng bố.
Song tử huynh đệ từ nhỏ mất đi phụ mẫu, hai người sống nương tựa lẫn nhau, vì mạng sống, không biết chém giết bao nhiêu võ giả, cẩn thận từng li từng tí mới đi tới ngày hôm nay, không nghĩ tới lại bị một tiểu Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ như Lâm Tiêu đánh giết một người.
Trong nội tâm tức giận bành trướng vô hạn, ánh mắt Tương Đại lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, trong ánh mắt mang theo sát cơ sâm lãnh.
- Hừ, không phải các ngươi mai phục ta, cũng sẽ không xảy ra kết cục này, kẻ giết người, vĩnh viễn phải có tâm lý bị người giết.
Lâm Tiêu có chuẩn tắc làm người là: người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, trả lại gấp bội.
Lâm Tiêu hết sức chăm chú, tam phẩm đỉnh phong tinh thần lực phóng thích ra.
- Không nghĩ tới tiểu tử ngươi còn là luyện dược sư, thật sự là đáng giận ah.
Tương Đại vô cùng oán hận.
Vèo!
Ngay thời điểm Tương Đại muốn nhào qua phía Lâm Tiêu báo thù cho nhị đệ của mình, Tương Đại lại đột nhiên quay người lại, lập tức hóa thành một đạo lưu quang chạy về phương xa, hắn không ngờ lại bỏ trốn.
- Tiểu tử này thực lực quá mạnh mẽ, thời điểm Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành đã có thực lực không kém hơn ta, hơn nữa còn là một tên luyện dược sư, không có nhị đệ, một mình ta triền đấu với hắn sẽ lành ít dữ nhiều, chờ ta rời khỏi nơi này, đến lúc đó dù có táng gia bại sản cũng phải tìm người giết chết tiểu tử này.
Trong nội tâm Tương Đại âm thầm tính toán, vận chuyển nguyên lực tới cực hạn, tăng tốc bỏ trốn.
- Trốn sao?
Chuyện cho tới bây giờ, Lâm Tiêu làm sao có thể làm cho đối phương chạy thoát, tâm niệm khẽ động, sưu sưu sưu, ba miếng Ô Nguyên Toa xếp thành hình tam giác lập tức lao thẳng vào người Tương Đại.
Nhanh như thiểm điện.
Đồng thời Lâm Tiêu vận chuyển tốc độ Địa cấp trung giai Điện Quang Hỏa Thạch tầng thứ hai, hai chân tỏa ra chân nguyên bạo phát, thân thể của hắn lướt đi thật nhanh trong hư không, xuất hiện tàn ảnh màu xanh, hai tay cầm đao chém mạnh về phía trước.
Đinh đinh đinh...
Tương Đại đang bỏ chạy bất đắc dĩ quay trở lại bổ vào Ô Nguyên Toa của Lâm Tiêu đang lao tới, chỉ hơi dừng lại thì đao khí đã chém tới, đao khí nhanh chóng như ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.