Võ Đạo Đan Tôn

Chương 466: Luận bàn với nhau




Sau lưng Trần Tinh Hạo chính là Trần Tinh Duệ, hắn cũng tươi cười đi ra ngoài.
- Đến đến, mau vào đi, Lâm huynh ngươi tới thành Hắc Vân, chẳng khác nào đi vào nhà của chúng ta, chuyện gì ngươi cũng không cần phiền não, tất cả giao cho hai huynh đệ chúng ta.
Trần Tinh Hạo hai huynh đệ không ngừng kéo Lâm Tiêu đi vào trong phủ đệ, thần thái nhiệt tình.
Đám hộ vệ chung quanh ngây ngốc, Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo đều là dòng chính Trần gia, địa vị cao quý, đồng thời cũng là thiên tài cao cấp trong Trần gia, thân là hộ vệ Trần gia, bọn họ chưa từng nhìn thấy hai người bọn họ nhiệt tình với ai như thế, cho dù đối phương là thành viên thiên tài huấn luyện doanh.
Xem ra thiếu niên này có quan hệ không tầm thường với hai vị công tử.
Trong nội tâm rất nhiều hộ vệ tự hiểu ra.
- Lâm Tiêu, ngươi lúc này tới quá khéo, không tới nửa tháng sau chính là thời gian hội đấu giá cỡ lớn một năm một lần trong thành Hắc Vân, nghe nói bên trong hội đấu giá có rất nhiều bảo vật, đến lúc đó vừa vặn cùng đi xem.
Song phương đi vào trong một gian đình viện, Trần Tinh Hạo kích động nói ra.
- Hội đấu giá?
- Đúng!
Trần Tinh Duệ cũng gật gật đầu, nói:
- Thành Hắc Vân của chúng ta, mỗi quý đều có một lần hội đấu giá, mà mỗi một năm sẽ có một hồi hội đấu giá cỡ lớn, hội đấu giá cỡ lớn này cử hành vào ngày mười lăm tháng chín hàng năm, bây giờ còn chưa tới nửa tháng, không bằng lưu lại tham gia hội đấu giá.
Lâm Tiêu cũng động tâm.
- Thành Hắc Vân mỗi một năm có hội đấu giá cỡ lớn, ta vừa vặn có thể quan sát một chút, nếu như có thể thì đấu giá một thanh chiến đao lục giai cũng không tệ.
Trong lòng Lâm Tiêu âm thầm suy nghĩ, chiến đao màu đen ngũ giai tìm được trong sào huyệt tứ tinh yêu thú Đại Lực Ma Viên, cũng không biết phủ đầy bụi bao lâu, mặc dù không có mục nát nhưng kỳ thật đã có tổn hại, hơn nữa trải qua chiến đấu nhiều lần cùng với Lâm Tiêu, Lâm Tiêu đã ẩn ẩn cảm giác chiến đao của hắn dần dần không còn sắc bén, có cơ hội thì tìm một thanh lục giai chiến đao mới tốt.
Lâm Tiêu hiện tại người tài đại khí thô, đấu giá một thanh lục giai chiến đao cũng là đương nhiên.
- Ha ha, đại ca nói đúng, vừa lúc ở đây nửa tháng, hai huynh đệ chúng ta sẽ mang ngươi đi du ngoan thành Hắc Vân, ngươi yên tâm, đến thành Hắc Vân này thì chúng ta cam đoan ngươi ăn chơi thoái mái.
Trần Tinh Hạo cười nói.
- Vậy ta không tiện quấy rầy rồi.
Lâm Tiêu cũng không sĩ diện cãi láo, trực tiếp đáp ứng.
- Ha ha, quấy rầy cái gì, nếu như không có Lâm Tiêu ngươi thì chúng ta đã sớm chết trong thiên mộng bí cảnh.
Trần Tinh Hạo lắc đầu liên tục, chợt nói:
- Đúng rồi, ngươi bây giờ đang ở nơi nào? Nếu như nguyện ý thì cứ tới Trần gia chúng ta ở lại, nếu ngại thì tới phòng trọ của tửu lâu tốt nhất tại thành Hắc Vân, nơi đó do Trần gia chúng ta mở đấy, chúng ta chuẩn bị cho ngươi gian phòng khách quý.
- Cái này cũng không cần.
Lâm Tiêu liên tục khoát tay, cho dù là ở Trần gia hay ở gian phòng khách quý tại tửu lâu cũng không làm hắn thoải mái, hắn vẫn ưa thích bình thường, ở một khách sạn nhỏ thanh tĩnh là được rồi, có thể làm cho hắn toàn tâm vùi đầu vào trong tu luyện.
- Đúng rồi.
Nói đến điểm này, Lâm Tiêu đột nhiên nghĩ đến Diệp gia, nói:
- Hai vị, ta hiện tại đi theo một gia tộc tại trấn Thái Sơn tới đây, gia tộc này mới đến, tại thành Hắc Vân còn chưa quen cuộc sống, nếu như có thể, không biết bọn họ có thể làm việc cho Trần gia hay không?
Nói xong Lâm Tiêu mang chuyện Diệp gia từ đầu chí cuối nói cho hai người, lúc trước Diệp Mộng Vân cùng Gia Lương từng nói muốn tìm một đại gia tộc trong thành Hắc Vân gia nhập, mà Lâm Tiêu xem ra hai người bọn họ thiên tư không tệ, nếu như có thể trở thành thành viên khác họ của Trần gia, ít nhất tại thành Hắc Vân an toàn không cần lo lắng.
- Lại có chuyện này, Kỷ gia trấn Thái Sơn đúng là coi trời bằng vung mà.
Trần Tinh Hạo liền nói:
- Ngươi yên tâm, ngươi bảo hai người bọn họ đi tới điểm mời chào của Trần gia, tới đó ta sẽ phân phó một tiếng...
Nói xong, Trần Tinh Hạo cảm thấy có chút không ổn, cảm thấy không đủ coi trọng, nói:
- Được rồi, cứ thế đi, ngươi chừng nào thì có rảnh mang hai người này tới gặp ta, lúc đó ta tự mình dẫn bọn họ đi tới điểm mời chào của Trần gia.
- Vậy thì tốt, tới lúc đó ta sẽ thông tri ngươi biết.
- Đi, Lâm Tiêu, đây là kim bài khách khanh của Trần gia, tại thành Hắc Vân này có nhiều việc ngươi cần dùng tới, nếu như có chuyện gì muốn báo cho chúng ta, ngươi cũng có thể đến bất cứ sản nghiệp nào của Trần gia trong thành Hắc Vân, đến lúc đó bọn họ tự nhiên sẽ báo cho ta biết.
Trần Tinh Duệ lấy ra một khối lệnh bài màu vàng giao cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu không biết, lệnh bài khách khanh Trần gia chia thành thiết bài, ngân bài, kim bài và trưởng lão bài, kim bài này đã là tốt nhất mà đệ tử thiên tài dòng chính như Trần Tinh Duệ có thể lấy ra được, hơn nữa dùng thân phận của bọn họ, tổng cộng chỉ có thể cấp mấy cái mà thôi.
Qua một thời gian hai bên nói chuyện vui vẻ, thiên tài gặp mặt dĩ nhiên là phải chiến đấu.
- Lâm huynh, không bằng chúng ta luận bàn một chút nhé?
Trên mặt lạnh lùng của Trần Tinh Duệ sinh ra một tia hưng phấn.
- Đương nhiên có thể.
Lâm Tiêu mỉm cười, hắn cảm giác được mấy tháng qua Trần Tinh Duệ trở về đây đã đột phá lên Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, nhưng mà Lâm Tiêu lại càng có phát triển kinh người, tự nhiên không sợ Trần Tinh Duệ khiêu chiến.
Phòng khiêu chiến riêng của Trần gia.
- Tà Vương Đao -- Tà Vương Vô Địch.
Trần Tinh Duệ nhảy lên cao cao, thân hình như trường viên hái nguyệt.
Đao mang màu xám mang theo sát cơ khôn cùng, tà khí dày đặc trảm phá hư không chém vào Lâm Tiêu.
- Phá .
Lâm Tiêu thúc dục đao ý, dưới sự trợ giúp của chiến đao, đao ý của Lâm Tiêu đã đạt tới nhị phẩm, càng thêm lăng lệ và cuồng bạo, đao ý nồng đậm phóng lên trời, lập tức chém vỡ công kích của Trần Tinh Duệ, kéo lê một vết dài trên chiến đao của Trần Tinh Duệ.
Lâm Tiêu thu đao vào vỏ, tư thái tiêu sái.
- Không nghĩ tới ta đột phá đến Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong vẫn không phải đối thủ của ngươi, hơn mười chiêu đã bị ngươi đánh bại.
Trần Tinh Duệ cũng thu hồi chiến đao, lắc đầu thở dài, nếu một kích vừa rồi không phải Lâm Tiêu lưu tình, chỉ sợ hắn đã trọng thương.
- Không phải do ngươi yếu, mà ta là thân là đao khách, có được đao ý nên sinh ra áp chế với ngươi.
Trải qua trận chiến trước đó, Lâm Tiêu có thể cảm giác ra, Trần Tinh Duệ tuy vừa đột phá đến Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, nhưng thực lực trên thực tế không kém gì Kim Minh lúc trước, nếu như không phải đao ý khắc chế, mình tuyệt đối không có khả năng vẻn vẹn chỉ dùng hơn mười chiêu đánh bại đối phương.
- Bại chính là bại.
Trần Tinh Duệ lắc đầu, đường đường chính chính thừa nhận thực lực của chính mình, ngữ khí không nhụt chí chúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.