Võ Đạo Đan Tôn

Chương 389: Mười danh ngạch (1)




Chương 389: Mười danh ngạch. (1)
Đây cũng là ước định giữa đế quốc với những bộ lạc, thế lực này.
- Nguyệt Mính, hạn chế của Thiên Mộng Bí Cảnh đối với võ giả cực kỳ nghiêm trọng, võ giả có thể tiến vào trong đó tuổi không được vượt qua hai mươi, không biết hiện giờ trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh của Hiên Dật Quận Thành có thiên tài không tệ nào không?
Đông Phương Nguyệt Linh hiếu kỳ nhìn về phía muội muội.
Đông Phương Nguyệt Mính lắc đầu, nói:
- Tỷ tỷ, ta cũng không chú ý lắm đến chuyện trong huấn luyện doanh, bất quá muốn nói thiên tài, có mấy người thực lực coi như không tệ cũng đều giống ta đều vượt qua hai mươi tuổi rồi, về phần hai mươi tuổi trở xuống ta cũng không hiểu rõ lắm, bất quá tìm ra mấy thiên tài mới vào Hóa Phàm cảnh sơ kỳ vẫn rất dễ dàng.
- Ah!
Đông Phương Nguyệt Linh gật gật đầu, lại giả bộ như tùy ý hỏi:
- Ta nghe nói một người tên là Lâm Tiêu tựa hồ cũng không tệ lắm, không biết hắn sao?
Đông Phương Nguyệt Linh vừa nói lời này, Đông Phương Hiên Viên ở bên ánh mắt lập tức có chút nhảy dựng, mà Đông Phương Nguyệt Mính cũng giật mình ngẩng đầu.
- Tỷ tỷ, ngươi vừa trở về đã nghe qua về Lâm Tiêu rồi sao? Chẳng lẽ có người nói cho ngươi? Cũng không đúng ah, ngươi không phải vừa trở về sao? Sao lại biết nhanh vậy được, ngươi đừng nói với ta là ngươi vẫn một mực nghe ngóng về người nhà của Lâm Hiên đấy?
Đông Phương Nguyệt Mính trừng mắt, gào to nói.
Đông Phương Nguyệt Linh trừng nàng, lúc này mới nói:
- Làm sao có thể, ta chỉ lúc trên đường trở về thấy Lâm Tiêu bị người đuổi giết trong núi rừng, tựa hồ thực lực không tệ, cho nên lúc này mới hỏi một chút.
- Cái gì? Bị người đuổi giết?
- Lại có người dám đuổi giết đệ tử Thiên Tài Huấn Luyện Doanh Hiên Dật Quận Thành chúng ta sao?
Đông Phương Nguyệt Mính ngẩn ngơ, mà ngay cả biểu lộ của Đông Phương Hiên Viên cũng trở nên ngưng trọng, bất kỳ một đệ tử nào đều là của quý của Hiên Dật Quận Thành, nhân vật như vậy mà lại bị người đuổi giết trong núi rừng, cái này khiến trong lòng Đông Phương Hiên Viên không khỏi âm thầm phẫn nộ.
Trong đại sảnh Hiên Dật Quân Vương phủ, hào khí lộ ra có chút quỷ dị.
- Thì ra là thế.
Đông Phương Nguyệt Mính gật gật đầu, nói:
- Tỷ tỷ, không nói gạt ngươi, Lâm Tiêu này thật sự là một thiên tài, hắn ta năm nay mới dùng thân phận đệ tử thiên tài xuất sắc nhất Tân Vệ Thành gia nhập huấn luyện doanh. Tháng đầu tiên khi gia nhập đã lọt vào thứ 45 trên bài danh ngọc bích, khiến ta giật mình nhất chính là hắn lần đầu tiên tiến hành khảo thí thí luyện thất đã xông đến đệ ngũ quan, còn trên cả đệ tứ quan lúc đầu của ta, quả thực là biến thái.
Đông Phương Nguyệt Mính thân là đệ tử xếp hàng thứ nhất Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, đối với nhân vật phong vân mấy tháng nay trong huấn luyện doanh như Lâm Tiêu sao có thể không rõ ràng chứ.
- Cái gì, tháng thứ nhất đã lọt vào thứ 45 trên bài danh ngọc bích, lần thứ nhất khảo thí thí luyện thất đã xâm nhập đệ ngũ quan?
Đông Phương Nguyệt Linh cũng chấn kinh rồi, nàng năm đó cũng là đệ tử Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, cũng là tồn tại chiếm giữ đệ nhất trên bài danh ngọc bích thời gian tương đối dài, tất nhiên biết rõ độ khó của tháng thứ nhất xâm nhập top 50.
- Khó trách người lúc trước đuổi giết tiểu tử kia nói hắn là thiên tài mấy chục năm khó gặp của Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, thành tựu tương lai của Lâm Tiêu này còn khó mà nói, nhưng chỉ riêng thiên phú hắn biểu hiện ra hiện giờ cũng đã không hổ danh tiếng thiên tài của hắn rồi.
Đông Phương Nguyệt Linh trong nội tâm âm thầm sợ hãi thán phục:
- Lâm Tiêu này chẳng những lớn lên rất giống ca ca hắn, hơn nữa thiên phú cũng cực kỳ kinh người.
- Tỷ tỷ, ngươi sẽ không muốn để hắn đạt được một danh ngạch tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh đấy chứ?
Đông Phương Nguyệt Mính dí dỏm bĩu môi:
- Dùng thiên phú của hắn đạt được một danh ngạch cũng đủ rồi, chỉ có điều Lâm Tiêu này nghe nói hiện giờ mới chỉ là Chân Võ giả tam chuyển hậu kỳ, còn chưa đột phá đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, tuy rằng bài danh trên bài danh ngọc bích không thấp, nhưng Thiên Mộng Bí Cảnh chỉ có mười danh ngạch, đệ tử dưới hai mươi mạnh hơn hắn trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh chúng ta không chỉ có mười người.
- Muội muội ngươi nói gì vậy, danh ngạch Thiên Mộng Bí Cảnh là do cao tầng Thiên Tài Huấn Luyện Doanh chỉ định, ta tất nhiên sẽ không nhúng tay, về phần có thể đạt được danh ngạch hay không đều phải xem chính hắn.
Nói đến đây, Đông Phương Nguyệt Linh giống như nghĩ tới điều gì đó, thần sắc đột nhiên ảm đạm.
- Aizz.
Đông Phương Nguyệt Linh kìm lòng không được than nhẹ một tiếng, trong đầu lại nhớ lại năm đó ở Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, lần nàng cùng Lâm Hiên tiến vào Huyễn La Cổ Địa, cũng chính lần đó nàng và Lâm Hiên chính thức yêu nhau, chỉ tiếc về sau. . .
Nếu như Lâm Hiên không chế̉t dùng thiên phú của hắn có lẽ bây giờ cũng có thể bước vào Quy Nguyên cảnh rồi.
Một tia thống khổ và đau thương lặng yên không một tiếng động hiện lên ở sâu trong mắt Đông Phương Nguyệt Linh, tia thống khổ này tuy rằng chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị Đông Phương Hiên Viên ở bên nhạy cảm thấy được.
Trong đại sảnh, hào khí thoáng cái trở nên trầm trọng.
- Tốt rồi Mính Nhi, tỷ tỷ ngươi hôm nay vừa trở về, để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.
Đông Phương Hiên Viên lên tiếng nói.
- Tốt, tốt, ta mang tỷ tỷ đi gian phòng của nàng, bất quá tối hôm nay ta muốn ngủ cùng với tỷ tỷ.
Đông Phương Nguyệt Mính ôm lấy tay phải Đông Phương Nguyệt Mính, hai tỷ muội sau khi cáo biệt Đông Phương Hiên Viên liền cùng nhau rời khỏi đại sảnh.
- Mấy năm qua đi, xem ra Linh Nhi nàng còn chưa quên được Lâm Hiên kia.
Đông Phương Hiên Viên thở dài một tiếng, đối với chuyện năm đó hắn tự nhiên cực kỳ rõ ràng, chỉ là. . .
- Lâm Hiên kia cũng sớm đã chết rồi, hi vọng Linh Nhi nàng có thể sớm ngày quên đi.
Trong khi Đông Phương Nguyệt Linh bọn hắn nói chuyện với nhau, Lâm Tiêu vừa trở lại Thiên Tài Huấn Luyện Doanh liền đi thẳng vào tu luyện thất đại sảnh huấn luyện đại lâu.
- Trừ phi thời gian tháng này của ta hết, nếu không đừng gọi ta.
Sau khi nhắn nhủ xong nhân viên công tác, Lâm Tiêu đi vào trong tu luyện thất, từ trên người lấy ra một khoả Tứ phẩm Nguyên Khí Đan và một quả Liệu Thương Đan một ngụm nuốt xuống.
Ồ ồ
Nguyên lực nồng đậm không ngừng tràn ngập mỗi một tấc kinh mạch toàn thân Lâm Tiêu, đồng thời dược khí kinh người trong Liệu Thương Đan cũng đang chậm rãi trị hết thương thế trên người Lâm Tiêu, đồng thời thu hoạch, cảm ngộ khi đánh một trận với Triều Diệt cũng được Lâm Tiêu chậm rãi lắng đọng tiêu hóa trong đầu.
Sinh tử nguy cơ trước mắt đối với võ giả mà nói là một hồi kinh nghiệm khó khăn nhất, thậm chí còn có thể khiến tinh thần và ý chí võ giả đạt được thăng hoa.
Ước chừng một canh giờ sau, Lâm Tiêu từ trong tu luyện phục hồi tinh thần lại.
Được miếng Tam phẩm Liệu Thương Đan kia trị liệu, thương thế trên người Lâm Tiêu mặc dù không khỏi hẳn, nhưng cũng không có đáng ngại, mà một viên Tứ phẩm Nguyên Khí Đan cũng khiến cho nguyên lực trong cơ thể Lâm Tiêu khôi phục đến đỉnh phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.