Võ Đạo Đan Tôn

Chương 248: Hiển lộ Tam chuyển




- Không thể nào, Lâm Tiêu này thực lực rõ ràng là Nhị chuyển đỉnh phong, làm sao đột nhiên đột phá đến Tam chuyển rồi?
Rất nhiều tổng quản đều trừng lớn hai mắt, võ giả thông thường nhìn không ra thực lực chân chính của Lâm Tiêu, cái kia rất bình thường, nhưng bọn họ là ai? Không người nào dưới Hóa Phàm Cảnh trung kỳ cường giả, thậm chí ngay cả Lâm Tiêu ẩn dấu thực lực cũng không thể nhìn ra, điều này làm cho trong lòng bọn họ khiếp sợ, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì.
- Ha ha, mười lăm tuổi Chân võ giả, Lâm Tiêu này thật là cho ta một vui mừng to lớn a.
Trử Vĩ Thần tổng quản càng là khiếp sợ đến sắc mặt ửng hồng, không nhịn được cười lớn lên.
Tại Tân Vệ Thành, mười sáu tuổi lên cấp trở thành Chân võ giả cũng đã có thể tiến vào nhóm thiên tài của các đại thế lực rồi, trước mười tám tuổi đạt tới Nhị chuyển, trước hai mươi tuổi đạt tới Tam chuyển, cũng coi là thiên tài.
Mà giống như Lâm Hiên, Ô Hạo loại mười tám, mười chín tuổi này lên cấp Tam chuyển, trên căn bản cũng coi là thiên tài trong thiên tài, nhân vật như thế mỗi cách mấy năm mới xuất hiện một hai cái, nhưng cũng ít khi thấy, mà giống như Lâm Tiêu, mười lăm tuổi liền lên cấp Tam chuyển, coi như là ở toàn bộ Tân Vệ Thành, trong gần trăm năm lịch sử cũng khó thấy được, có thể nói yêu nghiệt.
- Mười lăm tuổi Tam chuyển Chân võ giả.
Khu nghỉ ngơi của Đan Các, Ô Hạo chặt nắm hai đấm, ánh mắt híp thành một đường thẳng, âm trầm trông chừng Lâm Tiêu trên Tỷ thí đài, từ đó tách ra sát cơ chói mắt.
Một loại đố kỵ nồng đậm từ trong tâm của hắn đột nhiên bay lên, làm trong lòng hắn sát cơ tứ phía.
Mà ở lúc mọi người khiếp sợ, cảnh tượng trên Tỷ thí đài cũng là trong nháy mắt có biến hóa.
Lâm Tiêu thả ra thực lực Tam chuyển, nguyên bản tình huống bị đè ép đánh trong nháy mắt thay đổi, trong lúc giơ tay nhấc chân khí tức kinh người tỏ khắp, đem Phương Minh đánh đến liên tiếp lui về phía sau.
- Không thể nào, ngươi làm sao có thể cường đại như vậy, coi như ngươi lên cấp Tam chuyển cũng chỉ có thể cùng ta giống nhau.
Sắc mặt Phương Minh kinh sợ, thân hình liên tiếp lui về phía sau.
- Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền...
- Hoành tảo thiên quân...
- Uy Chấn Thiên Hạ...
Phương Minh liên tục rống giận, trong thân thể hắn tán bật ra nguyên lực đáng sợ hơn, một đôi thiết quyền điên cuồng huy động, khuấy lên kình khí đáng sợ không ngừng oanh hướng Lâm Tiêu đang tới gần, cái khí thế kia tựa như núi nửa phun trào, không gì sánh kịp.
Ùng ùng...
Đầy trời lóe lên quyền ảnh, trên Tỷ thí đài một mảnh tiếng sấm vang rền, tựa như thùng thuốc súng muốn nổ tung lên, nguyên lực kinh người không ngừng thổi quét hướng Lâm Tiêu.
- Ngươi cũng chỉ có chút năng lực ấy sao?
Khóe miệng Lâm Tiêu lộ ra một tia cười lạnh, trên hai đấm tách ra Kim Ngọc sáng bóng, đón Phương Minh công kích, giẫm chận tại chỗ mà lên, một cỗ khí tức kinh người bá đạo từ trong cơ thể hắn mãnh liệt dâng lên.
- Cực Đạo Uy Thiên Quyền...
- Diễu võ dương oai...
- Uy Chấn Thiên Hạ...
Trong hư không hai đôi thiết quyền đụng nhau, phát ra tiếng ầm vang sơn băng địa liệt, ở dưới Lâm Tiêu công kích, Phương Minh cơ hồ không hề có lực hoàn thủ, điên cuồng lui về phía sau.
- Không thể nào, ta là Tam chuyển sơ kỳ Chân võ giả, ngươi cũng chỉ là Tam chuyển sơ kỳ, ta tu luyện Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền là Nhân cấp cao cấp võ kỹ, hơn nữa đã sắp tu luyện đến đại thành, quyền pháp của ngươi cường thịnh trở lại cũng không có thể áp chế ta.
Phương Minh không ngừng lui về phía sau, trên mặt lộ ra biểu tình kinh sợ, trong miệng điên cuồng gào thét.
Từ khi Lâm Tiêu đột phá Tam chuyển đến hắn khó có thể chống đỡ, toàn bộ quá trình nói thì dài, kỳ thật chỉ là chốc lát mà thôi, phía trước Phương Minh còn chiếm thượng phong lập tức liên tiếp bại lui, không còn chút sức phản kháng.
- Ta không tin...
Trong miệng Phương Minh gầm lên một tiếng, ánh mắt của hắn từ dữ tợn chuyển làm ngưng trọng, nguyên lực một trận cổ đãng, nguyên lực cường đại trong nháy mắt quán thâu đến các nơi toàn thân hắn, một cỗ khí tức kinh người từ trong cơ thể hắn mãnh liệt dâng lên.
- Thiết Thạch Cường Thân Quyết... Kim cương bất hoại.
- Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền... Vô Thượng Thiên uy.
Phương Minh ở trên Tỷ thí đài liên tiếp lui về phía sau, lúc này mãnh liệt gầm lên giận dữ, một cỗ nguyên lực nồng nặc đến mức tận cùng từ trong cơ thể hắn ầm ầm tuôn ra, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, kim thiết sáng bóng mặt ngoài thân thể càng thêm rõ ràng, Nguyên lực trên thiết quyền lưu chuyển, hướng Lâm Tiêu oanh qua.
Ầm ầm...
Phảng phất trong trời nắng nổ vang một tiếng sét đánh, Phương Minh oanh ra một quyền, thiên địa biến sắc, đầu quyền khí lưu cực độ áp súc, phát ra tiếng âm bạo kịch liệt, ẩn chứa uy lực giống như thiên thạch đánh tới Lâm Tiêu cách đó không xa, quyền phong cuồn cuộn, tựa như tận thế đã tới.
- Kim cương bất hoại, đây cũng là áo nghĩa cuối cùng của Thiết Thạch Cường Thân Quyết, nghe nói một khi luyện thành đao thương bất nhập, lực phòng ngự có thể so với kim cương, không người nào có thể phá.
- Kim cương bất hoại tính cái gì, Vô Thượng Thiên uy là chiêu cuối cùng của Nhân cấp cao cấp võ kỹ Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền, một khi thi triển đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, cùng giai không người có thể địch.
Dưới đài, có Võ giả quen thuộc Thiết Thạch Cường Thân Quyết cùng Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền phát ra tiếng hô khiếp sợ.
Đối diện, ánh mắt Lâm Tiêu ngưng trọng, hắn không có ý né tránh chút nào, quyền ý của Nhân giai cao cấp võ kỹ Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền thêm vào trên người hắn, một cỗ áp lực kinh người buông xuống, hắn giờ phút này, giống như người chết chìm trên mặt biển, trước mắt một mảnh hắc ám, chỉ có nguy cơ tử vong hàng lâm.
Quyền kình mãnh liệt kích thích thần kinh của Lâm Tiêu, trong nháy mắt làm chiến ý trong lòng hắn hoàn toàn bị bộc phát ra.
- Vô Thượng Thiên uy sao?
Trong miệng Lâm Tiêu phát ra một tiếng rống giận như lôi đình:
- Tới tốt lắm, đã như vậy tiếp ta một chiêu này.
- Kim Ngọc quyết... Kim Ngọc chi thể...
- Cực Đạo Uy Thiên Quyền... Cực Đạo uy thiên.
Nắm tay của Lâm Tiêu kéo ra sau, tựa như tác động một tòa cự thạch nghìn cân, một cỗ khí tức vô cùng bá đạo từ trong cơ thể hắn mãnh liệt lao ra.
Ở bên trong hư không, hai cặp thiết quyền phảng phất như hai khỏa thiên thạch trọng trọng đụng vào nhau, bộc phát ra lực lượng đáng sợ không gì sánh kịp.
Răng rắc...
Mặt đất nham thạch dưới chân hai người, ở dưới quyền phong kình khí đáng sợ trong nháy mắt rạn nứt, quyền kình muốn nổ tung lên đem mặt đất cày ra ngàn lỗ hổng, vô số đá vụn bắn tung tóe bốn phía, bụi mù tràn ngập.
Oanh...
Bên trong bụi mù vô tận, Phương Minh sợ hãi bay ngược mà ra, lăng không phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trọng trọng ngã ở trên Tỷ thí đài, trường bào trên người hắn từ lâu phá thành mảnh nhỏ, một đôi thiết quyền vặn vẹo gãy xương, mà ở trên lồng ngực của hắn càng là có một dấu quyền thật sâu, xâm nhập da thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.