Võ Đạo Đan Tôn

Chương 173: Khiếp sợ của Dược đại sư (2)




- Cái này. . .
Hai mắt Dược đại sư thoáng cái trợn tròn, trong đôi mắt toát ra vẻ giật mình. Vốn theo hắn nghĩ thì Lâm Nhu một lần luyện thành theo như lời Ngô Tộ nói nhiều nhất chỉ là đan dược thành hình, đạt tới chừng bốn thành thành phẩm, Sơ Lạc Đan như vậy bình thường đều coi như cặn, nhưng lại có được một bộ phận đặc tính của Sơ Lạc Đan, thuộc về loại ăn vào vô vị bỏ thì lại tiếc, nhưng dù là thế vẫn tốt hơn luyện phế đi nhiều, bình thường một hạt giá trị chừng mười lượng.
Nhưng hiện giờ đan dược Dược đại sư thấy tuy rằng bộ dáng khó coi, nhưng kỳ thật về mặt dược hiệu đã xem như là Sơ Lạc Đan chân chính rồi.
- Ngô Tộ, ngươi xác định ngươi đưa cho ta là Lâm Nhu luyện chế, mà không phải ngươi luyện chế sao?
Dược đại sư trừng mắt nhìn qua Ngô Tộ.
- Sư phó, đây chính là do Lâm Nhu luyện chế.
Dược đại sư nháy hai mắt, trong nội tâm vô cùng rung động.
- Không nghĩ tới thiên phú Lâm Nhu ở phương diện luyện dược lại cao như thế, nàng chính là lần đầu tiên luyện chế Sơ Lạc Đan ah, hơn nữa còn chưa tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển, cái này, cái này. . .
Dược đại sư cũng bị rung động thật sâu, thiên phú mà Lâm Nhu biểu hiện ra thật sự quá kinh người, coi như là hắn cũng khó có thể bỏ qua, duy nhất một lần luyện chế thành hình, hơn nữa đạt tới tám phần thành phẩm, cái này đã vượt ra khỏi dự đoán của Dược đại sư. Theo hắn nghĩ thì hai người Lâm Tiêu và Lâm Nhu trong ngày hôm nay có thể luyện chế ra thành phẩm hắn cũng đã tương đối hài lòng rồi, nhưng bây giờ. . .
- Đi, chúng ta đi nhìn xem.
Dược đại sư cầm bình ngọc trong tay, thần sắc sáng tối bất định, mang theo Ngô Tộ trực tiếp chạy về phía luyện chế thất của Lâm Tiêu bọn hắn.
Khi Dược đại sư vì lần luyện chế đầu tiên của Lâm Nhu mà khiếp sợ thì trong phòng thí nghiệm, Lâm Tiêu đã hoàn thành thí nghiệm nguyên lực bản thân, đã bắt lần đầu tiên luyện chế của mình.
Nét mặt của hắn không bi không thích, sắc mặt bình tĩnh, nếu như nhìn kỹ cặp mắt của hắn, có thể nhìn thấy cặp mắt của hắn vô cùng thâm thúy, tựa hồ như đắm chìm trong hồi ức nào đó
Trong đầu Lâm Tiêu, quá trình luyện chế trước kia của Ngô Tộ và Lâm Nhu không ngừng trôi qua như một cuốn phim, từng chi tiết, mỗi một phản ứng đan lộ mình quan sát được, quá trình dược liệu dung hợp lẫn nhau đều hiện lên rõ ràng trong đầu, không ngừng xoay quanh.
Tuy rằng là lần đầu tiên luyện chế đan dược, nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại không có nửa điểm khẩn trương, cực kỳ quen tay bỏ một phần phần thảo dược vào trong
Xùy~~!
Nguyên lực nhu hòa có chút liếm lấy đáy đan lô, tinh thần lực Lâm Tiêu lập tức hóa thành từng sợi tơ, lan tràn đến trong đan lô, cẩn thận quan sát phản ứng trong đan lô.
Dưới tinh thần lực cường đại, mỗi một chút phản ứng giữa dược liệu trong đan lô đều cực kỳ rõ ràng, bất kỳ một khâu nhỏ nhất nào cũng đều hoàn toàn bị hắn nắm giữ. Loại cảm giác này, thật giống như Lâm Tiêu đang dùng một cái kính hiển vi quan sát phản ứng giữa các hạt dược khí trong đó vậy, vô cùng rõ ràng.
Thời gian trôi qua như nước, Lâm Tiêu căn cứ phản ứng trong đan lô, vào thời gian không sai biệt lắm tiếp tục gia nhập dược thảo còn lại.
Quá trình này cơ hồ không khác biệt khi so với khi Lâm Nhu phối chế, nhưng kỳ thật nhìn như giống nhau, trên thực tế lại kém cực xa.
Lâm Nhu khi gia nhập thảo dược, hoàn toàn là căn cứ thời gian luyện dược trôi qua, cùng với phản ứng mặt ngoài của đan lô để tiến hành. Nàng không có tinh thần lực chỉ có thể thông qua lổ hổng trên nắp lô nhìn thấy phản ứng mặt ngoài bên trong, lại căn theo lý giải của mình tiến hành điều phối thời gian, cũng không thấy được bản chất phản ứng giữa thảo dược.
Mà Lâm Tiêu lại khác, tinh thần lực của hắn có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa trong đan lô, bất luận chút biến hóa nhỏ nào cũng không thoát khỏi, đây là ưu thế của Lâm Tiêu so với Lâm Nhu.
Thậm chí so với Ngô Tộ đã là nhất phẩm Luyện Dược Sư, thời cơ bỏ thảo dược vào của Lâm Tiêu cũng có chỗ bất đồng.
Ngô Tộ khi giảng giải cho Lâm Tiêu và Lâm Nhu cũng không vận dụng nguyên lực bản thân, nhưng tinh thần lực của hắn cũng thủy chung quan sát phản ứng các loại dược liệu trong đan lô, dùng thân phận và kinh nghiệm của nhất phẩm Luyện Dược Sư như hắn, tự nhiên nắm chắc đối với phản ứng của dược liệu tương đối tinh chuẩn.
Nhưng quá trình luyện chế đan dược là một quá trình vô cùng rườm rà, coi như là một gã Luyện Dược đại sư chính thức cũng không dám nói mình hoàn toàn có thể đủ lý giải và khống chế quá trình luyện dược, dù hắn luyện chế chỉ là một khỏa Sơ Lạc Đan ngay cả nhất phẩm đan dược cũng không phải.
Bất luận luyện chế một loại đan dược nào, thành hình phải trải qua vô số biến hóa, dưới phản ứng của nguyên lực, các loại dược liệu trong đan lô tầng tầng phản ứng với nhau, tạo thành một kết cấu cự đại và quá trình rườm rà, các luyện dược sư chỉ có thể đủ căn cứ vào kinh nghiệm và lý giải bản thân, tận lực ở giai đoạn hoàn mỹ nhất cho vào, đây là một cái thời gian đoạn, còn thời cơ bọn hắn cho vào đến cùng có hoàn mỹ nhất, thích hợp nhất hay không thì ngay cả đám Luyện Dược đại sư cũng không dám khẳng định.
Nhưng Lâm Tiêu khi luyện chế lại có một loại cảm giác kỳ quái hiện lên trong đầu hắn, đây là một loại trực giác không hiểu, nói cho hắn biết lúc nào là thời cơ tốt nhất để gia nhập dược liệu.
Loại cảm giác này lúc trước khi Ngô Tộ và Lâm Nhu luyện chế, Lâm Tiêu đêu từng có qua, chỉ là bởi vì người luyện chế không phải hắn nên hắn cũng không thể mở miệng lung tung, nhưng giờ phút này hắn tự mình luyện chế, tự nhiên tất cả do hắn. Trong khi hắn hiếu kỳ luyện chế, một bên tinh tế quan sát phản ứng trong đan lô, một bên tính toán thời gian, đồng thời cũng là đang tìm kiếm loại linh cảm và trực giác lóe lên tức thì này.
Hắn muốn đích thân nghiệm chứng, những trực giác thường xuất hiện khi đối mặt với linh dược và đan dược kia đến cùng có chính xác không.
Theo thời gian luyện chế từng chút trôi qua, tinh thần lực Lâm Tiêu cũng tập trung cao độ hơn, đây tuy là lần đầu hắn chính thức luyện đan, hơn nữa luyện chế cũng không phải đan dược cao cấp gì, nhưng đối với hắn mà nói, lại làm một chuyện vô cùng quan trọng, liên quan đến trực giác bản năng có chính xác không, Lâm Tiêu tuyệt không muốn lần đầu luyện chế đã thất bại.
Trong cám ứng của Lâm Tiêu, rất nhiều thảo dược trong đan lô đang tiến hành phản ứng điên cuồng, phát sinh biến hóa kỳ dị, Lâm Tiêu cẩn thận khống chế nguyên lực phát ra nơi tay phải, đồng thời tinh thần lực không chút buông lỏng, lúc trước khi hắn quan sát Ngô Tộ luyện chế tuy rằng tinh thần lực có cảm giác, nhưng dù sao cũng không tập trung như khi mình luyện chế, dưới cảm giác của tinh thần lực, tất cả phản ứng trong đan lô đều hiện lên trong đầu hắn, mà loại cảm giác kia của hắn cũng càng thêm rõ ràng.
Từng loại dược liệu khi cảm giác xuất hiện bị Lâm Tiêu lần lượt cho vào đan lô, tinh chuẩn không kém chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.