Võ Đạo Đan Tôn

Chương 132: Chật vật không chịu nổi! (1)




Chương 132: Chật vật không chịu nổi! (1)
Hiện giờ Lâm Tiêu bọn hắn sau khi tấn cấp Chân Võ giả, danh xưng đệ nhất thiên tài thiếu niên dĩ nhiên sẽ rơi vào trên những những đệ tử Luyện Tủy kỳ và Chuẩn Võ giả chưa tấn cấp Chân Võ giả rồi, bởi vậy Lưu Vũ Chu đối với Lâm Tiêu căn bản không chút sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy tự tin.
Lâm Tiêu biết rõ quy củ Võ Điện, không khỏi cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía Lưu Vũ Chu:
- Lưu Vũ Chu đúng không, ngươi muốn khiêu chiến ta cũng được, nhưng căn cứ quy định, người bị khiêu chiến có thể đưa ra yêu cầu, nếu ngươi muốn khiêu chiến ta phải xuất ra 50 điểm cống hiến, một khi ngươi thua, 50 cái điểm cống hiến này cũng chỉ có thể cho ta, đương nhiên nếu như ta thua, ta cũng sẽ cho ngươi năm mươi điểm cống hiến, sao hả?
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Trong Võ Điện, một điểm cống hiến giá trị mươi lượng bạc, một đầu nhất tinh yêu thú bình thường nhất cũng chỉ có giá trị hai điểm cống hiến, 50 điểm cống hiến chẳng khác gì là năm trăm lượng bạc, có thể mua được một quả nhất phẩm Nguyên Khí Đan.
Lâm Tiêu mỉm cười, hắn hai tháng này luôn khắc khổ tu luyện, đã tiêu hao hết chín miếng Ôn Nguyên Đan và sáu miếng Nguyên Khí Đan trên người, càng tiêu hao một quả ngưng Nguyên Đan, tổng cộng giá trị 17500 lượng, thuận tiện kiếm về từ trên người những đệ tử này luôn.
Phải biết rằng, võ đạo tu luyện không thể thiếu bạc, nếu như không có mười lăm miếng nhất phẩm đan dược và một quả nhị phẩm ngưng Nguyên Đan kia, Lâm Tiêu muốn tấn cấp nhị chuyển, có lẽ còn cần kéo dài ba tháng.
Lưu Vũ Chu lúc đầu không thể chờ đợi được muốn khiêu chiến lúc này trong nội tâm nhịn không được bắt đầu do dự. Hắn chỉ là một gã nhất chuyển Chân Võ giả bình thường, lúc trước khi gia nhập Võ Điện ngân lượng Võ Điện cho hắn cũng chỉ có một ngàn lượng, nửa năm này hắn khổ luyện công pháp và võ kỹ, hơn nữa làm một ít nhiệm vụ, cơ hồ không có dừng lại và nghỉ ngơi, cho dù là thếm, bỏ đi đại lượng tài nguyên tiêu hao ở tu luyện, trên người hắn hôm nay cũng chỉ thừa chừng 100 điểm cống hiến, Lâm Tiêu trực tiếp muốn 50 điểm cống hiến, cái này cũng phải cần hắn tốn hao suốt nửa tháng mới có thể kiếm được.
- Lưu Vũ Chu, ngươi rốt cuộc là có khiêu chiến hay không, nếu như ngươi không khiêu chiến mà nói, tự động buông tha, 50 điểm cống hiến kia ta nguyện ý tiếp nhận.
- Đúng vậy a, 50 điểm cống hiến cũng do dự lâu như vậy, ngươi không tới thì ta tới.
Lúc Lưu Vũ Chu còn đang suy nghĩ cùng do dự, những đệ tử còn lại ở một bên đều là vội vàng kêu lên.
Bọn họ bị Lưu Vũ Chu đoạt trước, trong lòng vốn là ảo não, hôm nay nhìn thấy đối phương do dự, tự nhiên ước gì hắn vội vàng buông tha. Căn cứ vào quy củ của Võ điện, người khiêu chiến thành công thứ nhất nếu như không bị bản thân đệ tử thiên tài khiêu chiến trở lại, đó là ít nhất có thể giữ vững thân phận đệ tử thiên tài một tháng, những người còn lại đều không thể khiêu chiến.
Ở trong mắt bọn hắn, Lâm Tiêu giờ phút này đã không phải là một gã đệ tử thiên tài của Võ điện, mà là một viên đá đặt chân để cho bọn hắn thu hoạch vị trí đệ tử thiên tài.
- Ta nguyện ý, sao lại không muốn chứ!
Lưu Vũ Chu cắn răng một cái, 50 điểm cống hiến tương đương với 500 lượng, cũng chính là một viên Nguyên Khí đan, mặc dù giá trị không thấp, nhưng nếu như hắn khiêu chiến thành công, đãi ngộ của đệ tử thiên tài là mỗi tháng cũng sẽ được phân phát cho một viên Nguyên Khí đan, chỉ cần thế này cũng là kiếm lớn rồi, lại càng không nói đến đệ tử thiên tài còn có một ít đặc quyền, chỉ cần hắn có thể chiến thắng được Lâm Tiêu, đây chính là kiếm tiền ổn thỏa.
Đừng xem Lâm Tiêu mười bốn tuổi liền gia nhập Võ điện, tấn cấp Nhất chuyển, thanh danh xa xa ở trên Vương Vũ, nhưng Lưu Vũ Chu thân là đệ tử của Võ điện trong lòng cũng có một chút tính toán, đó chính là Lâm Tiêu cho dù thiên tài thì cũng chỉ là thiên tài, dù sao tuổi còn nhỏ, mới chỉ 14 tuổi, hơn nữa lên cấp nhất chuyển gia nhập Võ điện mới chừng ba tháng, lấy thời gian nửa năm nay hắn liên tục khổ luyện cùng chiến đấu sinh tử, muốn đánh bại Lâm Tiêu vẫn là rất có khả năng.
Đã nghĩ như vậy, Lưu Vũ Chu trực tiếp đáp ứng, rồi sau đó đi lên quảng trường.
Những đệ tử không kheieu chiến kia liên tục than thở, xa xa quan sát.
- Có chút ý tứ!
Rất nhiều Chân vũ giả nhị chuyển đệ tử vốn là nghe xong bài giảng chuẩn bị rời đi, giờ phút này đều dừng chân lại, khóe miệng mỉm cười nhìn lên một màn phát sinh trước mắt.
- Vương Vũ, như thế nào, chúng ta cũng bắt đầu đi!
Ở lúc Lâm Tiêu cùng Lưu Vũ Chu đi lên quảng trường, Tề Lộ khiêu chiến Vương Vũ lại là ở một bên vội vàng nói.
- Gấp cái gì mà gấp, Võ điện mặc dù quy định đệ tử thiên tài không thể cự tuyệt khiêu chiến, cũng không nói nhất định là hiện tại liền nhận khiêu chiến, chỉ cần ở trong ngày hôm nay tiếp nhận khiêu chiến của ngươi là được.
Vương Vũ còn chưa nói, Lữ Tuyết liền khẩn cấp mắng lại Tề Lộ, rồi sau đó cười híp mắt nhìn Vương Vũ.
- Vương Vũ, ngươi nói Lâm Tiêu cùng Lưu Vũ Chu, người nào sẽ thắng?
Vương Vũ nhìn nàng một cái, quay đầu lạnh lùng nói:
- Lâm Tiêu tất thắng!
Thanh âm của Vương Vũ không lớn nhưng trong giọng nói tràn đầy lòng tin khổng lồ.
Lữ Tuyết không khỏi kinh ngạc nhìn hắn một cái.
- Hoa!
Lúc này, trong đám người truyền tới một trận tiếng động lớn, giữa quảng trường, khiêu chiến giữa Lâm Tiêu cùng Lưu Vũ Chu đã bắt đầu.
- Lâm Tiêu, những cái gọi là đệ tử thiên tài như các ngươi đều hưởng thụ đãi ngộ cực cao, Lưu Vũ Chu ta liền muốn để cho ngươi xem một chút thiên phú cao cũng không có nghĩa là thực lực sẽ mạnh.
Lưu Vũ Chu lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, quát to một tiếng, chợt phóng thân về phía trước.
- Long Hổ quyền pháp ---- Phi Long Xuất Uyên!
- Hống!
Lưu Vũ Chu oanh ra một quyền, thanh âm rống giận khổng lồ vang dội thiên địa, đồng thời một cỗ quyền phong đáng sợ giống như là cơn lốc hình thành ở giữa quảng trường, hóa thành thanh âm phi long gầm thét, rống giận phóng mạnh về phía Lâm Tiêu.
Sau khi Lưu Vũ Chu tiến vào Võ điện, vũ kỹ lựa chịn chính là Nhân cấp đê giai Long Hổ quyền pháp, bộ quyền pháp này lực mạnh vô cùng, luyện đến mức tận cùng sẽ có nhất long nhất hổ chi lực, bài sơn đảo hải, Lưu Vũ Chu trải qua nửa năm khổ tu đã đem Long Hổ quyền pháp này tu luyện tới tiểu thành, một quyền oanh ra quả nhiên là cuồng phong nộ hống, hổ khiếu long ngâm.
Trong phút chốc thiết quyền của Lưu Vũ Chu đã nhanh như tia chớp đi tới trước mắt Lâm Tiêu.
- Hừ!
Trên mặt Lâm Tiêu đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái, cả người nhẹ nhàng tránh thoát công kích của Lưu Vũ Chu.
- Hát!
Một chiêu không trúng, Lưu Vũ Chu mặt không đổi sắc, xoay người một quyền quét về phía Lâm Tiêu, giữa eo vặn vẹo, hữu quyền giống như thiết chùy oanh ra, không khí bốn phía trực tiếp nổ vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.