Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1287: Tiểu Viêm ra tay




Man nguyên khủng bố trùng kích lẫn nhau tạo thành trận nổ lớn, hai bên vách tường bị oanh không biết bao nhiêu lỗ thủng, khi khói bụi dần dần tiêu tán, đôi mắt Tà Đa rốt cục nhìn thấy được Lâm Tiêu, khóe môi đang cười lạnh chợt đọng lại, diễn cảm biến thành ngây dại.
Trong thông đạo, trên người Lâm Tiêu mặc một bộ chiến giáp cổ xưa tối đen, chiến giáp bao phủ cả người hắn chặt chẽ, trên chiến giáp tản ra một cỗ man hoang lực viễn cổ hùng hậu, hào quang sáng ngời chói mắt.
Thân là cường giả Man tộc, Tà Đa vừa nhìn liền biết được bộ chiến giáp trên người Lâm Tiêu chính là Man Vương sáo trang tam tinh trong truyền thuyết.
Thời đại viễn cổ, Man tộc là chủng tộc luyện kim tốt nhất, mà Man Vương sáo trang là tác phẩm đắc ý của Man tộc, phân chia ba cấp bậc, mỗi bộ Man Vương sáo trang có lực phòng ngự cường đại, một khi sử dụng những võ giả khác căn bản không cách nào phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Mà Man Vương sáo trang tam tinh đứng đầu trong phòng ngự, cùng một dạng công kích, cho dù là Tà Đa cũng phải chết, nhưng Lâm Tiêu vẫn không việc gì.
- Không có khả năng, tiểu tử này làm sao có được Man Vương sáo trang tam tinh? Toàn bộ sáo trang tam tinh đều đã thất truyền trong cuộc chiến viễn cổ, đừng nói chỉ là một Nhân tộc sinh tử nhị trọng, cho dù trong Man tộc cũng không ai có được Man Vương sáo trang tam tinh, hơn nữa dù khai quật toàn bộ Cổ địa Man Hoang cũng không gom góp đủ một bộ sáo trang, tiểu tử này làm sao mà có?
Trong lòng Tà Đa vừa sợ vừa giận, nếu chỉ là một vương giả nhị trọng bình thường mặc bộ Man Vương sáo trang tam tinh thì còn đỡ, bởi vì bọn hắn căn bản không thể phát huy ra toàn bộ công hiệu của Man Vương sáo trang tam tinh, nhưng với thực lực mà Lâm Tiêu hiển lộ ra, không kém gì vương giả tam trọng, có thêm Man Vương sáo trang đừng nói là Tà Đa, cho dù là ba man vương cùng ra tay cũng rất khó giết chết Lâm Tiêu.
- Hỗn đản!
Giờ phút này Tà Đa vô cùng uất ức, vốn nghĩ tiểu tử Nhân tộc này là quả hồng mềm, không nghĩ tới lại cứng rắn còn hơn kim cương thạch, làm cho hắn tổn thất thật nhiều sinh tử lực cùng man nguyên thì thôi, thậm chí còn không chiếm được chút tiện nghi.
- Đi!
Nhìn thấy Man Vương sáo trang tam tinh trên người Lâm Tiêu, mặc dù không cam lòng nhưng Tà Đa vẫn quyết định rời đi.
- Còn muốn chạy, ngươi đi được sao?
Bá!
Thân hình Lâm Tiêu chợt động, lập tức đuổi theo, Long Văn đao bổ ra, lôi quang nháy mắt bao phủ Tà Đa ngăn cản đối phương.
- Tiểu tử, ngươi muốn thế nào?
Bị Lâm Tiêu ngăn cản, thần sắc Tà Đa vẫn không chút kinh hoảng, lớn tiếng quát, mặc dù hắn không giết được Lâm Tiêu, nhưng đối phương cũng không làm gì được hắn.
- Không muốn thế nào, ngươi tưởng nơi này là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Nếu tới thì lưu lại đi, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi, mà chỗ này là mộ địa mai táng ngươi!
Lâm Tiêu cầm Long Văn đao, thản nhiên nói.
- Ha ha ha…
Tà Đa giống như nghe được chuyện cười, trong mắt đầy vẻ hung ác:
- Tiểu tử, ngươi không phải đang nói giỡn đi, ta thừa nhận ngươi có chút thực lực, nhưng muốn giết ta, còn kém xa đâu, không biết trời cao đất rộng!
- Có phải nói giỡn hay không, ngươi lập tức sẽ biết!
Sưu…
Lâm Tiêu lại lao tới.
- Hừ, ta không có thời gian chơi với ngươi!
Tà Đa quát lạnh, thân hình chợt mơ hồ, xuy một tiếng như đạo lưu quang, tốc độ nháy mắt tăng gấp đôi, muốn biến mất cuối thông đạo.
- Tiểu Viêm, đệ có thể đi ra rồi!
Lâm Tiêu thong dong nói.
- Lâm Tiêu ca ca, rốt cục tới lượt tiểu Viêm ra trận rồi!
Thanh âm thanh thúy non nớt vang lên trong thông đạo, oanh một tiếng, vách tường thông đạo chợt phá khai một động lớn, một tiểu hài tử vẻ mặt hồng hào, trên đỉnh đầu buộc chùm tóc bím, nháy mắt ngăn cản trước người Tà Đa.
- Tiểu thí hài ở đâu tới?
Tà Đa cũng không thèm nhìn qua, trực tiếp vỗ ra một chưởng, man nguyên ngưng tụ hóa thành đạo công kích khủng bố ầm ầm nghiền áp tiểu Viêm.
Nhìn thấy công kích của Tà Đa, tiểu Viêm chẳng những không chút kinh hoảng, ngược lại ánh mắt trở nên hưng phấn, bàn tay nhỏ siết chặt mở to mắt oanh ra một quyền, trực tiếp oanh phá man nguyên, hung hăng nện lên man nguyên hộ thể của Tà Đa.
- Cái gì? Không có khả năng!
Trên mặt Tà Đa lóe ra thần sắc kinh hoảng, không đợi hắn kịp phản ứng, man nguyên hộ thể đã bị oanh vỡ, vùng ngực như gặp phải lôi kích, thân hình run rẩy, lập tức bay ngược về phía sau.
Phanh!
Thân hình Tà Đa lảo đảo giẫm lên mặt đất, nhưng vẫn tiếp tục bật lui mấy bước, mỗi bước đều làm mặt đất rạn vỡ chằn chịt như mạng nhện.
- Không có khả năng, đây là quái lực gì?
Tà Đa phun ra ngụm máu, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu Viêm.
- Lâm Tiêu ca ca, thân thể tên này cứng quá nha, thật sự là quái vật!
Tiểu Viêm xoa xoa nắm tay nhỏ, dùng sức thổi thổi, hắn vẫn luôn ở trong mộ địa Long tộc, chỉ từng tỉ thí với Linh Dương Long Cương Hỏa cùng Hàn Băng Vương, đây là lần đầu tiên giao thủ với sinh tử tam trọng, bởi vậy tiểu Viêm lập tức phát hiện người này mạnh hơn hai tên trước rất nhiều.
Nhưng thần lực trời sinh của Long tộc vẫn giúp hắn chiếm được thượng phong.
- Mẹ nó, ngươi mới là quái vật thì có!
Nhìn tiểu Viêm chằm chằm, sắc mặt Tà Đa vô cùng khó xem, tiểu thí hài này từ đâu xuất hiện? Mới bấy nhiêu tuổi đã có được thực lực khủng bố thế này, chính là cấp bậc sinh tử tam trọng, mấu chốt chính là trên đường đi tới Phế khu Cổ Thần cũng không có hắn, hiện tại hắn lại đột nhiên xuất hiện trong Chí Bảo điện, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Bất thình lình Tà Đa phát hiện mình đã xem thường Nhân tộc vương giả nhị trọng kia, Man Vương sáo trang tam tinh, có được đồng bạn thực lực sinh tử tam trọng, đối phương che giấu lâu như vậy nhất định mưu đồ không nhỏ, nếu không đem tin tức này báo về cho Đại Tế Ti, rất có thể tạo thành hậu quả nặng nề không thể đoán trước.
- Chỉ bằng hai người các ngươi mà cũng muốn ngăn trở ta!
- Ảnh Chi Huyễn Lược!
Thân hình Tà Đa chợt bắn ra, hóa thành mấy chục thân ảnh, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Hưu hưu hưu…
Mấy chục thân ảnh kia khí tức vô cùng chân thật, làm người không phân biệt được thật giả, thậm chí Lâm Tiêu dùng Thiên Nhãn Thông cũng thấy trên mấy chục thân ảnh đều có linh hồn lực, hơn nữa còn không phân biệt được cao thấp.
- Người này lại có được tạo nghệ cường đại như vậy trong ảnh áo nghĩa, còn tu luyện ra vũ kỹ bí pháp nghịch thiên như thế!
Lâm Tiêu âm thầm giật mình, mỗi đạo ảo ảnh của đối phương đều có linh hồn lực, cũng không phải phân tán linh hồn thành nhiều phần, mà là một loại thủ thuật che mắt thật cường đại, có thể mê hoặc Thiên Nhãn Thông của Lâm Tiêu, trong nhiều ảo ảnh kia chỉ có một là chân thật.
- Xem ra bất kỳ sinh tử tam trọng nào cũng không thể xem thường, có thể tu luyện tới cấp bậc này, không ai là kẻ đơn giản cả!
Trong lòng Lâm Tiêu tuy chấn động, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, một cỗ dao động vô hình từ trong Thương Long Tí truyền đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.