Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1283: Tiến vào bảo điện




Sắc mặt mọi người đại biến, một khắc này nếu bọn họ còn chưa biết đã phát sinh chuyện gì thì không khỏi quá ngu ngốc, không ngờ là do Man tộc đem Mê Không Châu đặt trong Chiến trường Cổ Tộc, làm cho Yêu tộc cùng Nhân tộc lấy được, nhưng vì sao bọn hắn cần làm như thế? Chẳng lẽ là vì an toàn đi tới chỗ này?
Trong nháy mắt, mặc dù mọi người không hiểu rõ toàn bộ sự tình, nhưng tình huống đại khái đều có chút hiểu được.
Nếu nói như vậy chín chìa khóa gì đó đều là giả sao?
Sưu sưu sưu…
Trong lòng mọi người đều trầm xuống, mà nhóm cường giả Yêu tộc dẫn đầu lao tới trước cửa điện, lấy ra ba chìa khóa đâm vào lỗ khóa, nhưng bảo điện không hề có chút động tĩnh.
- Đáng giận!
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
- Chìa khóa của các ngươi đâu, mang tới đây thử một lần xem.
Nhóm người Thiên Ngạc Vương nhìn qua Nhân tộc hô to.
Lúc này đã không còn ai muốn giấu riêng chìa khóa, chỉ một lát mọi người đã gom sáu chìa khóa nhanh chóng thử nghiệm.
Giờ phút này bên trong bảo điện, trên một quảng trường rộng lớn, bạch quang chợt lóe, sáu người Đại Tế Ti trống rỗng xuất hiện.
- Đại Tế Ti, chúng ta rốt cục tiến vào bảo điện!
Vẻ mặt nhóm người Ma Nhãn kích động.
Đại Tế Ti mỉm cười:
- Đám người ngu ngốc Nhân tộc cùng Yêu tộc chỉ sợ không biết ngoại trừ dùng chìa khóa mở bảo điện, còn có thể dùng Mê Không Châu trực tiếp truyền tống vào bảo điện đi, nhưng bọn hắn không biết cũng là bình thường, triệt để tế luyện Mê Không Châu phải là cường giả Man tộc mới làm được, cho dù Mê Không Châu nằm trong tay bọn hắn chỉ sợ cũng không biết sử dụng, có lẽ lúc này bọn hắn đang dùng chìa khóa thử mở cửa bảo điện này.
Trên khuôn mặt Đại Tế Ti lộ ra nụ cười chế nhạo, tinh thần lực truyền vào Mê Không Châu, nhất thời trong Mê Không Châu hiện ra tình cảnh bên ngoài bảo điện, Thiên Ngạc Vương đang tức giận dùng sáu chìa khóa không ngừng thử nghiệm, cố gắng mở cửa bảo điện.
- Thật sự là một đám ngu ngốc, tới lúc này còn chưa chịu bỏ qua, chín chìa khóa kia chỉ là phế khí của cổ tế đàn Man tộc, căn bản là phế vật, nhưng cho dù là như thế bên trên vẫn mang theo viễn cổ man hoang lực, chỉ sợ vì như vậy mới làm cho bọn hắn ngoan ngoãn tin tưởng đó là chìa khóa mở bảo điện.
Đại Tế Ti không khỏi giễu cợt nói.
- Đại Tế Ti, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Năm man vương đưa mắt nhìn quanh, cung kính hỏi, nơi này chỉ là bên ngoài bảo điện, muốn đi vào chỗ bảo tàng còn không ít khoảng cách, đây là vì cường giả Man tộc viễn cổ đề phòng có người của Man tộc bị hai tộc khác khống chế, sử dụng Mê Không Châu mang hai tộc kia tiến vào, vì vậy cũng sẽ không trực tiếp truyền tống tới nơi đặt bảo tàng chân chính.
- Chúng ta đi tới trung tâm bảo điện, nhưng các ngươi phải cẩn thận, năm ấy đại năng Man tộc chúng ta vì đề phòng bảo tàng bị tộc khác chiếm được, vì vậy bố trí nhiều cơ quan hiểm ác, ta cũng không quá hiểu biết, nhất định phải cẩn thận mới được.
Sưu sưu sưu…
Đi theo dẫn dắt của Đại Tế Ti, năm man vương hóa thành lưu quang bay vào sâu trong bảo điện.
Giờ phút này ngoài cửa bảo điện, nhóm cường giả hai tộc đang vô cùng tức giận.
Bởi vì mặc kệ bọn hắn làm thế nào, bảo điện không hề có chút động tĩnh, hiển nhiên sáu chìa khóa kia không phải dùng mở cửa bảo điện, hoàn toàn chỉ là vô dụng.
- Đáng giận!
Tà Thử Vương tức giận hiện lại nguyên hình, thân hình cao hơn trăm thước hung hăng đánh lên cửa bảo điện, chỉ nghe một tiếng ầm vang, cửa điện không hề nhúc nhích, mà thân hình Tà Thử Vương bị bắn ngược ra ngoài, lực phản chấn khiến hắn phun máu.
Một màn này khiến mọi người thu liễm ý nghĩ công kích bảo điện.
Bảo điện do đại năng Man tộc viễn cổ luyện chế, bọn họ làm sao có thể phá vỡ?
- Chẳng lẽ chúng ta phải trợn tròn mắt đứng tại nơi này, nhìn đám Man tộc kia lấy được bảo vật?
Diệt Linh Vương tức tối gầm lên.
Bất kỳ ai phải trải qua nhiều lần sinh tử, mắt thấy sắp có đại thu hoạch, kết quả phát hiện chỉ làm đá kê chân cho người khác, trong lòng đương nhiên sẽ giận dữ.
Nhưng không phải ai cũng bị giận dữ làm choáng váng ý nghĩ, Tịnh Thiên Huyên, Huyền Diệu Vương đều đang cẩn thận đánh giá dấu vết trên cửa điện.
- Lỗ khóa này thật sự kỳ quái…
Tịnh Thiên Huyên cau mày, đột nhiên lấy ra một lệnh bài cổ xưa, không biết làm từ chất liệu gì, bên trong điêu khắc hoa văn thương tang, một cỗ khí tức viễn cổ tản ra ngoài, vừa nhìn liền biết là vật phi phàm.
Sát…
Tịnh Thiên Huyên cầm lệnh bài khảm lên lỗ khóa, không ngờ nháy mắt lại trùng khớp, oanh long long, ngay lập tức vang lên tiếng vọng, đường ngấn trên cửa điện liền sáng lên một phần ba.
Không ngờ chìa khóa cửa điện lại là một khối lệnh bài.
- Lệnh bài này…
Nhìn thấy lệnh bài mà Tịnh Thiên Huyên khảm vào lỗ khóa, Long Tượng Vương chợt cau mày, đột nhiên cũng lấy ra một lệnh bài giống như đúc, lại khảm vào lỗ khóa thứ hai, thêm một tiếng ầm vang, đường ngấn trên cửa lại sáng lên một phần ba.
Mọi người lập tức kích động, còn thiếu khối lệnh bài cuối cùng, nhưng mọi người chỉ nhìn nhau mà không ai tiến lên trước.
- Đáng giận, còn thiếu một lệnh bài!
Không ít người nóng nảy.
- Hai ngươi sao lại có lệnh bài này?
Tà Thử Vương hỏi, đây cũng là câu hỏi trong lòng những người khác.
Long Tượng Vương đáp:
- Lệnh bài này là trăm năm trước ta tìm được trong một phế khu của Man tộc, bên trên có man hoang lực, nhưng vẫn không thấy có tác dụng gì, chỉ thuận tay cất nó trên người, vừa rồi nhìn thấy Tịnh Thiên Huyên lấy ra một lệnh bài tương tự mới nhớ tới.
- Ta phát hiện lệnh bài trong một sơn động có cường giả Man tộc vẫn lạc tại Cổ địa Man Hoang.
Tịnh Thiên Huyên đơn giản nói.
- Mọi người tìm xem trên người có lệnh bài tương tự như vậy hay không.
Không ít người lại bắt đầu tìm kiếm trong giới chỉ của mình, lệnh bài như vậy cho dù vô tình lấy được cũng tùy tiện ném ở đâu đó, không ai để ý tới.
Nhưng một lát sau cũng không ai tiến lên, nhìn thấy chỉ còn thiếu một lệnh bài làm trong lòng mọi người uất ức vô cùng.
Ngay lúc mọi người sắp tuyệt vọng, Lâm Tiêu đột nhiên đi tới, bởi vì hắn phát hiện lệnh bài của Tịnh Thiên Huyên lại giống lệnh bài hắn lấy được từ trên người La Huyền Cơ như đúc, sở dĩ hắn không nghĩ ra là vì nhất thời quên mất, nhưng sau khi nghe Long gia nhắc nhở mới tìm được khối lệnh bài bị hắn bỏ quên từ lâu trong Thương Long Tí.
Khi Lâm Tiêu lấy ra khối lệnh bài cuối cùng, ánh mắt mọi người bừng sáng, còn kém một chút đã nhào tới.
Sát…
Dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Lâm Tiêu khảm lệnh bài vào lỗ khóa cuối cùng, chỉ nghe thanh âm rin rít vang lên, cửa điện chậm rãi nhấc lên cao.
- Chí Bảo điện rốt cục mở ra!
Lâm Tiêu yên lặng quan sát.
Oanh!
Tà Thử Vương là người đầu tiên lao vào.
Những người khác lập tức lao theo, Lâm Tiêu cũng không chậm chân, thu hồi lệnh bài của mình liền đi theo mọi người đi vào trong điện.
Trong tích tắc đi vào, mọi người thầm hô không xong, bọn họ tựa hồ tiến vào một không gian không thể phân biệt phương hướng, ngay lập tức bị thất lạc cùng đồng bạn, chỉ còn lại một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.