Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1264: Mê Thất chiểu trạch




Năm ấy ở Ma Uyên chiến trường, Lâm Tiêu từng gặp qua Di Thiên cung chủ, lần đó ở trong mắt của hắn, Tịnh Thiên Huyên thật giống như tiên nữ, mỹ diễm tuyệt luân, hiện tại gặp lại trên người nàng càng thêm huyền diệu xuất trần, khuôn mặt lãnh diễm như băng, dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, cho người ta cảm giác chỉ cần nhìn nàng chẳng khác gì lăng mạ nàng.
Đối với nữ tử từng gặp phải ba thế lực Yêu tộc ám sát nhưng vẫn bình yên vô sự kia, trong lòng Lâm Tiêu có chút tò mò, trên đường đi thỉnh thoảng không tự chủ được quan sát nàng.
- Tiểu tử Lâm Tiêu, ngươi không phải là đã động tâm với tiểu nha đầu kia đấy chứ?
Long gia giống như đã phát hiện đại lục thần kỳ, hai mắt tỏa sáng, cười hắc hắc tán thán:
- Ngô, thực lực tiểu nha đầu kia thật không kém, lại xinh đẹp, thân hình uyển chuyển, xem như xứng với ngươi, sinh ra búp bê thiên phú sẽ rất tốt, ha ha…
Vẻ mặt Lâm Tiêu đầy hắc tuyến, trong đầu óc Long gia cả ngày nghĩ chuyện gì ah!
- Tiểu tử Lâm Tiêu, không phải Long gia nói ngươi, lúc ta lớn như ngươi, khụ khụ, tiểu mẫu long mến mộ Long gia không biết bao nhiêu mà kể, ai, khi đó Long gia trẻ tuổi tiền nhiều, anh tuấn tiêu sái, còn xưng ngọc diện tiểu long quân, đi tới đâu đều là tiêu điểm của tiểu mẫu long, chậc chậc, cảnh tượng đó…
Long gia vừa nói vừa sắp chảy cả nước bọt, khuôn mặt hạnh phúc nhớ chuyện xưa kia.
Trong đầu Lâm Tiêu lập tức hiện ra tình hình một đại đội mẫu long vây quanh Long gia xoay chuyển, toàn thân nổi da gà.
- Long gia, tiểu mẫu long là cái gì ah?
Trong Thương Long Tí, tiểu Viêm cắn đùi dê, chớp chớp mắt tò mò hỏi.
- Đi đi đi, người lớn nói chuyện, tiểu hài tử xen miệng làm gì.
Long gia thình lình nghĩ tới gì đó, ánh mắt thương xót nhìn tiểu Viêm, bi thương nói:
- Tiểu Viêm, Long gia không nên nói chuyện với ngươi như vậy, ngươi thật sự là đáng thương, hiện tại tìm khắp cả đại lục cũng không biết tìm được tiểu mẫu long cho ngươi hay không, ai, mạng của ngươi đúng là phạm thiên sát cô tinh, đời này nhất định phải cô độc cả đời, thôi đi, sau này Long gia đối đãi với ngươi tốt một chút vậy, tiểu oa nhi ngươi thật là quá đáng thương.
Tiểu Viêm nhai đùi dê, ánh mắt đầy mê mang, thật sự vô tội, vì sao Long gia nói ta đáng thương? Hiện tại tiểu Viêm đi theo Lâm Tiêu ca ca, mỗi ngày có thực vật thật ngon để ăn, thật hạnh phúc, ô, thế giới của người lớn thật không hiểu nổi.
- Di, tiểu nha đầu kia tới đây.
Lâm Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Tịnh Thiên Huyên đang bay tới.
- Ân, Tịnh Thiên Huyên đi tới chỗ Lâm Tiêu làm gì?
Đám người Linh Diệt Vương nhìn qua, trong mắt lộ vẻ tò mò.
Chỉ thấy Tịnh Thiên Huyên ánh mắt lạnh lùng, đi tới bên cạnh Lâm Tiêu đạm mạc nói:
- Vì sao ngươi ở chỗ này?
- Di, hai người bọn hắn quen biết nhau sao?
Trong lòng những người khác nghi hoặc.
Lâm Tiêu lặng đi một thoáng, bình thản hỏi:
- Vì sao ta không thể ở chỗ này?
Chuyện Lâm Tiêu cùng đi tìm Chí Bảo điện đã qua vài ngày, dựa theo đạo lý Tịnh Thiên Huyên không thể nào mới biết tin, huống chi ba đội ngũ đã xuất phát một vài ngày, hiện tại Tịnh Thiên Huyên mới nói ra lời này, thật sự quá vô tâm.
- Ngươi có ở đây hay không không quan hệ với ta, nhưng cái chết của Hứa Mạn là đệ tử Di Thiên cung, không biết ngươi có lời gì giải thích không.
Ngữ khí Tịnh Thiên Huyên không tốt, trong mắt hiện ra khí tức ác liệt, một cỗ uy áp không cách nào hình dung nháy mắt áp chế trên người Lâm Tiêu.
Uy áp thật đáng sợ.
Trong lòng Lâm Tiêu cả kinh, âm thầm cẩn thận, thực lực Tịnh Thiên Huyên tuyệt đối không kém hơn đám người Thiên Uyên Vương.
- Hứa Mạn không phải ta giết chết.
Lâm Tiêu lắc đầu:
- Nhưng nếu ngươi muốn đem cái chết của nàng tính lên người của ta, ta cũng không còn cách nào khác.
Lâm Tiêu biết có chút chuyện chỉ giải thích cũng không được, đối phương có tin hay không mình giải thích chỉ vô dụng, nếu không phải đối phương từng cứu mình trong Ma Uyên chiến trường, Lâm Tiêu cũng không nói chuyện hòa hảo với nàng.
- A!
Đôi mắt Tịnh Thiên Huyên càng thêm băng sương, hàn khí bức người:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, cái chết của đệ tử Di Thiên cung không thể bỏ qua dễ dàng như thế.
- Ngươi cũng chú ý tới Đại Tế Ti Man tộc?
Ngay lúc Lâm Tiêu định nói chuyện, Tịnh Thiên Huyên đột nhiên truyền âm.
Lâm Tiêu sửng sốt.
- Ta biết ngươi tự tin với thực lực của mình, nhưng ta cấp cho ngươi lời khuyên bảo chân thành, ngươi không cách nào nhúng chàm vào Chí Bảo điện của Man tộc được đâu, trở về đi, như vậy Nhân tộc sẽ có thêm một thiên tài mà không phải một thi thể.
Tịnh Thiên Huyên nói xong, lại xoay người rời đi:
- Còn nữa, chuyện của nhóm người Từ Lỵ, đa tạ!
Sưu…
Tịnh Thiên Huyên quay về vị trí của mình, diễn cảm lạnh lùng, cũng không tiếp tục nhìn qua Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu sờ sờ mũi, chợt cười khổ, đều nói nữ nhân hay thay đổi, Tịnh Thiên Huyên quả nhiên học đủ tinh túy, mặt ngoài lạnh băng nhưng âm thầm lại ôn hòa, nhưng mang theo ý tứ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Nhìn thấy Lâm Tiêu cũng không hành động gì, Tịnh Thiên Huyên tựa hồ biết kết quả này, không hề có chút tỏ vẻ, nàng chỉ nhắc nhở hắn, không mong nhìn thấy thiên tài sụp đổ, nhưng đối phương nghe theo hay không nàng không quản tới, nàng chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi.
- Hắc hắc, nhìn qua băng lãnh lạnh lùng, tính tình còn thật nóng nảy, không sai, Long gia thích, Tiểu tử Lâm Tiêu, nữ hài tử như vậy đừng bỏ qua, thật sự là cực phẩm nhân gian, như vậy đi, Long gia có chiêu Âm Dương Hợp Hoan thuật, vốn bất truyền, nhưng hôm nay tâm tình ta tốt, truyền thụ cho ngươi, đây là trân quý của ta mấy vạn năm nay, không dễ dàng truyền thụ.
Long gia vẻ mặt trịnh trọng, tựa hồ sắp truyền thụ thần công tuyệt thế.
Lâm Tiêu lườm Long gia, lão gia hỏa này già còn không nên thân.
Thời gian trôi qua, mọi người yên lặng gấp rút lên đường, mãi tới ngày thứ bảy rốt cục đi tới Phế khu Cổ Thần.
Xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu là một mảnh đầm lầy vô hạn, sương mù bao phủ dày đặc, phạm vi tầm mắt chưa đầy ngàn thước.
- Chỗ này chính là Mê Thất chiểu trạch bên ngoài cùng Phế khu Cổ Thần, sau khi tiến vào bên trong, chẳng khác nào tiến vào lãnh địa Phế khu Cổ Thần, chư vị đều phải cẩn thận.
Đi tới nơi này, người của ba tộc đều không dám tách ra, dựa vào nhau thật gần, dù sao Phế khu Cổ Thần thật quá hung hiểm, không cho phép họ có nửa phần sơ sẩy.
Tà Hồn Vương lấy ra Mê Không Châu, xác định vị trí bảo điện, sau đó mọi người dè dặt tiến vào đầm lầy.
Vừa đi vào trong đầm lầy, một cỗ lực lượng kỳ lạ bao phủ mọi người, Lâm Tiêu có thể cảm nhận được trong sương mù chứa đựng lực lượng thập phần cổ quái, áp chế cảm giác của mọi người, càng đáng sợ hơn cả lực lượng của Chiến trường Cổ Tộc, Lâm Tiêu toàn lực phóng thích thần thức cũng chỉ cảm giác được phạm vi trăm dặm chung quanh.
Đồng thời Lâm Tiêu cảm giác được hư không như bị đóng băng, ở nơi này chẳng khác gì ở Chiến trường Cổ Tộc, không cách nào xuyên qua hư không.
- Chư vị, chúng ta cứ dựa theo vị trí hiện tại đi về phía trước, ghi nhớ, nếu trên đường gặp phải nguy hiểm hay việc gì kỳ lạ, tuyệt không thể tùy ý hành động, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đừng trách ta không nói trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.